Vương Chí Nguyên đã si tình một cô gái. Phải. Là yêu rồi đó.
Sau một khoảng thời gian kiên trì, hắn đã làm quen được với cô gái đó.
Cô ấy rất dễ thương, tên của cô cũng dễ thương nốt. Là Chu Khả Ái.
Vương Chí Nguyên nhìn cô một lần liền nhớ đến suốt đời. Nhớ không dứt được. Cả đêm về cũng nhớ.
Cô ấy là nữ sinh dễ thương nhất trong trường, Vương Chí Nguyên trông cô chẳng khác nào một con mèo con lúc nào cũng chớp chớp hai con mắt tròn xoe long lanh nước. Xinh chết đi được ấy.
Chu Khả Ái cũng là một người thoáng tính, lại cởi mở, thấy Vương Chí Nguyên muốn làm quen với mình, cô cũng vui vẻ nhận lời hắn, đọc cho hắn biết số điện thoại.
Thường ngày, mỗi khi tan học, Vương Chí Nguyên đều sẽ đi xe đón cô ấy về nhà, đi học cũng đến tận cổng nhà cô để chở cô đi.
Mỗi khi đến gặp cô, Vương Chí Nguyên sẽ tặng cho cô một vài viên kẹo ngọt hoặc bánh, hoặc chở cô đi xe vi vu ngoài bờ biển.
Vì Chứ Khả Ái, Vương Chí Nguyên đã bỏ cả thuốc lá, chuyên tâm học hành vì mong sẽ xứng đáng với cô hơn, còn tập tành cả thể thao để trông mình ra dáng hơn nữa, cố để tăng thêm chiều cao.
Hắn cũng không còn giao du với lũ bạn xấu, chỉ lúc nào cũng theo sau Chu Khả Ái, làm bạn với cô, làm cho cô cười.
Những ngày bên cô, hắn thực sự rất vui.
Dần dần, bọn họ đã rất thân thiết rồi.
“Chí Nguyên, tớ thực sự rất thích sự ân cần của cậu.”
Chu Khả Ái mỉm cười ngọt ngào, bên dưới những vạt nắng vàng, nụ cười ấy của cô càng trở nên lung linh, xinh xắn vô cùng.
Cũng vì câu nói ấy, trái tim trong lồng ngực của Vương Chí Nguyên như đã định sẵn sẽ chỉ dành cho cô.
Hắn đã hạ quyết tâm sẽ tỏ tình với cô.
Vào ngày sinh nhật của Chu Khả Ái, Vương Chí Nguyên đã tặng cho cô một hộp quà được chính hắn bọc gói cẩn thận.
Hắn hẹn Chủ Khả Ái ra sau sân trường, trước khuôn mặt luôn mỉm cười xinh đẹp ấy, Vương Chí Nguyên đã dồn hết cam đảm của mình để nói.
“Khả Ái, tớ thích cậu. Cậu làm bạn gái tớ nhé?”
Lúc ấy, Vương Chí Nguyên đã nhắm tịt mắt lại vì hồi hộp và mong chờ, hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của cô.
Nhưng, thay vì như tất cả những gì mà hắn đã kì vọng, Chu Khả Ái chỉ há miệng, rồi lúng túng mím mím môi.
“Xin lỗi.”
“… Hả?”
“Xin lỗi Chí Nguyên. Tớ chỉ coi cậu làm bạn. Tớ đã có người mình thích rồi. Tớ thích Vương Đề Hiền. Thực ra… tớ quen cậu chỉ là vì muốn tiếp cận được với Vương Đề Hiền mà thôi. Xin lỗi cậu nhiều lắm.”
Nói xong, Chu Khả Ái liền quay lưng rời đi.
Cô từ bên ngoài sân sau trường bước qua một bóng cây râm lớn.
Nắng phản lại trên lưng cô đã tắt, cũng tắt hết tất cả những mộng mơ, những mong chờ, những kí ức và những công sức của Vương Chí Nguyên bao lâu qua.
Vương Chí Nguyên như chết lặng đứng ở giữa một khoảnh sân trống vắng.
Vương Đề Hiền… Vương Đề Hiền… Lại là Vương Đề Hiền… Tại sao chứ?
Vương Chí Nguyên nghiến răng, gầm lên một tiếng rồi ném mạnh hộp quà vào trong thùng rác gần đấy, sau đó, bóng lưng hắn đổ rạp xuống dưới đất.
Những giọt nước mắt oán hận cứ thế trào qua mi mắt rơi lộp độp xuống dưới làn gạch bằng xi măng.
Những đầu ngón tay của Vương Chí Nguyên co lại, cào xuống mặt đất.
Hai hàm răng siết lên ken két, đôi đồng hết trợn lớn đều là màu tơ máu đỏ.
Vương Đề Hiền! Lúc nào cũng là Vương Đề Hiền!
Anh cái gì cũng hơn hắn, lúc nào cũng hơn hắn!
Hắn đã nhịn và chịu đựng những lời so sánh và chế giễu của người ta, vẫn đối xử tốt với Vương Đề Hiền. Nhưng tại sao, đến cả Chu Khả Ái mà Vương Đề Hiền cũng cướp mất chứ?
Chết tiệt!
“Thằng khốn!”
Vương Chí Nguyên đập mạnh đầu xuống dưới đất, tấm thân lớn run rẩy kịch liệt.
Hắn bỏ ra bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu công sức đều bị Vương Đề Hiền làm cho vô nghĩa!
Hắn hận Vương Đề Hiền! Hắn thề… Hắn thề sẽ lấy lại tất cả những gì mà anh đã lấy đi từ tay hắn!!!
(Chợt nhận ra người đáng thương nhất trong truyện lại là Điền Hề:)))))) Chẳng làm gì ra tội mà cũng bị oan.)
Đúng vậy! Hắn phải lấy lại tất cả! Tất cả mọi thứ!
Không… Chưa đủ. Chỉ lấy lại thôi chưa đủ. Hắn còn phải phá huỷ hết tất cả những gì của anh đi! Để cho anh biết thế nào là cảm giác khi đã mất hết mọi thứ là như thế nào! Cảm giác luôn phải đi dưới bóng của người khác đã luôn ám ảnh lấy hắn!
…
Trở về với thực tại. Trong sòng bạc, Vương Chí Nguyên mở to miệng đớp lấy từng ngụm không khí, vừa cật lực chạy trên những bậc thang thoát hiểm.
Hiểu Phù ở ngay sau lưng hắn, không những thế, trên tay cô còn đang cầm cả một con dao.
Hắn biết nếu mà để cô tóm được, nhất định hắn sẽ chết!
Vì vậy, Vương Chí Nguyên dù đã mệt mỏi đến ê ẩm rã rời, hai cẳng chân chạy như sắp rụng cả ra ngoài cũng không dám dừng lại lấy hơi, cố để lết lên tầng trên.
Hiểu Phù bám sát theo sau Vương Chí Nguyên, khoảng cách lại càng ngày càng gần.
Đầu của Vương Chí Nguyên rất choáng, mất máu nhiều khiến cho hắn không thể giữ vững được sự tỉnh táo.
Nhưng tưởng như mình sẽ chết, đột ngột hai bên mắt của hắn mở to nhìn điểm cầu thang cuối cùng.
Đó là cửa thang ra vào nối với phòng điều khiển!
Vương Chí Nguyên cắn chặt răng chạy lên, đứng ở ngoài cánh cửa, hắn giật cửa mở tung một chiếc hộp cứu hỏa gần đó, lấy từ trong góc khuất giữa những bình cứu hỏa một khẩu súng lục được giấu sẵn.
Hắn chĩa đầu mũi súng về phía của Hiểu Phù ở bên dưới cầu thang, thở dốc, ngón trỏ đì lên cò súng.
Nhưng còn chưa kịp bóp cò, đột ngột có ai đó từ đằng sau đã đẩy ngã hắn lăn xuống dưới cầu thang.
“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Vương Chí Nguyên cứ như một quả bóng, lăn tròn từ tầng trên xuống đoạn cầu thang tầng dưới, lưng đập mạnh xuống nền gạch cứng.
Khẩu súng cũng vì thế mà văng ra khỏi tay hắn.
Vương Chí Nguyên rên rỉ, nằm quằn quại ở dưới sàn.
Mi mắt nặng như hai đầu năm châm đang hút lấy nhau, cố mà mở to để nhìn một bóng đen cao lớn ở tầng trên, cũng chính là kẻ vừa mới đẩy ngã hắn.
Cả thân người của người đó chìm trong bóng tối, chỉ duy nhất đôi mắt sáng rực nhìn hắn trong đêm như một con thú săn mồi.
Đột ngột, Vương Chí Nguyên giật lên một cái đầy kinh động.
Miệng lắp bắp, run rẩy bập bẹ vào nhau.
“Đề… Đề Hiền?! Mày…”