“A Phù… Cậu… Sao cậu lại ở đây?”
Lãnh Ái Hy dường như không thể tin được, bờ môi run rẩy khẽ mấp máy.
Hiểu Phù cắn nhẹ lên môi của Vương Đề Hiền, khẽ tách ra khỏi người anh, nhưng vẫn giữ một khoảng cách đủ gần để có thể khiến cho cô và anh thoạt trông vô cùng mập mờ.
“Ái Hy sao? Thật lâu rồi không gặp. Tôi không biết là cậu lại làm thư kí cho chồng tôi đấy.”
Nghe thấy một tiếng “chồng” được phát ra từ Hiểu Phù, trong thâm tâm của Vương Đề Hiền rung động, vòng tay ôm ngang eo cô càng siết lấy chặt hơn.
Lãnh Ái Hy nhìn anh âu yếm giữ lấy Hiểu Phù ở bên trong lồng ngực, hai bên tay siết chặt lại với nhau thành quyền, run rẩy.
“Tôi cũng mới nhận việc làm nửa năm thôi, cậu cũng không hay đến công ty nên cũng không biết là đúng rồi.”
Số lần Hiểu Phù đến nơi làm việc của Vương Đề Hiền đúng là không nhiều, chỉ là nổi hứng thì cô đến, nhưng cũng không hẳn là ít đến nỗi không biết những ai hiện đang làm nhân viên thân cận với Vương Đề Hiền.
Đó là vì mỗi lần thấy có sự xuất hiện của Hiểu Phù, Lãnh Ái Hy đều cố gắng hết sức để lánh mặt đi. Nếu có việc phải lên phòng tổng giám đốc, cô ta đều sẽ nhờ một người khác lên thay.
Lồng ngực của Lãnh Ái Hy phập phồng tưởng như không thể thở được, cô ta khó nhọc gắng gượng nhếch lên một nụ cười méo mó, khó khăn cúi người xuống nhặt lại những tờ giấy báo cáo bị rơi rồi đi đến đưa cho Vương Đề Hiền.
Hiểu Phù nhìn Lãnh Ái Hy bước tới càng lúc càng gần với Vương Đề Hiền, trong đáy mắt khẽ thoảng qua một tia nhìn lạnh lẽo.
“Vương tổng, đây là bản in anh nói tôi mang…”
“Để tôi.”
Đột ngột Hiểu Phù cầm lấy tập tài liệu đó rút ra khỏi tay của Lãnh Ái Hy, đưa lên cho anh.
Lãnh Ái Hy có thể nhìn thấy được ánh mắt sắc bén của cô nhẹ như không lướt ngang qua người cô ta, nhưng lại mang theo một cỗ hàn khí lạnh đến sửng sốt.
Đôi vai của cô ta rùng lên lạnh toát, khi đối điện với Hiểu Phù, cô ta luôn cảm thấy bản năng trong mình đang mách bảo, tránh nên chạm mặt với Hiểu Phù!
Cô hiện giờ không còn là cô của những ngày trước kia nữa. Không còn là một Hiểu Phù hồn nhiên như trong những năm học đại học, khi hai người còn là bạn cùng phòng ấy nữa.
“Tôi, tôi xin phép quay trở về lại văn phòng ạ.”
Lãnh Ái Hy không thể trụ lại được với sự giám sát của Hiểu Phù, vội vã cúi đầu rồi đi nhanh ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Vương Đề Hiền từ nãy đến giờ luôn ở trong phòng, đương nhiên anh có thể nhận ra được một bầu không khí khác lạ đang xảy ra xung quanh giữa hai cô gái, đoán chắc rằng đây chính là lí do Hiểu Phù bỗng nảy ý đến tập đoàn của anh.
Đoán chắc rằng cô đã thỏa mãn, biết rằng cô không muốn anh tiếp xúc gần với cô quá lâu liền lùi chân ra sau tạo khoảng cách với cô, quay trở lại bàn làm việc
Hiểu Phù nhìn anh bỗng rời xa như vậy, mọi cảm xúc trên khuôn mặt cũng dần lặng xuống, vô cảm như hằng ngày.
“Em thỏa mãn rồi phải không? Muốn về nhà chưa? Để anh gọi tài xế riêng chở em về.”
“Không muốn. Em thích ở lại đây với anh.”
Vương Đề Hiền ngẩng đầu nhìn Hiểu Phù lững thững đi đến chiếc ghế sô pha giữa phòng, tựa như đây là phòng cô mà thản nhiên ngồi nghệt ra ở trên đó.
“Em muốn ở lại đây?”
“Ừm. Muốn.”
“Tại sao? Ngồi ở đây, sẽ rất chán đấy.”
Hiểu Phù nhìn anh, bất chợt ánh mắt cô trở nên tinh ranh lạ thường.
“Vợ anh muốn ngắm anh làm việc, không thể sao?”
Khoé miệng của Vương Đề Hiền khẽ cong lên.
Anh không nói tiếp gì cả mà để cô thích làm gì tuỳ ý.
Anh có thể dung túng cho cô làm mọi thứ, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ nhượng bộ cho cô vượt quá giới hạn.
Hiểu Phù biết mấy việc vặt mà mình làm loạn trước đây, không phải là Vương Đề Hiền không có cách trừng trị, chỉ là vì anh đang yêu cô, Hiểu Phù biết điều đó, nên cô dựa vào điều ấy để làm càn.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Vương Đề Hiền chỉ tập trung làm việc, mặc kệ Hiểu Phù có đang chết dần trong sự tẻ nhạt ở ngoài ghế sô pha.
Đúng như Vương Đề Hiền đã nói, ở đây đúng là chán thật đấy.
Anh không hề để ý cô lấy dù chỉ là một cái, Hiểu Phù vốn đến đây chỉ vì ở nhà nhiều gây ra chán nản, muốn đến nghịch một chút.
Cô lơ đãng nhìn lên trần nhà, đếm nhẩm cái gì đó.
Bỗng đôi con ngươi rơi từ trên không, từ trong một vùng bất định quay sang chĩa thẳng vào người của Vương Đề Hiền.
“Đề Hiền.”
“Sao thế?” Vương Đề Hiền dù trả lời lại cô, nhưng ánh mắt anh vẫn như cũ không nhìn cô lấy một chút.
Hiểu Phù nhìn anh, bờ môi mỏng phiếm hồng cong cong.
“Tên khốn kiếp nhà anh.”
Đôi lông mày của Vương Đề Hiền nhíu chặt vào nhau, tự hỏi cô lại bắt đầu nghịch ngợm cái gì rồi.
“Cái đồng hồ quả lắc để ở trên kệ tủ đó, nó không phải là đồ do tôi mua cho anh.”
“Thì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!