Giang Âm ghé vào cổ anh, lắc đầu, không nói lời nào.
Nhìn dáng vẻ ấm ức tủi thân của cô, trong lòng Trần Thanh cảm thấy mềm mại vô cùng. Anh vuốt mái tóc đen dài của cô, giọng điệu ôn hòa:
“Bé yêu, ngẩng đầu nhìn anh.”
Một lúc lâu sau, cô gái nhỏ mới có động tĩnh, cô vừa ngẩng đầu lên thì Trần Thanh đã cúi xuống hôn lên môi cô.
Giang Âm ngẩn ra, trong lúc nhất thời còn không phản ứng lại, giọng nói trầm thấp của thiếu niên mơ hồ bên tai cô.
“Bé, há miệng.”
Đầu lưỡi ướt át của anh không ngừng liếm láp môi cô.
Giang Âm nghe lời mở miệng nhỏ.
Trần Thanh thuận thế mà xâm nhập, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng cô, triền miên cùng với chiếc lưỡi của cô. Mạnh mẽ càn quét khoang miệng cô, liếm mút nước bọt ngọt ngào của cô, từng chú từng chút xâm chiếm cô.
Thiếu niên luôn luôn lạnh nhạt, trầm tĩnh lại ở nơi công cộng, không coi ai ra gì mà hôn môi thiếu nữ như hoa như ngọc trong lòng mình.
Anh cũng nhớ cô, rất nhớ, rất nhớ.
Cho nên ngày đêm bận rộn là muốn có thể vào ngày quan trọng như hôm nay, trở về gặp cô.
Hơi thở nóng bỏng ướt át phả lên má cô, khiến trái tim Giang Âm run lên, nơi đó cũng không khống chế được mà chảy ra một chút chất lỏng.
Không biết hôn bao lâu, cô cảm thấy khó thở, ư a đẩy anh ra.
Trần Thanh lui ra sau một chút, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô liếm mút một chút nữa, sau đó chậm rãi buông môi cô ra, làm như không tha, lại tiếp tục sát lại liếm liếm, giọng nói khàn khàn vô cùng quyến rũ:
“Anh cũng rất nhớ em.”
Sắc mặt Giang Âm ửng hồng, nghe anh nói như vậy thì ngơ ngác nhìn anh, còn quên cả hô hấp.
Sắc môi của thiếu niên vốn dĩ không quá đậm, mà là màu hồng nhàn nhạy, lúc này lại hồng nhuận, như là màu đỏ thắm, cực kỳ mị hoặc.
Lại nhìn lên trên một chút, đôi mắt đen sâu như không đáy chỉ phản chiếu lại duy nhất bóng hình của cô.
Giang Âm bỗng cảm thấy xấu hổ, cô cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Nhớ bao nhiêu vậy ạ?”
Trần Thanh lại tiến tới lần nữa, cúi đầu cọ lên chóp mũi của cô, sau đó môi chuyển tới bên tai cô, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được, giọng nói trầm thấp khàn khàn:
“Nhớ em đến mức mỗi đêm đều mơ thấy em, điên cuồng cùng em làm tình, nhớ em đến mức gậy thịt cũng phát đau.”
Giang Âm ngẩn người, hai mắt mở lớn, vẻ mặt không thể tin được nhìn thiếu niên trước mặt.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh nói lời nói thô tục dưới giường đấy.
“Anh…”
“Âm Âm?”
Giọng nói quen thuộc cắt ngang lời nói của Giang Âm, cơ thể cô cứng đờ….
Xong rồi!
Thấy khuôn mặt nhỏ của cô nhăn nhó, Trần Thanh lập tức đoán được đây là chuyện gì.
Đây là lần đầu tiên anh gặp ba mẹ vợ.
Anh vỗ vỗ sống lưng cứng đờ của Giang Âm như là trấn an, sau đó lễ phép khiêm tốn cúi đầu trước mặt hai người trung niên, nắm lấy bàn tay của người bên cạnh, tự nhiên chào hỏi:
“Cháu chào cô chú.”
Giang Âm nhảy xuống khỏi người anh, chậm chạp xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nịnh nọt, nói:
“Ba mẹ, đây là bạn trai của con, Trần Thanh.”
“Con…”
Sắc mặt Giang Minh Sinh xanh mét, bàn tay chỉ vào Giang Âm cũng hơi run run.
Xem ra là tức giận rồi.
Đinh Thanh thì lại chẳng tức giận chút nào, bà xụ mặt nắm lấy bàn tay của chồng mình đang giơ ra.
Nhìn dáng vẻ tuấn tú của Trần Thanh, bà không hề che giấu sự vừa lòng của mình, vẻ mặt tươi cười:
“Trần Thanh à, cô có thể gọi cháu là Tiểu Thanh không?”
“Có thể ạ.”
“Ồ, được được được, không nghĩ tới là A Âm của chúng ta có thể tìm được một người bạn trai đẹp như vậy.:
Đinh Thanh nhìn con gái mình bằng đôi mắt tán thương.
“Tiểu Thanh à, chắc cháu chưa ăn cơm đúng không? Cháu có ngại không nếu cùng cô ăn cơm?”
“Em hỏi cậu ta làm gì! Cậu ta không ngại nhưng anh để ý!”
Giang Minh Sinh tức giận nói, nói xong thì xoay người đi trước.
Đinh Thanh liếc nhìn ông, sau đó lại nghiêng đầu tươi cười với Trần Thanh:
“Tiểu Thanh à, chú của cháu là người như vậy đấy, cháu đừng để ý.”
Trần Thanh lắc đầu, nở nụ cười ấm áp:
“Không đâu cô, cháu có thể hiểu mà.”
“Vậy là tốt rồi, A Âm à, con đưa Trần Thanh đi cùng chúng ta đi.”
Đinh Thanh để Giang Âm tiếp đón.
“À vâng ạ.”
Giang Âm lấy lại tinh thần, nghiêng đầu ngoắc ngoắc ngón tay với Trần Thanh, nói:
“Đi thôi.”
Trần Thanh cười, gật đầu, nhắm mắt theo đuôi cô.
Nhà hàng là do Đinh Thanh chọn, tầng hai của quảng trường thành phố có một nhà hàng món cay Tứ Xuyên, giá cả vừa phải.
Mãi cho đến khi ăn cơm xong rồi, Giang Minh Sinh đang xụ mặt cũng không nói một câu nào với Trần Thanh, hoàn toàn xem nhẹ anh.
Trần Thanh cũng không chủ động bắt chuyện, một bên lễ phép trả lời những câu hỏi của Đinh Thanh, một bên chăm sóc Giang Âm ăn cơm.
Cô gái nhỏ không thể ăn cay, nhưng lại thích ăn cay.
Mỗi món mà Giang Âm ăn đều bị anh nhúng qua nước sôi để nguội một lần mới đặt xuống bát cơm của cô.
Động tác thong dong, vô cùng tự nhiên.
Đinh Thanh âm thầm quan sát gật đầu hài lòng, khẽ dùng khuỷu tay chọc Giang Minh Sinh.
Giang Minh Sinh xụ mặt hỏi:
“Ở bên nhau bao lâu rồi?”
Giang Âm vừa muốn trả lời thi đã bị Trần Thanh ngăn lại:
“Thưa chú, gần một năm rồi ạ.”
Sắc mặt vốn không tốt của Giang Minh Sinh càng đen hơn, tức giận đến mức nghẹn lời.
Vốn dĩ bầu không khí không được thân thiện lắm lại càng trở nên xấu hổ.
Cơm nước xong xuôi, Đinh Thanh nói muốn đi nhà vệ sinh, hơn nữa còn bắt Giang Âm đi cùng.
“Tại sao lại muốn hẹn hò với A Âm?”
Giọng nói của Giang Minh Sinh mang theo sự áp bách, ông nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt mình.
Không nhìn ra hãng quần áo trên người nhưng có thể chắc chắn không phải loại rẻ tiền. Cách ăn nói ưu nhã, vừa nhìn đã biết đây không phải là đứa con do gia đình bình thường sinh ra.
Vẻ mặt Trần Thanh vẫn như thuờng đón nhận ánh mắt của ông, giọng điệm không kiêu ngạo cũng không xu nịnh:
“Bơir vì tình đậu sơ khai chẳng biết yêu say đắm từ lúc nào của Trần Thanh là Giang Âm.”
Anh hơi dừng, vẻ mặt lạnh nhạt có thể nhìn thấy sự dịu dàng, giọng nói trầm thấp:
“Đến cuối cùng cũng chỉ là cô ấy. Cháu muốn tham dự vào thời gian sau này của Âm Âm, đồng nghĩa với việc cũng càng hy vọng cô ấy có thể tiếp nhận tương lai của cháu. Cuộc sống trước đây của cháu không ngóng trông, mong chờ điều gì, vài chục năm sau, cháu cũng chỉ muốn có cô ấy.”
Âm cuối kết thúc, lại là im lặng.
“Quên đi.”
Giang Minh Sinh thở dài, cuối cùng cũng nhượng bộ, giọng điệu hòa hoãn:
“Nhớ kỹ những lời cậu nói.”
Biết mình đã qua cửa ải của ba vợ rồi, bàn tay đang nắm chặt dưới gầm bàn của Trần Thanh cũng thả lỏng. Anh trịnh trọng gật đầu:
“Cháu biết rồi, chú.”
Tới khi hai mẹ con Đinh Thanh trở lại, mấy người mới cùng nhau ra khỏi nhà hàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!