Một tháng tiếp theo, Giang Âm đắm chìm trong bể dịu dàng mà Trần Thanh mang tới cho mình.
Hậu quả của việc làm cá mặn chính là…
Cô bị Trần Thanh vỗ béo tăng sáu cân.
Tối hôm ấy biết được tin dữ này, Giang Âm tức giận với anh.
Nhưng người nào đó mặt không đổi sắc bế cô lên để cảm nhận cân nặng của cô, đưa tay nhéo nhéo bầu ngực của cô, nghiêm túc nói: Ngực lớn hơn rồi.
Giang Âm xẩu hổ không nghĩ tới phản ứng của anh, vì vậy sau khi bị anh làm tới nửa đêm, đến ngày hôm sau, cô chẳng thể xuống giường được.
Thời gian nhàn hạ trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc trường học đã có thông báo nhập học.
Trần Thanh cố ý đẩy lịch làm việc xuống buổi chiều, lái xe đưa Giang Âm đến trường học.
Khi bọn họ đến nơi, đã có không ít người.
Từng tốp sinh viên mặc quần áo đồng phục trường đại học Bắc Kinh đứng dưới trại nhỏ của khoa mình tiếp đón tân sinh viên.
Giang Âm và Trần Thanh không cùng một khoa, cô học khoa ngoại ngữ mà Trần Thanh lại học khoa tài chính.
“A Thanh, em tự mình tới được rồi, anh sang khoa tài chính xem đi.”
Trần Thanh lắc đầu, đưa tay lau mồ hôi trên trán cô.
“Không cần đâu, chúng ta không ở ký túc, chỉ cần đi đăng ký một chút là xong. Sau đó anh sẽ sắp xếp người đi hoàn thanh.”
Khi hai người đi dăng ký xong, Giang Âm bất ngờ gặp Mạnh Liên Y.
“Liên Y!”
Mạnh Liên Y đứng bên cạnh ba mẹ cười cười với Giang Âm, quay đầu nói gì đó với ba mẹ cô ấy rồi chạy chậm tới trước mặt cô.
“A Âm, cậu đến báo danh ở khoa nào thế?”
Giang Âm để Trần Thanh đợi cô trong xe, sau đó kéo cô ấy đi tới chiếc ghế dài dưới bóng cây ngồi xuống.
“Khoa ngoại ngữ, còn cậu?”
“Tâm lý học!”
Giang Âm hơi ngạc nhiên, còn chưa kịp nói gì thì Mạnh Liên Y đã nói tiếp:
“Có phải rất kinh ngạc không?”
“Ừm, đúng là có chút không tin được.”
Thực ra thì lựa chọn này của Mạnh Liên Y chẳng hề giống với vẻ ngoài của cô ấy.
“Trước kia tớ cũng không nghĩ tới.:
Mạnh Liên Y nheo mắt, giọng nói rất nhẹ nhàng:
“Nhưng mà Giang Âm, không phải ai cũng may mắn gặp được cậu như tớ.”
Những người đã gặp qua bạo lực học đường, không chỉ bị tổn thương về thể xác, mà còn tạo thành bóng ma tâm lý.
Cô đã từng phí hoài bản thân mình, may mà Giang Âm cứu cô.
Giang Âm hiểu được ý tứ trong lời nói của cô ấy, cô nghiêng đầu nhìn Mạnh Liên Y đang cười vui vẻ, cô sờ sờ mái tóc ngắn của cô ấy, cũng mỉm cười, nói:
“Liên Y, cậu để tóc dài vẫn đẹp hơn.”
Mạnh Liên Y ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại, như là nghĩ đến gì đó, sống mũi chua xót, nhoẻn miệng cười, gật đầu.
Ngày hôm sau, tân sinh viên bắt đầu tham gia mười lăm ngày huấn luyện quân sự.
Mặt trời chói chang, nắng gắt như lửa.
Quét mắt một cái, trong mắt chỉ toàn là một màu xanh lá, khuôn mặt của mỗi huấn luyện đều vô cùng nghiêm túc. Giọng hô khẩu lệnh hơi khàn khàn, tiếng quán triệt các bạn học vang vọng toàn bộ sân thể dục.
Giang Âm cũng là một trong số những sinh viên ấy, phơi người dưới ánh nắng gay gắt.
Quân huấn không phải trong một chốc một lát, khuôn mặt nhỏ phơi nắng đỏ bừng phủ một lớp mồ hôi, quần áo ngụy trang cũng ướt đẫm.
Nhưng cô không có một câu oán hận giống như những bạn học xung quanh. Ngược lại cô rất quý trọng, bởi vì đời trước cô vẫn luôn mơ ước muốn được tham gia chuyện này một lần.
“Được rồi, tất cả nghỉ ngơi tại chỗ mười lăm phút!”
Giọng nói của huấn luyện viên rất lớn.
Âm cuối vừa dứt, những bạn học vốn đang đứng thẳng trong nháy mắt như cây héo, tất cả đều ngồi bệt xuống đất, nhỏ giọng oác giận.
“Hôm nay là ngày tham gia huấn luyện cuối cùng của các cô các cậu rồi, còn gào cái gì mà gào?”
Huấn luyện viên da ngăm đen chắp tay sau lưng, dáng đứng tiêu chuẩn, nhưng giọng nói cũng không nghiêm túc như trước nữa mà thêm vào vài phần hòa ái.
Nghe ra sự ôn hòa trong giọng nói của anh ấy, một số sinh viên lá gan lớn hơn một chút cũng sôi nổi đáp lời anh ấy, bầu không khí vốn nghiêm túc cũng trở nên sôi động hơn.
Cuối cùng, giữa tháng chín, cường độ huấn luyện cao cũng kết thúc
Nhiệt độ ở thủ đô cũng dần giảm xuống, ban ngày vẫn nắng nóng như cũ, nhưng mặt trời dịu hơn, mát mẻ hơn đôi chút.
Lúc này, trong phòng khách phong cách châu Âu, Trần Thanh ngồi trên ghế sô pha, ngón tay thon dài trắng nõn gõ gõ lên notebook, còn Giang Âm nằm trên đùi anh, chăm chú xem phim truyền hình.
Vừa mới khai giảng, Trần Thanh quang minh chính đại đi cửa sau, ngoại trừ chương trình học tất yếu thì hầu như anh không có tới trường mà là ở công ty.
Vì vậy chỉ có mỗi buổi tối hai người mới có thời gian ở bên nhau, Giang Âm đặc biệt quý trọng, từng giờ từng phút đều dính lấy anh.
Một tập phim đã kết thúc, Giang Âm nhìn đồng hồ trên tường…
Gần 11 giờ.
Cô xoa xoa đôi mắt hơi cay cay, đầu nhỏ lắc lắc lung tung.
Trần Thanh gõ nhanh lên bàn phím mấy cái, rồi cúi đầu xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô, giọng nói trầm thấp:
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!