Cho cô uống nước xong, anh nằm xuống bên cạnh, Giang Âm tự giác chui vào lòng anh.
Cô mê luyến hương thơm trên người anh, rất thích được anh ôm.
“Nụ hôn chúc ngủ ngon đâu anh?”
Trần Thanh cười khẽ một tiếng, không nói gì.
Giang Âm không vui vẻ mím môi, làm bộ đáng thương, nói:
“Có phải anh có người khác ở bên ngoài không? Trước kia chẳng cần em phải chủ động…”
Lời nói còn chưa hết, cả người cô đã bị đè lên giường, nụ hôn mạnh mẽ áp xuống, cướp đi hơi thở của cô.
Rõ ràng dáng vẻ rất lạnh nhạt, tĩnh lặng như nước, thế nhưng nụ hôn lại rất công kích, như là muốn ăn tươi nuốt sống Giang Âm vậy.
Anh ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi triền miên cùng lưỡi cô, nụ hôn nồng nhiệt và mãnh liệt.
Giang Âm bị đau khẽ nức nở, hoàn toàn không thể tiếp nhận được.
Cả người cô mất hết sức lực, mềm mại như bông như nước, chỉ có thể nắm chặt quần áo của người đàn ông và đáp lại.
Nhiệt độ cơ thể của Trần Thanh còn nóng hơn tưởng tượng của cô rất nhiều. Cách một lớp quần áo mỏng manh truyền tới cơ thể cô, khiến cho người cô cũng nóng lên theo.
Khi cô không thở nổi nữa thì Trần Thanh mới buông môi cô ra. Anh ngậm lấy vành tai cô khẽ liếm mút, khiến Giang Âm không khống chế được mà run rẩy, khẽ rên rỉ một tiếng.
“Bé, ngoan một chút, đừng trêu chọc anh.”
Giang Âm há miệng thở dốc, mắt hạnh đang giăng đầy sương mù ánh lên tia giảo hoạt, cô nói:
“Em mới không có!”
Cô đến kỳ sinh lý, biết anh sẽ không động vào cô, cho nên nói chuyện không kiêng nể gì.
Bỗng nhiên Trần Thanh lại cúi đầu hôn tiếp, chỉ là lúc này anh lại đặc biệt dịu dàng, như đang dỗ dành cô.
Anh hôn một đường xuống xương quai xanh của cô, Giang Âm bị trêu chọc đến mức khó chịu. Cô ôm lấy cổ anh, giọng nói kiều mị:
“A Thanh…”
Trần Thanh nhẹ nhàng liếm cắn xương quai xanh của cô, thấp giọng trả lời:
“Anh đây.”
Giang Âm hơi vặn vẹo cơ thể, mơ hồ nói:
“Đừng hôn… Ưm… A…”
Âm cuối của cô gái nhỏ cao hơn, rất giống như đang quyến rũ.
Trần Thanh lại ngậm lấy môi cô lần nữa, bàn tay không khống chế được mà mơ trớn từng tấc da tấc thịt của cô. Cảm nhận được cơ thể của cô căng chặt, anh thấp giọng cười, ánh mắt sáng long lanh nhìn cô, giọng nói nhiễm dục vọng, dùng dục vọng đã cương cứng đâm nhẹ cô, nói:
“Giúp anh nhé, được không?”
Cả người Giang Âm ửng hồng như tôm bị nấu chín, níu chặt cổ áo của anh.
Phía bên dưới trào ra một dòng nước ấm áp, cũng không biết là máu hay mật dịch.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, lập tức trầm mê trong đôi con ngươi đen như mực kia. Cô chủ động hôn lên cằm anh, mơ hồ nói:
“Dùng nơi nào…”
Trần Thanh ngẩn ra, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, yết hầu lên xuống một chút, từ cổ họng phát ra tiếng cười khẽ. Anh cúi đầu, liếm láp vành tai của cô, giọng nói khàn khàn:
“Gậy thịt lớn của chồng muốn làm miệng nhỏ của Âm Âm.”
Giang Âm đỏ mặt cọ cọ vào lòng anh, sau đó nghiêng người bò tới giữa hai chân anh, cách một lớp quần, liếm nhẹ lên gậy thịt của anh.
Trần Thanh thở dốc, ngồi dậy, hai tay xuyên qua áo ngủ tơ lụa của cô, nắm lấy bộ ngực mềm mại xoa nắn, khiêu khích đầu vú của cô:
“Bé, lấy gậy thịt của chồng ra đi.”
Thiếu niên trêu chọc khiến cơ thể Giang Âm run lên. Bàn tay nhỏ nhắn của cô run rẩy cởi quần ngủ của anh xuống, nhìn chằm chằm gậy thịt nảy ra, khẽ nuốt nước miếng.
Chần chờ một chút, Giang Âm dùng lòng bàn tay mềm mại đè lên đỉnh đầu, xoa nhè nhẹ, lập tức cảm nhận được có một chút chất lỏng chảy ra, gật thịt đang cứng rắn càng thêm nóng bỏng.
“A ừm…”
Trần Thanh nhịn không được mà thoải mái rên lên một tiếng.
Tựa như được cổ vũ, Giang Âm cúi đầu liếm lên gậy thịt đã dính đầy chất lỏng, sau đó vươn đầu lưỡi, liếm xuống hai túi ngọc, há miệng ngậm lấy một bên vào miệng liếm mút.
Trần Thanh thoải mái đến mức da đầu tê dại, nâng eo lên, trầm giọng nói:
“Ngậm lấy đi.”
Nghe anh nói vậy, Giang Âm nhả túi ngọc ra, ngậm lấy gậy thịt thô dài, bắt chước động tác làm tình, ngậm vào phun ra, nước miếng không kịp nuốt xuống chảy xuống theo khóe miệng, tích lên rừng cây nhỏ của anh.
Tiếng nuốt nước miếng bên tai kích thích Trần Thanh khiến ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm. Động tác chậm chạp của thiếu nữ đã không còn thỏa mãn được dục vọng của anh nữa rồi.
Một tay anh đang nắn bóp bầu ngực của cô càng thêm dùng sức, một tay khác đè sau cổ cô, toàn bộ gậy thịt đều đi vào miệng nhỏ của cô, eo hông mạnh mẽ đâm về phía trước, vừa nhanh lại vừa sâu.
Thiếu niên không nói gì mà đột ngột đâm vào khiến cô không kịp đề phòng, đã vậy mỗi lần đi vào còn đâm sâu tới tận cổ họng. Giang Âm cảm thấy khóe miệng mình bị đau rồi, nhưng lại chẳng có cơ hội phản kháng, chỉ có thể a ư thừa nhận sự ra vào của anh.
Cho đến khi Giang Âm sắp không thở nổi nữa rồi, trước mắt cô như biến thành màu đen, hòa quyện cùng tiếng rên rỉ sung sướng của thiếu niên, gậy thịt đâm tới nơi sâu trong cổ họng, tinh dịch sền sệt bắn ra đầy miệng nhỏ của cô.
Trần Thanh thở hổn hển, rút gậy thịt ra khỏi miệng cô, bế cô gái nhỏ vào ngực mình, vươn ngón trỏ lau đi chất lỏng nhầy nhầy bên môi cô, nhẹ hôn lên cánh môi sưng đỏ, sau đó để cô nằm xuống giường, vẻ mặt thỏa mãn:
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!