Sau một hồi trầm mặc, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi:
“Vậy nếu là người khác thì sao?”
“Ừm?”
Động tác trên tay của Trần Thanh không dừng lại, anh nghi hoặc nhìn cô.
Giang Âm chậm rãi ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cô nắm lấy tay anh.
“Nếu như ánh mắt người khác nhìn anh cũng như vậy, thì anh cũng sẽ làm như vậy sao?”
Trần Thanh nhướng mày cười khẽ, nhẹ chạm lên chóp mũi cô, nói:
“Bé, anh bị mù”
“Ý của anh là nếu anh không mù thì sẽ làm như vậy sao?”
Giang Âm giận dỗi nói.
“Không đâu.”
Trần Thanh lắc đầu, cúi người tới gần cô, há miệng ngậm lấy vành tai cô, giọng nói trầm thấp:
“Chỉ có ánh mắt của Giang Âm mới khiến anh không thể bỏ qua được.”
Cơ thể Giang Âm khẽ run rẩy, cảm giác tê dại khiến cô rụt cổ lại.
“Thật vậy không?”
Anh nhìn cô gái đang suy nghĩ miên man trước mặt mình thì cảm thấy thật buồn cười. Anh nắm lấy tay cô đặt lên bụng của cô, không nhanh không chậm nói:
“Minh chứng ở trước mặt đây còn chưa đủ sao?”
Giang Âm: “…” Thế mà cô cũng cảm thấy có lý mới chết chứ.
Trần Thanh ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt chăm chú, đôi mắt sáng long lanh chỉ có mình cô.
Giang Âm bị anh nhìn đến mức đỏ mặt, nhẹ đánh anh một cái, hờn dỗi lườm anh, nhưng lại toát lên một vẻ quyến rũ khó nói thành lời.
Trần Thanh bị cô chọc khiến cho bụng dưới căng lên. Anh nắm lấy tay cô ấn xuống “nơi đó” của mình, hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô.
“Bé, em nhìn anh như vậy khiến cho gậy thịt của chồng cứng rồi.”
“Anh…”
Giang Âm vừa định nói chuyện thì tiếng điện thoại đã cắt ngang lời cô.
Cô cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn Trần Thanh nói:
“Là Liên Y.”
Trần Thanh nhéo tay cô, sau đó tiếp tục mát xa cho cô.
“Em nhận máy đi.”
Giang Âm gật đầu, nhấn nút nghe máy.
“Alo, Liên Y.”
“Thế nào rồi? Tớ nghe A Niên nói Trần Thanh về rồi?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn của Mạnh Liên Y.
Giang Âm nhìn Tràn Thanh theo bản năng, không khống chế nổi mà cười khẽ.
“Ừm, đã về rồi.”
“Về thì tốt rồi.”
Mạnh Liên Y nuối tiếc nói:
“Haiz… Mấy ngày nữa là con nuôi tớ ra đời rồi, chỉ sợ lúc đó tớ không về kịp.”
Tháng trước, Kỷ Hoài Niên đi làm nhiệm vụ thì bị thương. Mạnh Liên Y sợ tới mức lái xe suốt một đêm đến căn cứ của bọn họ.
Giang Âm cười ha ha vài tiếng.
“Có sao đâu đâu, quà gặp mặt của người mẹ nuôi này không chạy thoát là được.”
Nghe cô nói như vậy, Mạnh Liên Y hừ nhẹ một tiếng:
“Cậu đừng có mà đắc ý! A Niên đã viết báo cáo kết hôn, cậu chuẩn bị tiền mừng đi.”
“Cuối cùng cũng sắp kết hôn rồi hả?”
Giang Âm cũng không kinh ngạc lắm, cũng nên kết hôn rồi.
“Ừm.”
Mạnh Liên Y ở bên kia ghé vào lan can, ngắm nhìn người đàn ông đang đứng ở nơi xa xa.
“Chúc mừng cậu nhé.”
Giang Âm nghiêm túc chúc mừng, sau đó trộm liếc nhìn Trần Thanh, nói:
“Nhưng mà tớ cảm thấy phòng ở khu căn cứ không cách âm tốt đâu, các cậu nên kiềm chế một chút.”
Nói xong, dưới ánh mắt nóng bỏng của Trần Thanh, cô quyết đoán cúp máy.
Giang Âm bị anh nhìn thì xấu hổ, cô lặng lẽ nhìn dục vọng giữa hai chân của anh, chậm rãi nằm xuống, nói:
“Em muốn đi ngủ, đừng làm phiền em.”
Trần Thanh sửng sốt.
Sau đó liền hiểu ra, anh bật cười lắc đầu, đặt cánh tay ở bên ngoài của cô vào trong chăn, không nói gì cả, chỉ nhìn cô như vậy.
Thật ra chuyển ngày hôm ấy anh kể cho cô vẫn có chút không giống với sự thật.
Khoảng thời gian ở thành phố Cẩm kia, anh đã tìm ra không ít chứng cứ phạm tội của Ngô Thiên Đạt.
Mua hung giết người, buôn lậu ma túy, rửa tiền, mỗi tội đều khiến cho ông ta bị phán quyết tử hình.
Tai nạn xe cộ ngày hôm đó, là do anh vội vàng về thủ đô với Giang Âm cho nên mới buông lỏng cảnh giác, không phát hiện ra chuyện khác thường.
Cho tới khi lên cao tốc mới phát hiện ra có người theo dõi. Lúc anh muốn đổi tuyến đường thì phanh lại không dùng được.
Lúc này anh chỉ có thể chủ động đâm vào vòng bảo vệ, ép chiếc xe đang mất khống chế phải dừng lại.
Tới khi anh hoàn hồn lại thì đã thấy Ngô Thiên Đạt mang theo một đám người vây quanh anh.
Từ nhỏ đến lớn Trần Thanh đều ở bên cạnh ông nội, lớn lên trong quân doanh, mười mấy người này không hề khó giải quyết.
Nhưng mà anh không ngờ tới, đám người này của Ngô Thiên Đạt này lại là bên buôn bán ma túy, mỗi người đều mang theo một khẩu súng nhập lậu.
Mặc dù khi đó anh phản ứng lại kịp thời, nhưng đùi phải vẫn bị bắn trúng.
Cùng với tiếng súng, điều đầu tiên anh nghĩ trong đầu không phải là mình có thể sống sót hay không, mà là nếu không có anh thì Giang Âm phải làm sao bây giờ.
Anh biết nếu mình rơi vào tay Ngô Thiên Đạt thì sẽ không có hy vọng sống sót, hơn nữa còn là tai họa ngầm của nhà họ Trần, hậu quả để lại không dám tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!