Sáng sớm ngày hôm sau.
Khi Trần Thanh tỉnh giấc, người bên cạnh vẫn còn đang say giấc nồng.
Rèm cửa trong phòng kéo chặt, có lẽ là nhìn đến chỗ nào đó là cảm thấy xấu hổ nên tối hôm qua Giang Âm cứng rắn bắt anh kéo lại.
Nghĩ một lúc, anh dừng lại, cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong lòng mình, từ khóe mắt đến đuôi mày đều chan chứa đầy nhu tình.
Hôn nhẹ lên môi cô, Trần Thanh đứng dậy, đi đến bên cạnh con trai, nhẹ nhàng thay tã cho bé.
Sau khi thu dọn cho Ngũ Nguyệt xong, lại đi đến ngăn kéo lấy ra một tuýp thuốc.
Thứ này đã lâu rồi không dùng tới.
Nhưng bởi vì tối qua, sau khi vào nhà, anh lại muốn Giang Âm thêm một lần nữa, cho nên cửa huyệt của cô bị sưng lên.
Sau khi bôi thuốc cho cô xong, Trần Thanh đưa tay nhéo má cô, giọng nói khàn khàn:
“Bé, anh đến công ty nhé.”
Giang Âm hơi mở mắt, sau đó nghiêng đầu, không để ý đến anh.
Trần Thanh thấp giọng cười, biết cô đã tỉnh.
Anh cúi đầu chạm lên môi cô, hỏi:
“Anh thay tã cho Ngũ Nguyệt rồi, em dậy sớm một chút rồi ăn sáng nhé?”
Giang Âm gật đầu, vùi mặt vào chăn, trả lời:
“Em biết rồi, anh đi đi.”
Anh đưa tay nhéo lên mặt cô một lần nữa rồi thấp giọng nói:
“Ban nãy Mạnh Liên Y gọi điện thoại tới, bảo em tỉnh ngủ thì gọi lại cho cô ấy.”
Trần Thanh đi rồi, Giang Âm cũng không ngủ được nữa, cô nằm trên giường thêm lúc nữa rồi ngồi dậy gọi điện cho Mạnh Liên Y.
Một lát sau đầu dây bên kia mới nhận máy, phía bên Mạnh Liên Y có hơi ồn ào.
“A Âm.”
“Ừm, sao mà sáng sớm đã gọi cho tớ thế?”
Mạnh Liên Y cười ha ha rồi trả lời:
“Tớ với A Niên đi đăng ký rồi, bây giờ đang chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật!”
Giang Âm: “…”
Cô nghĩ mình biết cô gái kia đang muốn khoe khoang rồi!
“Được rồi, tớ đi đăng ký đây, gọi lại sau nha!”
Không đợi cô lên tiếng, Mạnh Liên Y đã cúp máy trước.
Giang Âm nghẹn lời.
Một lúc sau, cô xoay người xuống giường, đi đến bên chiếc giường nhỏ của Ngũ Nguyệt rồi ngồi xuống, buồn bực thở dài, lẩm bẩm nói:
“Con cũng có rồi mà mình còn chưa được cầm giấy chứng nhận kết hôn!”
Không biết Tiểu Niệm Sanh đã tỉnh giấc từ khi nào, đôi mắt to tròn mở to, nhìn mẹ đang nhíu mày cau mặt, bàn tay mập mạp vẫy vẫy, nhỏ giọng ê a.
“Ngũ Nguyệt của chúng ta dậy rồi sao?”
Nghe được âm thanh của bé cưng, Giang Âm hoàn hồn, mỉm cười đưa tay nắm lấy tai con trai.
Có lẽ là sự kỳ diệu của huyết thống, Tiểu Niệm Sanh không hiểu gì ngốc nghếch cười với mẹ, lộ ra phần lợi hồng hào, nhìn qua vừa mềm mại lại vừa dễ thương.
Giang Âm thấy vậy thì trái tim mềm nhũn, những khó chịu ban nãy lập tức tan thành mây khói.
Đến trưa, Giang Âm mới đặt Ngũ Nguyệt ăn no ngủ say xuống giường, vừa mới xoay người thì nhìn lập tức đối mặt Trần Thanh đứng ở cửa.
Cô mỉm cười, ngồi dậy, nói:
“Anh về rồi ạ.”
Trong lúc nhất thời, Trần Thanh không làm gì cũng không nói gì, chỉ là đứng yên tại chỗ, nhìn cô gái trước mặt vô cùng chăm chú.
Ngũ quan xinh đẹp, đã không còn sự non nớt khi xưa rồi.
Dưới ánh nắng màu vàng, khuôn mặt trắng nõn như phủ một tầng ánh sáng nhu hòa, nhìn qua cực kỳ dịu dàng, hàng lông mi cong vút theo từng cái chớp mắt mà hơi rung rung tựa như dây đàn đang dao động uyển chuyển.
Trần Thanh cảm thấy mình không phải là người có trí nhớ tốt, nhưng giờ phút này lại phát hiện ra, anh có thể nhớ rõ toàn bộ những chuyện trong quá khứ có liên quan đến cô gái này, như thế chúng vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ tới cuộc sống tương lai của mình sẽ như thế nào, sẽ có một người như nào bầu bạn.
Cho đến khi gặp được Giang Âm, hết thảy đều vô cùng rõ ràng.
Cũng vì vậy mà chỉ đơn thuần muốn dành quãng đời còn lại, có thể quang minh chính đại giới thiệu với người khác, đây là vợ tôi.
Muốn cô vì mình mà sinh con dạy cái, muốn cùng cô nắm tay nhau đến cuối đời, cho đến khi tóc đen hóa trắng.
Theo những năm tháng trôi qua, suy nghĩ này không những không giảm xuống, ngược lại càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
Muốn cùng cô xây dựng nên gia đình của bọn họ.
Thấy anh nửa ngày cũng không phản ứng, Giang Âm cho rằng có chuyện gì xảy ra, cô đi tới, ôm lấy eo anh, hỏi:
“Sao thế anh?”
Trần Thanh ôm cô vào lòng, lắc đầu, nhìn cô chăm chú một hồi rồi cúi đầu cọ lên chóp mũi của cô, nói:
“Đưa em ra ngoài ăn cơm được không?”
“Vâng ạ.”
Giang Âm trả lời rất nhanh, nhưng sau đó lại chần chờ:
“Vậy Ngũ Nguyệt làm thế nào bây giờ?”
Anh không nói gì mà đưa cô đi về phía phòng để quần áo, chọn một chiếc áo sơ mi màu trắng đưa cho cô, nói:
“Ban nãy anh đã gọi mẹ tới rồi, không cần lo lắng đâu.”
Nghe anh nói vậy, Giang Âm nhận lấy quần áo trong tay anh, nhoẻn miệng cười:
“Vậy anh chờ em một chút!”
“Ừm, từ từ thôi, không cần vội.”
Trần Thanh gật đầu, giọng nói dịu dàng.
Nửa giờ sau, trước vẻ mặt vui vẻ của Chu Nhược Thủy, hai người ra khỏi nhà cũ nhà họ Trần.
Khi đối mặt với Trần Thanh, tựa như Giang Âm luôn không hết chuyện để nói. Cô ngồi ở ghế lái phụ lải nhải nói những chuyện vặt, chẳng mấy chốc đã tới nơi ăn cơm.
Sau khi đậu xe xong, anh đưa vào nhà hàng, nhưng đến cửa thì lại dừng lại.
Anh lùi ra sau một bước, hai tay từ phía sau Giang Âm vòng lên trước, che khuất đôi mắt của cô, nghiêng đầu hôn nhẹ lên vành tai cô, nói:
“Đừng sợ, đi theo anh.”
Hơi thở ướt át phả lên tai cô có hơi ngưa ngứa, Giang Âm theo bản năng hơi rụt cổ lại, hai tay đặt lên tay anh, giọng nói mềm mại tràn ngập sự tin tưởng:
“Vâng ạ.”
Trần Thanh rất hưởng thụ sự tín nhiệm của cô, anh thấp giọng cười thành tiếng, một tay đẩy cửa ra, đưa cô vào nhà ăn, bàn tay đang che mắt cô cũng tùy ý buông xuống.
Từ trong bóng tối chuyển sang ánh sáng, Giang Âm chưa kịp thích ứng nên nhắm mắt lại, đến khi cô mở mắt ra thì bị cảnh tượng trước mặt khiến cho ngẩn người.
Trên bức tường đen trắng treo đầy các loại bóng bay, dưới mặt đất là một hình trái tim bằng cánh hồng vô cùng xinh đẹp.
Mới vừa quay đầu định hỏi anh thì nhìn thấy Trần Thanh bỗng nhiên lấy ra một chiếc hộp nhung.
Giây tiếp theo, dưới ánh mắt chăm chú của cô, người đàn ông quỳ một gối xuống đất, mở chiếc hộp kia ra, nói:
“Xin hỏi cô Giang Âm, cô có đồng ý lấy họ của Trần Thanh trở thành họ của mình không?”
Giang Âm cúi đầu, đôi mắt phiếm hồng, im lặng nhìn anh.
Giọng nói anh rất nhẹ, nhưng lại vô cùng kiên định, truyền vào tai cô cực kỳ rõ ràng.
Trong lòng như có một loại cảm giác căng trướng, tràn đầy, tựa như có thứ gì đó muốn tràn ra,
“Em đồng ý.”
Trần Thanh đeo nhẫn lên tay cho cô. Sau đó anh đứng dậy, đặt một nụ hôn lên môi cô, giọng nói trầm ấm:
“Anh yêu em, cảm ơn em.”
“Em cũng vậy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!