“Cậu tỉnh rồi à.” Cô bưng đĩa quay đầu lại nhìn Thẩm Quyết Tinh, lộ ra nụ cười chột dạ, “Tôi đang nấu cơm, cậu… cậu có muốn đi ngủ chút nữa không? Chắc phải một lát nữa mới ăn cơm được.”Cô bưng đĩa khoai tây sợi không rõ mùi vị đi ngang qua mặt Thẩm Quyết Tinh, đặt nó lên bàn ăn.“Nấu cơm?” Trong không khí tràn ngập khói cay sặc người, Thẩm Quyết Tinh quay mặt đi, không khống chế được mà hắt xì một cái.
Anh nhanh bước vào phòng bếp, nhìn nhìn mấy cái nút trên máy hút khói kiểu cũ, chuẩn xác nhấn vào phím bật/tắt.Máy hút khói bắt đầu chạy lập tức, tiếng ồn thật lớn, đám khói gai mũi trong phòng bếp cũng theo đó mà biến mất không ít.“Có ai nấu ăn mà không bật máy hút khói không?” Anh nhìn về phía Cố Chiếu.Đến giờ Cố Chiếu mới phản ứng lại, từ lúc bắt đầu cô đã làm sai rồi, đã quên đi bước quan trọng nhất.Cô rũ mắt, có chút lúng túng mà đứng đó, đôi tay cũng không biết làm sao.“Tôi… Tôi…”Thẩm Quyết Tinh nhìn Cố Chiếu trước mắt, trên người đeo cái tạp dề, trên đầu có bím tóc chỉa lên trời kỳ lạ, đeo một cặp kính gọng đen che gần nửa khuôn mặt, mặt cắt không còn một hột máu, tay chân tinh tế gầy yếu như bị suy dinh dưỡng, chỉ cần âm thanh bên ngoài lớn một chút cô liền bắt đầu kinh hoảng thất thố.
Không hiểu lý do gì lại khiến anh nhớ đến con chihuahua chị họ nuôi trong nhà.Chó chihuahua có đôi mắt to to, đầu tròn tròn, thân mình nho nhỏ, thường xuyên được chị họ kẹp trong ngực mang theo khắp nơi.
Cho dù mỗi năm ăn tết đều thấy mặt nó, cho dù anh không hề ác ý nhưng chỉ cần nó vừa thấy anh liền sợ tới mức run bần bật.Chị họ anh nói loại chó này chính là như vậy, trừ chủ ra thì ai cũng sợ.“Tôi không có mắng cậu, cậu run cái gì?” Thẩm Quyết Tinh nói, đột nhiên nhận ra khẩu khí mình đã vô thức trở nên nghiêm khắc, có chút ảo não vội vàng điều chỉnh ngữ khí, “Xin lỗi, có lẽ do mới ngủ dậy nên tôi hơi cáu kỉnh chút.
Cậu cứ tiếp tục đi, tôi đi rửa mặt.”Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa nhà tắm, Cố Chiếu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lối đi không còn bóng người mới nhẹ nhàng thở ra.Sau đó cô lấy ra hai cái nồi, một cái dùng để nấu tôm bóc vỏ với đậu phụ, một cái dùng để hầm canh xương sườn.Khi Thẩm Quyết Tinh từ phòng tắm bước ra lần nữa, đậu phụ nấu tôm bóc vỏ đã nằm trên bàn, trên bếp chỉ còn lại nồi canh xương sườn đang hầm, chỏm tóc chỉa lên trời trên trán Cố Chiếu cũng đã tháo xuống.“Cậu có thấy bộ quần áo hôm qua tôi thay ra không? Tôi để trong phòng tắm.” Hôm qua quá muộn, Thẩm Quyết Tinh lại không biết máy sấy để ở đâu nên không gội đầu, để một đầu đầy keo xịt tóc đi ngủ, vừa nãy mới đứng dưới vòi nước gội đầu, định tiện tay giặt luôn cả quần áo, ai ngờ lại không thấy quần áo bẩn của mình đâu.“Có thấy…” Cố Chiếu quay đầu, nháy mắt suýt bị hào quang sáng chói của Thẩm Quyết Tinh làm cho không mở mắt được.Thẩm Quyết Tinh đang mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình màu xám, mái tóc mới vừa gội còn ướt dầm dề đang nhỏ nước, ngũ quan rõ nét phảng phất mang theo bọt nước khiến anh thiếu đi vài phần tinh anh, nhiều thêm vài phần sảng khoái của hơi thở mùa hè.“Vậy thì, quần áo đâu?” Thẩm Quyết Tinh xoa tóc, nhẫn nại hỏi.Cố Chiếu lấy lại tinh thần, ngó mắt ra phía sau anh: “Tôi đã giặt sạch phơi lên rồi.”Động tác xoa tóc của Thẩm Quyết Tinh khựng lại một chút, nếu anh nhớ không lầm, trong đống quần áo đó, ngoại trừ áo sơ mi và quần âu phục còn có cả qu ần lót và vớ.“Giặt sạch tất cả?”“Ừ.”Thẩm Quyết Tinh buông khăn lông xuống, bất lực không nói nên lời.
Đương nhiên anh biết tình cảm Cố Chiếu dành cho mình, từ khoảnh khắc hai người gặp lại nhau ngoài cửa sảnh tiệc tối hôm qua anh đã biết.
Trong quá trình trưởng thành, anh đã gặp qua quá nhiều ánh mắt như vậy, Cố Chiếu cũng không có gì đặc biệt.Cố Chiếu vẫn cứ là Cố Chiếu của bảy năm trước, Thẩm Quyết Tinh cũng vẫn là Thẩm Quyết Tinh của bảy năm trước.
Năm đó khi phát hiện ra tình cảm Cố Chiếu dành cho mình liền cự tuyệt cô không chút do dự, bây giờ cũng không có ý muốn tiếp nhận.“Cảm ơn.” Thẩm Quyết Tinh biểu tình nhàn nhạt nói, “Nhưng lần sau không cần giặt cho tôi, để tôi tự mình làm là được.”Đối mặt với giọng điệu rõ ràng đã lạnh đi của đối phương, Cố Chiếu biết bản thân lại làm ra chuyện bị ghét nữa rồi.“…Được.” Cô xoay người đưa lưng về phía Thẩm Quyết Tinh, ngăn không để anh nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình..