Sáng sớm hôm sau, Cố Chiếu bị nghẹn đến tỉnh.
Vừa mở mắt ra, cô nhìn thấy một con mèo vàng to béo đang nằm trên ngực mình. Nó thấy cô tỉnh giấc, hoàn toàn không có ý định dịch đi chỗ khác, híp mắt nhìn nhìn lại cô, thanh thản liếm móng vuốt rồi nhắm mắt lại.
Cố Chiếu cảm thấy mình bị ép tới mức xương ngực không còn cảm giác nữa.
“Điềm Điềm, đứng dậy đi, chị sắp bị em đè chết rồi…” Cô nâng tay lên, gian nan mà đuổi mèo vàng sang một bên.
“Meow!” Mèo vàng béo bất mãn mà kêu lên một tiếng, bực bội vẫy đuôi hai cái bò đến chân giường.
Cố Chiếu muốn đứng dậy, nhưng vừa động, hai chân liền truyền đến một trận đau đớn. Cô xốc chăn bông lên thì thấy cả hai đầu gối đều sưng tấy, nhất là chỗ bị ngã đến rách da kia, dải băng vốn quấn lỏng đã bị căng chặt.
Đừng nói đánh răng rửa mặt, bộ dạng này có muốn đi tới cửa cũng khó khăn.
Cố Chiếu suy sụp mà ngồi trở về, cảm thấy mình thật sự quá vô dụng.
Lúc trước những khi ở một mình, có đôi khi cô cũng sẽ lâm vào cảm xúc bi quan giữa đêm khuya tĩnh lặng, nhưng cô thường điều chỉnh lại rất nhanh, nghxi đến một ít chuyện vui vẻ, ví dụ như ông bà nội, ví dụ như Thẩm Quyết Tinh. Chiêu này luôn dùng rất tốt.
Nhưng cảm giác bi quan lần này lại bao gồm Thẩm Quyết Tinh ở trong đó, cô lập tức không biết nên làm sao bây giờ.
Cô vẫn luôn mang rắc rối đến cho Thẩm Quyết Tinh.
Cố Chiếu nâng cánh tay lên, dùng mu bàn tay che khuất khuôn mặt.
Lẽ ra cô cần phải hạ thấp độ tồn tại của chính mình, tận lực không đi quấy rầy đối phương, không tạo thành gánh nặng cho anh mới đúng. Chứ không phải giống như bây giờ, để anh nấu cơm cho cô, để anh quét tước vệ sinh cho cô, để anh chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của cô, giống như đang chiếu cố một thứ đồ vô dụng bỏ đi…
Lẽ ra cô phải cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy áy náy, cảm thấy tội lỗi. Chứ không phải giống như bây giờ… sa vào sự dịu dàng của anh, ngoài mặt thì luôn nói phải duy trì khoảng cách, nội tâm lại âm thầm mừng rỡ đến không thể kìm chế nổi.
Cố Chiếu à, mày không được như vậy đâu. Thích cũng có những nguyên tắc của thích, quy tắc yêu đơn phương đầu tiên chính là “Thích có thể, nhưng không thể mang phiền phức đến cho đối phương”. Hai ngày nay mày toàn mang đến phiền toái, công việc của người ta rất bận, làm gì rảnh rỗi mà ngày nào cũng phải vây quanh mày chứ?
Càng nghĩ càng thấy chán ghét bản thân, mãi đến khi da trên mu bàn tay cảm nhận được một chút ẩm ướt nóng nóng, Cố Chiếu đưa ra mới phát hiện, thế mà mình lại khó chịu đến phát khóc.
Cô biết phụ nữ trong kỳ kinh nguyệt có đôi khi sẽ đa sầu đa cảm một chút, nhưng cô không ngờ lại buồn đến mưc này…
“Cố Chiếu, cậu tỉnh rồi à?”
Cố Chiếu cả kinh, vội lau khóe mắt, hít hít mũi rồi nói: “Tỉnh rồi.”
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Cố Chiếu lại ngồi dậy khỏi giường.
Thẩm Quyết Tinh liếc mắt một cái liền thấy khóe mắt ửng đỏ của Cố Chiếu, hắn bất giác nhíu nhíu mày, đi đến mép giường, mắt quát qua chỗ hai chân đối phương, hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
“Có hơi sưng.” Cố Chiếu ấn ấn bàn tay lên đùi cách một lớp chăn.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Quyết Tinh là muốn xốc chăn lên xem xét, thắt lưng anh cong xuống, nhìn đến ngón tay mảnh khảnh xanh xao của Cố Chiếu mới nhớ ra đối phương là con gái, anh trực tiếp xốc chăn lên có lẽ hơi đường đột.
“Tôi nhìn được không?” Ngón tay anh dừng ở trên góc chăn.
“Ừ, được.” Cố Chiếu chủ động nhấc chăn bông lên, để cho anh nhìn đầu gối sưng cao của mình.
Quá sưng.
Thẩm Quyết Tinh nhìn hai đầu gối của Cố Chiếu sưng tấy lên như hai cái bánh bao hấp, hàng lông mày dài càng nhíu chặt hơn.
“Cậu đợi một lát, để tôi chụp một bức ảnh hỏi thử xem nên xử lý thế nào.” Nói xong, anh móc di động ra khỏi túi quần, chụp hai bức ảnh đầu gối của Cố Chiếu, một bức là góc chính diện, một bức là ở mặt bên.
Chụp xong chiếu, anh lập tức mở WeChat ra gửi ảnh chụp sang ba mình, qua một hồi lâu không thấy đối phương trả lời, anh đi ra khỏi phòng ngủ, không chờ kịp mà gọi điện thoại cho đối phương.
Thẩm Liêm vốn đang chơi cờ với bạn trong tiểu khu, ông ấy học chơi cờ sau khi về hưu, chơi không được giỏi cho lắm, còn bị kêu là “chơi cờ dở”, nhưng ông ấy không thèm để ý, càng cản càng hăng, trăm trận trăm thắng. Thế cục bàn cờ hôm nay ông ấy đánh thật sự không chê được, mắt thấy thắng lợi ngay phía trước, lại bị một cuộc điện thoại của Thẩm Quyết Tinh quấy rầy suy nghĩ, ông ấy nhẹ buông tay, hạ cờ ở vị trí sai lầm liền trực tiếp bị người đối diện “chiếu tướng”.