“Hắt xì!”
Thẩm Quyết Tinh hắt xì một cái rồi xoa xoa mũi, anh dùng một cái khăn lông bao khối thịt đông rồi mang về phòng ngủ.
Cố Chiếu nhận lấy, có thể đoán được đại khái đối phương có ý gì nhưng vì để xác nhận, cô vẫn hỏi lại: “Chườm đá sao?”
“Ừ, tôi đã cho nước vào tủ đá nhưng không đông nhanh như vậy, hiện giờ trong tủ lạnh chỉ còn mỗi cái này, cậu dùng trước đi, sau 12 tiếng sẽ đổi qua chườm nóng.” Thẩm Quyết Tinh nói xong liền đi ra ngoài, không bao lâu sau lại bưng một cái chậu đi vào, bên trong là một cái cốc rửa mặt và bàn chải đã được nặn kem đánh răng của Cố Chiếu.
Cố Chiếu lại lập tức rơi vào cảm giác tự trách sâu sắc “mình thật sự là đồ phế vật”: “Thật xin lỗi, làm phiền cậu…”
Thẩm Quyết Tinh đưa chậu rửa mặt cho Cố Chiếu, đồng thời một cái tay khác đoạt lấy khối thịt heo đông lạnh trong tay cô, nhận việc chườm đá cho đối phương.
“Là do tôi không đóng cửa cho kỹ nên Điềm Điềm mới chạy ra ngoài làm cậu té ngã, muốn nói xin lỗi cũng là tôi nói.” Thẩm Quyết Tinh ngồi ở mép giường, rũ mắt, nhẹ nhàng dùng khối thịt đông cứng trong tay chạm vào đầu gối sưng to của Cố Chiếu.
Cố Chiếu đặt chậu rửa mặt ở trên đùi, bị lạnh đến mức run run, nước trong ly thủy tinh đều tạt hết ra ngoài.
“Đau lắm sao?” Thẩm Quyết Tinh tưởng rằng cô vô cùng đau đớn, có chút nghi ngờ phán đoán của mình, “Hay là… đến bệnh viện chụp phim một cái?”
Cố Chiếu rút bàn chải đánh răng trong miệng ra, vội lắc lắc đầu: “Không cần không cần đâu, tôi không đau, vừa nãy chỉ là bị lạnh một chút thôi.”
Thân thể của mình thì tự mình rõ nhất, thể chất của cô là kiểu sau khi bị thương sẽ sưng tương đối khoa trương, hơn nữa buổi sáng mới vừa ngủ dậy thân thể vẫn còn hơi cứng đờ, vừa cử động liền cảm thấy đau khá dữ dội. Nhưng lúc này cô đã cảm thấy khá hơn nhiều, tin rằng chỉ cần chườm đá một thời gian là có thể tiêu sưng, thật sự không cần đi bệnh viện ầm ĩ như vậy làm gì.
“Cậu chắc không?” Thẩm Quyết Tinh vẫn có hơi không yên tâm.
“Ừ, thật sự không bị sao cả.”
Đợi Cố Chiếu rửa mặt xong, Thẩm Quyết Tinh bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài, ước chừng hơn mười phút trôi qua anh lại tiến vào phòng. Một tay anh bưng đĩa sủi cảo, một cái tay khác cầm khăn lông thấm nước nóng đã được vắt khô.
Trước tiên anh đưa khăn lông cho Cố Chiếu: “Hôm nay không có thời gian nấu cơm, chỉ có thể ăn sủi cảo đông lạnh, cậu chịu khó ăn tạm đi.”
Cố Chiếu đặt chiếc khăn nóng lên mặt, nhẹ nhàng xoa xoa hai vòng trên da mình, sau đó lại xếp khăn lông thành một khối nhỏ đưa cho Thẩm Quyết Tinh. Làn da cô cực kì non mịn, ngày thường thiếu chút huyết sắc, trông quá mức nhợt nhạt nhưng lúc này gương mặt cô bị chà sát thật mạnh đến mức ửng đỏ, vậy mà lại lộ ra một chút sức sống.
“Sủi cảo đông lạnh tôi cũng thích ăn.”
Bởi vì tay Cố Chiếu bị thương, Thẩm Quyết Tinh nghĩ cô không tiện dùng đũa liền trực tiếp để cô cầm cái muỗng. Cố Chiếu giơ đĩa lên, lùa hết một đám sủi cảo vào trong miệng mình, nhai đến hai má căng phồng.
Thẩm Quyết Tinh thay cô chườm đá, thấy cô ăn một cách ngon lành như vậy, trong lòng anh sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ… giống như đầu bếp gặp được thực khách hiểu chuyện, bởi vì có người quý trọng đồ ăn anh làm ra mà cảm thấy thỏa mãn.
“Ngon như vậy sao?” Thẩm Quyết Tinh nhịn không được hỏi cô.
Cố Chiếu kỳ thật có hơi diễn một chút, nhưng Thẩm Quyết Tinh hỏi như vậy, cô nhất định sẽ gật đầu.
“Ừ. Ngon lắm.”
Thẩm Quyết Tinh bán tín bán nghi, hầu hạ Cố Chiếu xong thì đem chén đũa bỏ vào bồn rửa chén, tự làm cho mình một đĩa sủi cảo. Vừa cho vào miệng, anh liền nhíu mày.
Quá khó ăn.
Từ lớp vỏ sủi cảo nhão nhoét không dai cho đến nhân thịt không tươi đều rất khó ăn.
Anh nhìn chằm chằm đĩa sủi cảo trước mặt, nghĩ thầm trong lòng, Cố Chiếu cũng thật dễ nuôi, liệu có thứ gì cô ấy không thích ăn không nhỉ?
Có lẽ việc chườm đá thực sự có tác dụng, đến chiều chân Cố Chiếu đã không còn sưng dữ dội nữa. cách một thời gian Thẩm Quyết Tinh sẽ lại vào phòng đổi nước đá cho cô, qua 24 giờ lại đổi sang khăn ấm bắt đầu chườm nóng.
Ngoại trừ đi vệ sinh, cả ngày Cố Chiếu cũng không rời khỏi phòng nửa bước. Mà chuyện đi vệ sinh này thậm chí còn không phải do cô tự đòi đi mà là Thẩm Quyết Tinh đề cập đến.
Thẩm Quyết Tinh gõ cửa phòng cô, rất tự nhiên mà trực tiếp hỏi: “Cậu có muốn đi toilet hay không?”
Cố Chiếu đương nhiên muốn đi toilet, nhưng cô thật sự rất sợ làm phiền Thẩm Quyết Tinh, sợ đến mức không biết phải mở miệng như thế nào, cứ để thời gian trôi qua từng chút một. Nếu không phải Thẩm Quyết Tinh đi hỏi cô trước một bước, có lẽ cô sẽ dây dưa hơn nửa tiếng nữa mới tìm đến anh cầu cứu.