Cả bọn dắt nhau đi ăn món Hàn, chọn một lẩu bò và một phần đồ nướng. Cả quá trình, Tử Yên chỉ ngồi một chỗ, ăn và hưởng thụ không phải làm gì cả. Tất cả đã có Đông Quân lo. Anh gắp đồ ăn cho cô đầy cả chén, còn chăm chỉ nướng đồ ăn cho cô, cả tôm cũng lột sẵn bỏ vào chén cô. Chốc chốc còn hỏi cô ăn có ngon không, có thấy cay không, có muốn uống nước không. Báo hại, Tử Yên thì xấu hổ không thôi, còn Bội Sam và Lập Thành chỉ biết lắc đầu ngao ngán với món cơm chó này.
Bội Sam không chịu nổi nữa phải lên tiếng:
- Hai người có thể bớt rải cơm chó được không? Để cho bọn này ăn trưa yên ổn đi!
- Haizz cậu xem anh họ và chị dâu tình cảm như vậy, hay chúng ta cũng học theo họ đi được không? – Lập Thành nhìn Bội Sam với ánh mắt đầy mong chờ.
- Cậu biến đi cho tôi nhờ! – Bội Sam vừa nói vừa nhét con tôm vào miệng Lập Thành ý bảo ngậm miệng lại.
Lập Thành chẳng những không buồn vì lời Bội Sam nói mà còn thấy vui vì được cô đút đồ ăn cho. Anh vui vẻ ăn hết con tôm, rồi còn ngồi đó chuyên tâm lột vỏ tôm bỏ vào chén Bội Sam, học hỏi theo Đông Quân.
Tử Yên nhìn một màn trước mắt cũng thấy buồn cười. Hai người y như chó với mèo, thành một đôi chắc là sẽ vui lắm đây. Cô quay sang nói với Đông Quân:
- Anh à, hai đứa nó mà thành cặp thành đôi suốt ngày không lo buồn nhỉ?
- Anh lại sợ cứ cách hai, ba ngày Lập Thành lại đến tìm anh, không mắng vốn thì cũng là bảo anh nghĩ cách giúp Bội Sam nguôi giận.
- Nè… hai người nói cái gì đó! Em nghe hết đó nhé! Cái gì mà thành cặp thành đôi, còn nữa, anh nói cứ như em là đứa con gái hung dữ lắm vậy! – Bội Sam làm ra vẻ tức giận.
- Có hung dữ hay không thì để Lập Thành đánh giá, anh có nói cũng bằng thừa thôi! – Đông Quân bình thản nói.
- Bội Sam hung dữ hay đáng yêu em đều thích! – Lập Thành nhanh miệng.
- Cậu làm ơn im dùm tôi, tại cậu mà ai cũng đồn chúng ta là một cặp đấy!
- Như vậy thì tốt chứ sao?
- Tốt cái đầu cậu ấy!
- Được rồi, hai người đừng cãi nữa, mau ăn đi! – Tử Yên lên tiếng giảng hòa.
Thật ra cô biết Bội Sam cũng thích Lập Thành, chỉ là ngoài cứng trong mềm thôi. Dù cô ấy thể hiện sự đanh đá ra ngoài, vờ như không thích, nhưng ánh mắt lại hiện lên ý cười mỗi khi cùng đi với Lập Thành.
Ăn xong, tới lượt Lập Thành mua cho mỗi người một ly trà sữa, sau đó cả bốn người cùng quay về trường.
Tiết học buổi chiều nhanh chóng bắt đầu. Nhưng không may bà dì của Tử Yên lại ghé thăm bất chợt. Cô đau bụng đến tái nhợt, mồ hồi bắt đầu túa ra, không thể tập trung vào học được. Cô đang định quay sang gọi Bội Sam, thì Đông Quân đã nhanh hơn, anh từ nãy đã quan sát thấy cô không ổn rồi, đến lúc này thì không thể ngồi im nữa, vội lên tiếng:
- Thưa cô, Tử Yên không được khỏe, em muốn đưa em ấy lên phòng y tế!
- Sắc mặt Tử Yên kém quá, thôi em mau đưa bạn lên phòng y tế đi! – Cô chủ nhiệm Đường Mỹ đồng ý ngay khi nhìn thấy Tử Yên.
Đông Quân không chần chừ thêm giấy phút nào, nhanh chóng bế Tử Yên lên, chạy vội về phía phòng y tế. Chưa đến nơi, anh đã la ầm lên gọi cô giáo ở phòng y tế:
- Thưa cô, Hạ Tử Yên đang rất khó chịu, cô mau giúp em ấy ạ!
- Được rồi, để cô xem sao, em đặt em ấy nằm xuống đi! – Cô giáo vội vàng khám cho Tử Yên.
Tử Yên từ nãy đến giờ đau đến không nói được, thêm việc Đông Quân cứ làm rối rít hết cả lên, cô cứ để mặc cho anh luôn. Hiện tại cô đã bình tĩnh lại chút, cô ngước lên nhìn anh với vẻ mặt hơi ngượng, rồi quay sang nói với cô giáo:
- Em… em chỉ là em tới tháng, bị đau bụng, nhưng lại không mang theo thuốc… cô cho em ít thuốc đau bụng là được ạ… - Tử Yên lại quay sang nói với Đông Quân, giọng ấp úng. – Với cả, anh về lớp nói với Bội Sam… mang cặp lên đây giúp em là được… em không sao hết… chỉ là… khó chịu chút thôi.
- À thì ra là vậy, làm con gái khổ thật nhỉ? Lần sau em nhớ chú ý nhé, chế độ ăn uống nghỉ ngơi trong những ngày này cũng rất quan trọng đấy!
- Dạ em biết rồi ạ!
- Còn bạn học này, em làm cô cũng rối hết cả lên, cứ tưởng em ấy bị gì nghiêm trọng lắm cơ, may mà chỉ là đến ngày thôi đấy! Em mau đi về lớp đi, gọi một bạn nữ lên đây, em cứ ở đây cũng không giúp ích được gì!
Đông Quân nghe vậy thì đực mặt ra rồi cũng nhanh chóng chạy về lớp như lời Tử Yên nói. Ở đây, chỉ còn Tử Yên với cô giáo, cô liền cười hỏi:
- Hai đứa đang quen nhau, đúng không?
- Dạ… bọn em chỉ…
- Không cần giấu cô làm gì, cô nhìn là biết. Nếu chỉ là bạn học bình thường, cậu bạn kia cũng sẽ không lo lắng đến vậy đâu! Tình cảm học trò cũng là thứ tình cảm rất đẹp, cô hoàn toàn ủng hộ, miễn là các em không lơ là việc học. – Cô giáo nói như hiểu rõ nỗi lòng Tử Yên.
- Dạ cô nói đúng ạ, bọn em… đang quen nhau. Nhưng bọn em nhất định không ảnh hưởng đến việc học ạ! – Tử Yên lúc này đã mạnh dạn hơn.
- A sao lại là em nữa vậy? Sao không gọi bạn nữ xuống? – Cô giáo nhìn thấy Đông Quân liền cười khổ.
- Thưa cô, em có chút lo lắng nên phải tự mình đến đây ạ! Em cũng có mang đồ Tử Yên cần đến đây ạ! – Anh vừa nói vừa đưa cặp cho Tử Yên.
- Được rồi, cô vừa cho em ấy uống viên thuốc, để em ấy nằm nghỉ chút đi. Còn em, cũng về lớp học đi!
Thấy anh cứ chần chừ không muốn đi, Tử Yên đang đau cũng phải lắc đầu bó tay với anh, cô lên tiếng trấn an anh:
- Em thật sự không sao, anh mau về lớp học đi. Em nằm nghỉ một lát, đến giờ chơi em sẽ về lớp.
- Được rồi, vậy anh về lớp đây... Thưa cô em về lớp ạ!
- Ừ mau đi đi!
Đông Quân đành phải rời khỏi, nhưng anh không về lớp mà chạy xuống căn tin trường. Vừa rồi anh đã hỏi kỹ Bội Sam về việc tới tháng của con gái là thế nào. Anh mới biết những ngày này sẽ rất khó chịu, nếu chườm túi nước nóng và uống nước gừng đường đỏ sẽ thấy đỡ hơn.
Giờ ra chơi đã đến, Đông Quân vội vàng chạy xuống phòng y tế đón Tử Yên. Cô lúc này đã thay bộ quần áo thể dục, vì chiếc váy đồng phục đã bị cô làm bẩn. Cũng may, chiều nay có tiết thể dục nên cô mới có đồ để thay.
- Em đỡ hơn chút nào chưa? – Nhìn thấy cô anh vội vàng hỏi.
- Em đỡ nhiều rồi, anh đừng lo!
- Sắc mặt em còn tệ lắm, để anh bế em về lớp!
- Thôi… thôi không cần đâu, anh đừng làm vậy, giờ ra chơi mọi người nhìn thấy không hay. Em tự đi được!
- Được rồi, vậy anh dìu em đi!
Cả hai về lớp, anh cẩn thận đặt cô ngồi xuống ghế, sau đó lấy túi nước ấm mình chuẩn bị chườm lên bụng cô, còn không quên đưa cho cô ly táo đỏ.
- Những thứ này sẽ giúp em dễ chịu hơn, em mau uống ít nước táo đỏ đi!
- Anh… sao anh biết cả những thứ này?
- Chỉ cần tìm hiểu chút là biết thôi, em mau uống đi!
Bội Sam nhìn thấy Tử Yên về lớp chưa kịp hỏi han đã lại bị thồn cho một đống cẩu lương tới nghẹn họng.
- Lúc nào hai người cũng phát đường được hết vậy hả? – Cô bĩu môi nói.
- Tao đang khó chịu đấy nhé, đừng có mà chọc tao! – Tử Yên nhấp một ngụm nước táo gừng đỏ, liền quay sang nói.
- Được rồi, không trêu mày nữa, đã đỡ hơn chưa?
- Đỡ nhiều rồi, nhưng lát chắc tao không học thể dục được.
- Ừ nghỉ đi chứ sao mà học được. Vậy lát học xong tiết anh văn mày xin về sớm luôn đi!
- Ừ tao biết rồi nhưng hôm nay tao đi cùng với anh Quân… tao về trước thì làm sao?
- Lát anh cũng xin nghỉ tiết đưa em về! – Anh không do dự nói.
- Vậy có được không chứ?
- Anh nói được là được, em không cần bận tâm mấy chuyện này. Dù gì anh cũng sẽ không để em về một mình đâu! – Anh kiên quyết.
Sự yêu thương lo lắng của anh làm cô thấy trong lòng ấm áp vô cùng. Cô không thể ngờ một ngày mình sẽ có một người bạn trai đẹp trai, giỏi giang lại còn chăm lo cho mình như thế.
Đến tiết thể dục, anh cũng bắt cô ngồi im, chuyện xin phép thầy cứ để anh lo. Xong xuôi, anh vội đến chỗ cô. Lúc này cô đã tươi tỉnh hơn nhiều, sắc mặt anh mới hòa hoãn một chút.
- Tháng nào em cũng đều phải chịu đau thế này à? – Anh hỏi.
- Cũng không hẳn… có lúc em không thấy đau lắm, nhưng tháng này không biết bị làm sao mà em lại đau như vậy! – Cô ngồi sau lưng anh ngượng ngùng trả lời.
- Chắc như cô y tế nói, em không chú ý nghỉ ngơi với ăn uống đấy! Lần sau em nhớ mấy ngày này đừng ăn uống linh tinh đấy! - Anh vẫn không yên tâm nhắc nhở cô.
- Em biết rồi…
Đến nhà anh rồi, nhưng anh vẫn không dừng lại, chạy thẳng đến nhà cô. Cô sợ ba mẹ sẽ nghi ngờ nên không đồng ý, cứ nằng nặc đòi anh quay xe lại nhà anh để cô lấy xe tự chạy về. Nhưng anh vẫn kiên quyết đưa cô về nhà. Anh sợ cô đau bụng không thể tự chạy về nhà được. Anh còn bảo chuyện ba mẹ cô cứ để anh lo. Cô có chút căng thẳng nhưng dưới sự quyết tâm của anh, cũng đành để mặc mọi chuyện.