Sau gần hai tháng từ lúc điều trị ở bệnh viện, vết thương của Tử Yên cơ bản đã ổn. Cô có thể sinh hoạt bình thường, có thể ăn uống một số món yêu thích. Chỉ có điều muốn xương lành hẳn như bình thường phải mất thêm vài tháng nữa. Thời gian này Tử Yên vẫn phải hạn chế các cử động quá mạnh, hoặc cầm nắm những vật nặng.
Cho nên mới nói, giáng sinh càng đến gần, không khí càng náo nhiệt, cô càng vô cùng buồn bực vì không thể đan khăn choàng tặng Đông Quân. Dù việc đan móc không nặng nề, nhưng thời gian kéo dài có thể ảnh hưởng đến việc lành xương. Cô đành phải nghĩ ra món quà khác mà tặng anh.
Mấy ngày này thời tiết đặc biệt lạnh, nhất là sáng sớm và buổi đêm. Mà khổ nỗi, trời trở lạnh thế này, vết thương của Tử Yên thỉnh thoảng vẫn có cảm giác nhưng nhức.
Tử Yên không dám nói ra, sợ Đông Quân lo lắng, nhưng mà cô làm sao giấu được anh. Nhất cử nhất động của cô anh đều để vào mắt.
Bây giờ anh đã dọn về Lạc gia, nhưng mà thời gian anh ở nhà cô còn nhiều hơn. Hình như chỉ có đến tối, anh mới trở về nhà ngủ, thời gian còn lại là cắm rễ ở nhà cô.
Sợ cô lạnh lại làm vết thương nhói lên, anh hàng ngày cùng Lập Thành, Bội Sam đến đón cô bằng xe hơi. Sở dĩ có cả Lập Thành là vì từ khi chính thức yêu đương, Lập Thành đã đảm nhiệm việc đưa rước Bội Sam mỗi ngày. Cho nên, cả bọn đều đi cùng xe với anh.
Ngồi trên xe, Đông Quân còn không quên ôm lấy Tử Yên vào lòng để sưởi ấm, tay không ngừng xoa xoa bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Lập Thành bây giờ không còn khổ sở vì ăn cơm chó nữa, vì anh đã có người để cùng phát cơm rồi. Anh cũng thuận thế mà ôm Bội Sam vào lòng lan tỏa hơi ấm cho cô. Bội Sam lúc đầu còn hơi ngại ngùng nên đẩy anh ra, dần dần nhìn thấy gương mặt tội nghiệp như bị bỏ rơi của anh, cô cũng mềm lòng, ngoan ngoãn chui rúc trong lồng ngực ấm áp kia. Cảm giác này á… nói chung cũng thinh thích. Chỉ tội bác tài xế, bị ăn đường đến nỗi không tịnh tâm nổi, trời lạnh thế mà lại cảm giác cứ nóng lên.
***
Cuối cùng, giáng sinh cũng đến. Khắp nơi trang hoàng lộng lẫy, nào là ông già nô en, nào là cây thông, các bài nhạc giáng sinh cũng vang lên khắp nơi. Ngoài đường, tuyết phủ trắng xóa, trẻ con vô tư nô đùa, còn đắp tượng người tuyết.
Ban đầu, Đông Quân còn không muốn cho Tử Yên ra ngoài chơi vì sợ trời lạnh sẽ làm cô khó chịu. Nhưng cuối cùng anh không thắng được đôi mắt long lanh to tròn cùng hàng mi chớp chớp của cô. Anh đành phải để cô đi chơi, nhưng bắt cô mặc thật ấm, nào là áo lông dày, găng tay, vớ, khăn choàng đủ hết cả.
Nhóm Tử Yên cùng với đám bạn học cùng nhau lên kế hoạch đi chơi. Đông Quân và Lập Thành không vui chút nào, vì tự nhiên có thêm một đám kỳ đà. Hai người bọn họ là muốn có không gian riêng tư với hai cô gái của mình kìa!
Lại thêm, Tử Yên và Bội Sam bị Tiểu Nhi vây lấy, cứ dắt tay nhau đi ở phía trước, bỏ lại Lập Thành và Đông Quân ở phía sau cùng đám Trần Hải.
Cả đám cùng nhau đi đến nhà hàng ăn uống, sau đó lại kéo nhau đến những địa điểm đẹp để chụp ảnh, rồi lại lang thang trên đường phố tận hưởng không khí náo nhiệt. Cuối cùng, còn đến công viên giải trí để chơi.
Hôm nay công viên vô cùng đông đúc, người người chen chúc nhau. Đông Quân lúc này đã theo sát Tử Yên để che chắn cho cô, tránh để cô bị người khác đụng trúng. Nhưng mà đông người thế này, cũng là cơ hội tốt để anh cùng cô tách đám bạn kia ra.
Lập Thành cũng có cùng suy nghĩ với Đông Quân, anh khẽ nói thầm với Đông Quân:
- Anh Quân, lợi dụng người đông, chúng ta trốn khỏi đám Trần Hải mà hẹn hò riêng đi!
- Tôi cũng có ý đó, vậy thì từ giờ chúng ta tự ai nấy lo đi! – Đông Quân đồng tình với Lập Thành.
Vậy là cả hai thực hiện kế hoạch, thành công lôi lôi kéo kéo hai cô gái. Lát sau, Bội Sam và Tử Yên mới giật mình phát hiện mình đã lạc đám bạn rồi, dáo dác tìm kiếm khắp nơi.
Tử Yên đang loay hoay tìm Bội Sam và Tiểu Nhi thì bị Đông Quân kéo tay lại, dẫn đi đến một nơi khác.
- Đừng tìm nữa, chúng ta hẹn hò riêng tư đi! – Anh cúi người nói khẽ vào tai cô.
- Vậy… vậy còn mọi người thì sao? – Tử Yên nghe anh nói, cũng muốn đi riêng, nhưng vẫn không yên tâm về hội bạn, sợ họ đi tìm cô và Đông Quân.
- Không sao, cứ kệ bọn họ đi! – Nói rồi anh nắm tay cô đi tìm một nơi để ngồi.
Anh sợ cô đi từ nãy đến giờ đã mệt, nên muốn để cô nghỉ một chút. Sẵn tiện, anh cũng muốn có chỗ yên tĩnh riêng tư để tặng quà cho cô.
Hai người ngồi xuống một cái ghế dài. Anh dịu dàng hỏi:
- Em có mệt không, mê chơi như vậy?
- Em không mệt đâu, đi chơi vui mà! – Cô đáp.
Vừa nói cô vừa lấy ra món quà mà mình đã chuẩn bị tặng cho anh, là một cặp búp bê nam nữ. Đây là quà cô cùng Bội Sam đi chọn. Cô và Bội Sam sẽ giữ con búp bê nam, còn anh và Lập Thành sẽ giữ con búp bê nữ.
- Quà cho anh! Em giữ một con, anh giữ một con. Như vậy giống như chúng ta đang nắm giữ đối phương. – Cô tươi cười chìa về phía anh con búp bê nữ.
Đông Quân đưa tay nhận quà, mỉm cười một cái, rồi lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.
- Em nhắm mắt lại đi! – Anh nói.
Tử Yên hơi tò mò nhưng vẫn nghe lời mà nhắm mắt.
Đông Quân mở chiếc hộp ra. Bên trong là một chiếc dây chuyền bạc, có mặt là một viên kim cương được điêu khắc thành hình trái tim, bên trong trái tim còn có khắc tên anh. Anh nhẹ nhàng đặt sợi dây chuyền lên cổ cô, rồi vòng tay qua sau vén mái tóc đang phủ qua vai cô, gắn lại chiếc khóa.
Khoảng cách của anh và cô rất gần. Hơi ấm của anh phả lên cổ cô làm cô thấy nhột nhạt, theo phản ứng cơ thể giật lên một cái.
Anh bật cười bảo cô mở mắt ra.
Gương mặt cô đỏ ửng, từ từ mở đôi mắt to tròn ra, lại kéo sợi dây chuyền ra ngắm nghía. Chiếc dây chuyền này có giá trị rất lớn, nhưng người thường như Tử Yên nhìn vào sẽ không thể nhận định được. Cô còn tưởng chỉ là hàng giả không có bao nhiêu tiền nên mới vui vẻ nhận.
Nhìn thấy mặt dây chuyền, cô bật cười khúc khích nhìn anh.
- Anh đây là muốn trao trọn trái tim cho em sao? – Cô trêu.
- Đúng vậy, em đang nắm giữ trái tim anh, phải có trách nhiệm với anh! – Ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng, nói.
- Là anh tự mình trao tặng, sao lại bắt em chịu trách nhiệm chứ!
- Mặc kệ là anh tự trao, hay em cướp, em đều phải chịu trách nhiệm, phải ở bên anh cả đời! – Giọng anh vừa như nài nỉ lại vừa nghe như ra lệnh.
Tử Yên không trả lời, chỉ khẽ nhoài người ôm lấy anh. Không biết từ lúc nào cô lại thích việc áp mặt lên lồng ngực rắn chắc của anh. Ở đó cô thấy bình yên vô cùng.
Hành động bất ngờ của cô khiến anh ngẩn người. Trước đây cô rất ít khi chủ động với anh như vậy, nhưng mà từ lúc cô bị thương đến giờ, anh thấy cô đặc biệt thích anh ôm, thích dựa vào lòng anh mà nũng nịu.
Anh choàng tay qua đáp lại cái ôm của cô, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô một cái.
Tử Yên đang yên vị ở trong lòng anh, chợt nhớ ra gì đó lại ngồi bắn dậy. Tay lục lọi trong túi xách, cô lấy ra hai quả táo được bọc trong giấy bóng kính in hình ông già Noel. Sở dĩ mọi người thích tặng nhau táo là vì từ “táo” trong tiếng Quan thoại được phát âm giống với từ “đêm giáng sinh”.
- Chúng ta mỗi người ăn một quả đi! – Cô mở túi kính ra, đưa cho anh một quả táo, còn mình cũng cắn vào quả táo còn lại.
Đông Quân cười, không ngờ cô cũng thích việc tặng táo thế này. Anh đưa táo lên miệng, cắn một cái.
- Của em thật ngọt, của anh ngọt không? – Cô hỏi.
Anh nghĩ ngợi gì đó rồi lại lắc đầu bảo không ngọt.
- Trái của em ngọt lắm sao, vậy anh phải thử chút!
Cô nghe anh nói, cũng ngây thơ tưởng anh muốn ăn thử trái táo của mình, liền đưa quả táo lên miệng anh, ai ngờ cái người cơ hội này lại nếm thử vị táo trên môi cô.
Anh phớt lờ quả táo trên tay cô, nghiêng người liếm miếng táo dính trên miệng cô, rồi lại thừa cô ngậm lấy môi cô. Anh cuồng thế tấn công mãnh liệt, hết chiếm hương vị đôi môi, lại tham lam tiến vào bên trong miệng cô, tìm lấy chiếc lưỡi mà khuấy đảo.
Cô bị anh hôn bất ngờ không kịp phòng bị, lại còn bị anh áp bức như vậy. Mỗi tế bào trên người cô đều run lên, đầu óc quay cuồng. Đến khi sắp không chịu nổi nữa, cô mới đẩy anh ra mà thở gấp.
- Ừm đúng là ngọt! – Anh hài lòng nói.
Tử Yên trừng mắt nhìn dáng vẻ không biết xấu hổ của Đông Quân mà ấm ức. Lần nào cũng là cô bị anh hôn đến không thở nổi, lần nào cũng là lúc cô không có phòng bị. Lần nào cũng là dùng cách bá đạo này để ăn táo.
- Anh… anh… sao lại xấu xa như vậy! Anh muốn ăn táo của em thì cứ ăn, hôn em làm gì! Ở đây… lỡ có ai thấy thì sao! – Cô hậm hực mắng anh bằng đôi môi bị anh hôn đến ửng đỏ cả lên, gương mặt thì hồng hồng e thẹn.
- Ăn như vậy mới đặc biệt ngon. Với lại, em lo gì, người ta lo chơi giáng sinh, không quan tâm đến chúng ta đâu! – Anh véo véo cái má đang phồng lên kháng nghị của cô.
- Anh quên những gì em nói với anh rồi đúng không? Ở nơi đông người, anh không được tùy tiện có những hành động thân mật như vậy!
- Vậy lúc nãy ai chủ động ôm lấy anh?
- Em… em… ôm… ôm thì vẫn chấp nhận được… Nhưng mà hôn như vậy… ngượng lắm… - Anh hỏi vặn lại làm cô cứng họng, liền tìm cách chống chế.
Dáng vẻ bị đuối lý của cô làm anh không khỏi thích thú. Là cô bảo không được ôm, không được hôn. Vậy mà lại chủ động ôm lấy anh, vậy thì anh cũng cứ phá luật mà hôn cô thôi. Như vậy là huề!