Qua lễ giáng sinh, có một thay đổi cực kỳ lớn trong nhóm bạn của Tử Yên. Đó chính là việc thành đôi thành cặp của Trịnh Huy Dũng và Chung Tiểu Nhi.
Cái hôm ở bệnh viện, Tử Yên và bạn bè còn trêu đùa cho vui, ai ngờ hai người này lại nên duyên thật mới hay chứ. Nghe đâu giáng sinh vừa rồi, sau khi Tử Yên, Đông Quân, Bội Sam và Lập Thành tách ra riêng, Huy Dũng cũng tìm cách dẫn con gái người ta đánh lẻ, rồi thừa cơ hội mà tỏ tình.
Hai người đó thành đôi, Tử Yên được xem như bà mối. Vì lời bông đùa của cô ấy vậy mà lại chính xác.
Vui vui vẻ vẻ xong thì lại căng đầu lên mà đối phó với kỳ thi cuối kỳ. Có ăn tết hay không là dựa vào kết quả kỳ thi này.
Cho nên, tất cả các học sinh đều nỗ lực mà ôn luyện. Ai chẳng mong được ăn tết vui vẻ.
Lập Thành bây giờ học tập càng ngày càng có tiến bộ nên chẳng lo lắng chút nào. Lại thêm, bây giờ được đường đường chính chính yêu đương với Bội Sam, tinh thần anh càng thêm phấn chấn.
Rốt cuộc, tất cả cũng đã qua được kỳ thi. Lập Thành còn tăng thêm hai ba hạng, từ hạng chín lên thành hạng sáu, khiến cô chủ nhiệm càng thêm khen ngợi.
Ba mẹ Lập Thành khỏi phải nói mừng vui thế nào khi cầm trên tay kết quả học tập của con trai.
- Con trai ba trưởng thành thật rồi! Đúng là quá giỏi! – Ba Lâm khen ngợi con trai không tiếc lời.
- Con trai mẹ, học hành chắc là vất vả lắm hả con! Đừng cố sức quá nha con! – Mẹ Lâm tự hào về con trai, nhưng vẫn không quên lo lắng cho sức khỏe con mình.
- Không vất vả gì đâu ba mẹ! Hơn nữa, con được vậy là do… là do… bạn gái con tạo động lực cho con ạ! – Lập Thành được khen mà như nở mũi, cũng nhân tiện nói đến công lao của Bội Sam.
- Bạn gái? Con có bạn gái rồi à? – Ba mẹ Lâm ngạc nhiên nhìn nhau.
- Đúng vậy ạ, bạn gái con chính là Lạc Bội Sam, bạn cùng lớp với con, ba mẹ cũng biết đấy ạ!
- Là con bé Bội Sam, con của Lạc Hùng đấy à? – Ba Lâm hỏi lại.
- Đúng vậy ạ, ba cũng biết ba của Bội Sam ạ? – Lập Thành nghe ba mình nhắc đến tên ba Bội Sam liền hỏi lại.
- Biết chứ, Lạc Hùng là bạn thời cấp ba của ba. Cũng không hẳn là thân thiết, nhưng coi như là có qua lại, quen biết.
- Vậy đều là người quen cả! Hôm nào phải tổ chức gặp mặt gia đình bên đó mới được! – Mẹ Lâm cũng hào hứng, bà có biết Bội Sam, cũng rất thích cô bé này.
Lập Thành thấy ba mẹ mình tác thành chuyện yêu đương, lại thêm hai bên gia đình có quen biết nhau thì vô cùng vui mừng. Cảm giác giống như ba mẹ anh chuẩn bị đi hỏi vợ cho anh vậy.
***
Cuối cùng cũng đến thời gian nghỉ tết. Không khí mấy ngày này vô cùng rộn ràng, háo hức. Tiết trời cũng dễ chịu hơn nhiều. Người người, nhà nhà lo trang hoàng, sắm sửa tết.
Lục Đông Quân mấy hôm nay cũng tất bật tay chân phụ ba mẹ vợ dọn dẹp, trang trí nhà cửa. Lại phụ Tử Yên và mẹ làm ít bánh mứt tặng cho bà con, họ hàng.
Ai mà nhìn vào đều tưởng Lục Đông Quân mới là con ruột của ba mẹ Hạ, còn Tử Yên là con ghẻ. Cái gì cũng hỏi qua ý kiến của anh, xem treo cái này, dán cái kia được không. Đến bánh kẹo hay thức ăn cũng đều đưa cho Đông Quân nếm qua trước xem có vừa ý anh không.
Tử Yên ấm ức vô cùng, rốt cuộc con ruột như cô lại bị đẩy vào một xó, nhìn một nhà ba người bọn họ cười cười nói nói với nhau.
- Ba mẹ, rốt cuộc ai mới là con của hai người? Sao lại thiên vị anh Quân như vậy? – Cô tủi thân mà kêu ca.
- Con còn ở đó mà ganh tị à, trước giờ con toàn được ba mẹ cưng chiều. Lần này, nhà ta có Tiểu Quân, với lại thằng bé không có ba mẹ bên cạnh thì càng phải được cưng nhiều hơn chứ sao! – Dương Ngọc liếc con gái mình một cái.
- Đúng vậy, dù gì Tiểu Quân cũng được việc hơn con ha ha… - Hạ Hâm Bằng cũng trêu chọc con gái cưng.
Đông Quân với vẻ mặt đắc thắng nhìn Tử Yên càng làm cô tức tối thêm.
- Ba mẹ… ba mẹ không thương con nữa rồi hic!
Đông Quân thấy cô dỗi, cái miệng nhỏ chu lên, không thể chịu nổi trước sự đáng yêu đó, liền lén lút ba mẹ Hạ không để ý mà hôn chụt một cái lên môi cô.
Tử Yên ửng hồng cả khuôn mặt, vội vàng cảnh cáo anh phải đứng đắn lại, có ba mẹ mà còn dám làm xằng làm bậy.
Anh cười khì một cái, thấp giọng thì thầm vào tai cô:
- Ai bảo em đáng yêu như vậy!
Tử Yên nghe anh nói càng thêm bối rối, gương mặt càng lúc càng đỏ. Ba mẹ Hạ thấy cô tự dưng lại đỏ mặt thì vội hỏi.
- Sao mặt con đỏ thế kia?
- Dạ… chắc là… chắc là do nóng quá ạ! – Tử Yên vừa nói vừa quạt quạt tay ra vẻ như trong nhà thật sự quá nóng bức, không quên trừng Đông Quân một cái, vì anh mà cô bị rơi vào xấu hổ.
***
Đêm giao thừa đã đến, Đông Quân túc trực ở nhà Tử Yên. Vốn dĩ anh định dắt cô ra ngoài chơi, nhưng cô bảo muốn cùng đón giao thừa với ba mẹ ở nhà.
Thật ra Lục Đông Quân bị ba mẹ anh réo đến điên cả đầu. Ba mẹ anh tủi thân bảo tết nhất nhà người ta sum họp, vậy mà anh lại không chịu về ăn tết cùng. Anh đành phải dỗ dành họ rằng sẽ sắp xếp thời gian về nhà một chuyến.
Anh dự tính đêm nay ở lại, đến sáng mai anh chúc tết ba mẹ Tử Yên xong sẽ về nhà ăn tết cùng ba mẹ anh. Dù gì Tử Yên cũng về ăn tết cùng ông bà ngoại rồi, anh có về nhà cũng không sao.
Hôm nay mẹ Hạ chuẩn bị một nồi lẩu có hai ngăn, một bên cay và một bên không cay dành cho Tử Yên. Dù đã ba tháng, vết thương đã gần như lành hẳn, nhưng cả nhà vẫn muốn Tử Yên kiêng cử thêm một thời gian nữa.
Vậy là, một nhà bốn người cùng nhau quây quần bên nồi lẩu nóng hổi thơm ngon. Ăn xong, một nhà lại tụ họp ở phòng khách, vừa xem ti vi, vừa trò chuyện, chờ đợi giây phút đặc biệt sắp đến. Cảnh tượng vô cùng đầm ấm và hòa hợp.
Bỗng nhiên điện thoại Đông Quân reo lên, anh đứng lên rồi xin phép ra ngoài nghe.
Anh ấn nút nghe máy, đầu dây bên kia chưa đợi anh lên tiếng đã tuôn ra một tràng.
- Cái thằng nhóc thối tha! Cũng còn biết bắt máy hả? Tết nhất cũng chẳng thấy tăm hơi đâu cả! Có bạn gái là quên mất gia đình này rồi đúng không?
- Ông nội… bình tĩnh lại chút. Ông cũng biết tết nhất mà mắng con như hát hay vậy à? – Đông Quân xoa xoa lỗ tai bị ông nội hét đến đau nhức.
- Hừ lại còn trả treo! Nhưng mà con còn định như vậy đến chừng nào? Dù gì con cũng đã quen được con bé Tử Yên đó rồi, vậy thì dắt nó về đi! – Ông nội vẫn còn hậm hực.
- Chưa được đâu ông. Còn nhiều chuyện con chưa nói rõ ràng với cô ấy, đợi một thời gian nữa đã! Con đang bận rồi, cúp máy đây! – Đông Quân nói rồi mau chóng tắt máy.
Đầu dây bên kia ông nội tức muốn chết rồi. Lời còn chưa nói xong đã bị anh dập máy không thương tiếc.
Đông Quân day day trán ra vẻ mệt mỏi. Anh thật sự rất muốn tìm cơ hội để nói cho Tử Yên biết hết sự thật, giấu giếm thế này anh cũng thấy không thoải mái. Anh cũng muốn đường đường chính chính dùng thân phận của mình để bảo vệ cô. Nhưng lại không biết nói thế nào, chỉ sợ cô không chấp nhận được, lại ảnh hưởng đến tinh thần rồi việc thi đại học sắp tới.
Đông Quân cứ đứng im lặng hồi lâu, không hay Tử Yên đã đang đứng phía sau từ lúc nào.
Cô thấy anh lâu quá chưa vào nhà, lại sợ không biết là có chuyện gì nữa không, liền ra ngoài tìm anh. Ai ngờ vừa lúc cô nghe được mấy chữ gì mà còn nhiều chuyện anh chưa nói được với cô. Rốt cuộc là chuyện gì mà anh chưa nói được? Rốt cuộc là anh đang giấu cô những gì đây?
Đông Quân đứng một hồi thì định quay vào nhà, kết quả lại có chút giật mình khi nhìn thấy cô đang đứng trầm ngâm. Anh tự hỏi liệu cô đã nghe được những gì rồi…
- Em… em sao lại ra đây? – Anh cố gắng giữ bình tĩnh hỏi cô.
- Em thấy anh lâu quá không vào, ra đây tìm anh… Nhưng mà lúc nãy anh bảo, có nhiều chuyện chưa nói với em, là chuyện gì vậy? – Cô nghiêm túc nhìn anh chờ đợi câu trả lời.
Đông Quân hơi hốt hoảng khi nghe Tử Yên hỏi. Thì ra cô đã loáng thoáng nghe được điều gì đó. Nhưng anh vẫn vờ như không có gì quan trọng, điềm tĩnh mà trả lời.
- À… chuyện đó sao. Ông nội bảo muốn tìm cơ hội gặp em. Anh mới nói là còn nhiều chuyện về gia đình anh mà anh chưa kể hết với em, đưa em về sợ em không quen rồi lỡ bị dọa thì không hay…
- Là vậy sao, được rồi, vậy anh từ từ nói cho em nhé! – Cô nở nụ cười nhìn anh, nói rồi lại khoác tay anh đi vào.
Đông Quân không biết liệu cô có tin câu trả lời của anh không, nhưng thấy cô không có biểu hiện gì lạ, cũng không hỏi tiếp nên cũng thở phào. Chắc là cô không nghĩ gì đâu.
Tử Yên thật ra nửa tin nửa ngờ nhưng cô biết rằng nếu anh đã không muốn nói, cô có cố gắng gặng hỏi cũng vậy thôi. Chi bằng cô cứ coi như không biết gì rồi sẽ thăm dò những người xung quanh anh.
Dù hơi khó chịu trong lòng khi cô chợt phát hiện cô còn quá nhiều thứ không biết về anh, cô vẫn điềm tĩnh như không để cùng anh và ba mẹ đón giao thừa.
Lo lắng, bộn bề gì đó đẩy sang một bên vậy, thời khắc này tiễn năm cũ, đón năm mới đến với sự vui vẻ là điều quan trọng nhất.
Tử Yên cùng Đông Quân và ba mẹ ra sân đứng, cùng nhau đếm ngược.
- 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1,… Chúc mừng năm mới! – Cả nhà cùng đồng thanh.
Mẹ Hạ dựa vào người ba Hạ, còn Tử Yên nép trong vòng tay Đông Quân cùng ngắm pháo hoa rực rỡ đang tỏa sáng trên bầu trời. Rất nhiều, rất nhiều pháo hoa với nhiều màu sắc và hình dạng nối nhau bắn lên không trung.
Đông Quân và Tử Yên khẽ nghiêng đầu nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc, không hẹn mà lại đồng loạt nói lời yêu.
Không cần biết phía trước là gì, không cần biết ngày mai có thử thách gì đang đón chờ. Chỉ cần biết giây phút này, bình bình yên yên ở bên nhau. Hi vọng những năm sau sau nữa, sẽ vẫn được cùng đón giao thừa với người mình yêu thương.