Hôm nay Tử Yên và Bội Sam bước vào hai tuần học quân sự đầy căng thẳng. Vì đây là môn mà cả hai sợ nhất, vừa nắng nôi, vừa mệt, người ngợm dính đầy mồ hôi, vô cùng khó chịu.
Sau mấy tiếng vật vã, Tử Yên cũng được nghỉ giải lao. Cô tìm một chỗ mát mẻ ngồi, vừa ngồi vừa thở dốc. Đột nhiên có vài bạn nam đi đến tìm cách bắt chuyện.
- Bạn học Tử Yên, uống nước này!
- Tử Yên, đừng uống nước của cậu ta, uống nước của tôi này!
- Các cậu ồn quá để Tử Yên nghỉ ngơi. À… khăn giấy đây, cậu dùng đi!
Tử Yên đang rất mệt, chỉ muốn ngồi một mình hít thở không khí. Mấy cậu bạn này làm cho cô thấy đau đầu thêm. Cô vốn không muốn dây dưa gì với bọn họ cả, cũng chẳng thân thiết gì mà lại nhận đồ của họ. Quan trọng nhất là, cô đã có Lục Đông Quân, cô càng không muốn qua lại thân thiết gì với các nam sinh.
- Cảm ơn, nhưng bạn trai tôi đã chuẩn bị nước và khăn giấy cho tôi đủ cả rồi, các cậu cứ giữ lấy mà xài! – Cô không hề khách khí nói, còn nhấn mạnh hai chữ bạn trai, lúc nói còn vẫy vẫy bàn tay có đeo nhẫn cặp.
Bọn nam sinh này nghe đến hai chữ bạn trai cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô, không muốn tin cũng phải tin, cô cùng hụt hẫng và bối rối, nói xin lỗi rồi rời đi.
Đuổi được bọn họ, Tử Yên thở phào nhẹ nhõm. Cô lấy chai nước của mình uống ực một hơi.
Cô không hề hay biết, phía đằng kia, có mấy bạn nữ đang nhìn cô mà chỉ trỏ. Bọn họ nói cô giả vờ thanh cao, thật ra là hồ ly dụ dỗ đàn ông. Nếu không, làm sao cô có thể quen được một người bạn trai vừa đẹp xuất chúng, lại vừa giàu có như vậy. Mà gia thế cũng không tồi, mới có thể chặn họng tất cả sinh viên BK. Bởi vì những tin tức liên quan đến cô đều bị xóa hết.
Nghỉ một lúc, lại tiếp tục buổi học. Tử Yên lại thở dài, tự bảo bản thân cố gắng lên. Cuối cùng, ngày học đầu tiên cũng trôi qua. Tử Yên lê tấm thân mệt mỏi đau nhức ra về, vừa hay cũng gặp Bội Sam thê thảm không kém gì mình. Cả hai cùng nhau uể oải bước đi.
Đông Quân vì hôm qua bị Tử Yên phản đối, nên không còn đậu xe trước cổng trường gây chú ý nữa, mà đậu ở bên kia đường chờ.
Nhìn thấy Tử Yên và Bội Sam, anh vội xuống xe đi từ bên kia đường sang để đón cả hai. Nhìn thoáng qua gương mặt ửng đỏ vì nắng, còn đầy mồ hôi của Tử Yên, anh thấy xót trong lòng. Nhưng mà đây là chương trình học bắt buộc, đành phải để cô chịu khổ.
Sau đó, cả ba cùng lên xe đi về nhà tắm rửa thay quần áo rồi sẽ ra ngoài ăn. Bội Sam mặc kệ có ăn cơm chó gì đó cũng không từ chối đi cùng Tử Yên và Đông Quân nữa, vì cô đã quá mệt. Hơn nữa, năm dài tháng rộng, cũng không thể tránh mãi.
Tắm rửa, thay xong bộ quần áo thoải mái, Tử Yên và Bội Sam như được sống lại. Cả hai lười biếng ngồi ở ghế sofa phòng khách, cùng nhau than thở.
- Ôi mệt chết tao rồi! Học dưới trời nắng thế kia, muốn giết người sao? – Bội Sam kêu ca.
- Đúng vậy, tại sao phải học cái này vậy chứ? Mới ngày đầu thôi, còn hai tuần ở phía trước hu hu… - Tử Yên cũng khóc ròng.
- Là do bình thường bọn em thiếu vận động quá đấy! – Đông Quân nhìn hai cô gái trước mặt mình không nhịn được cười.
- Hừ bọn em dù sao cũng là con gái mà, mấy cái vận động gì đó, nghe mệt mỏi quá… - Tử Yên bĩu môi.
- Phải đó, con trai bọn anh thì khỏe mạnh rồi, bình thường cũng chơi thể thao, mấy cái này đâu là gì. Nhưng mà bọn em là con gái, như này cũng quá ám ảnh rồi… - Bội Sam cũng không nhịn được kêu lên.
- Được rồi, mau đứng lên, anh đưa cả hai đi ăn để bồi bổ lại! – Anh vừa lắc đầu trước độ yếu ớt của cả hai cô gái, vừa nói.
Nói rồi, anh kéo tay Tử Yên đứng lên. Bội Sam dù lười cũng đứng lên đi theo, cô cũng đói muốn chết rồi.
Đông Quân dẫn cả hai cô đến quán hải sản, đặc biệt gọi món cua lông. Mùa thu cua lông sinh trưởng nhiều, chúng lại có nhiều dinh dưỡng.
Ăn xong, anh đưa cả hai về. Vì có Bội Sam, anh không thể ở lại cùng Tử Yên mà sẽ về nhà mình. Hơn nữa, sau sự việc hôm qua, anh nghĩ mình càng nên thận trọng, tránh ở riêng với cô sẽ phát sinh những chuyện ngoài ý muốn.
Bội Sam đã vào nhà trước, nhường lại không gian cho Đông Quân và Tử Yên.
Đông Quân đột nhiên kéo Tử Yên lại gần, rồi ôm chặt lấy cô, hít hà mùi hương ngọt ngào quen thuộc. Cô cũng vòng tay đáp trả cái ôm của anh.
- Thật rất muốn ở bên em cả ngày. Bây giờ thời gian dành cho nhau ngày càng ít rồi! – Anh không vui nói.
- Chúng ta đâu thể như lúc trước nữa, bây giờ anh phải quản lý công ty, em phải học đại học. Mỗi ngày còn được gặp nhau một chút thế này cũng đủ rồi! – Cô cười đáp.
- Không đủ, anh muốn nhìn thấy em cả ngày, muốn ôm em, hôn em!
- Anh đúng là… vẫn thích bám người như vậy! – Tử Yên không thể nhịn cười trước sự trẻ con của anh.
Anh không nói gì nữa, chỉ chú tâm ôm cô. Mãi một lúc lâu sau, mới quyến luyến buông cô ra. Trước khi rời đi, còn không quên hôn lên trán cô một cái đầy dịu dàng.
- Em vào đi! Anh về đây! – Anh vỗ vỗ tóc cô.
- Anh về cẩn thận. Đến nhà nhắn tin cho em! – Cô cũng ngọt ngào hôn lên má anh một cái rồi chạy nhanh vào nhà.
Nhận được nụ hôn bất ngờ, trong lòng anh vui vẻ, khóe môi nhếch lên.
Nhìn bóng cô khuất dần sau cánh cửa, anh lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
- Alo, hiệu trưởng Tống…
***
Những ngày sau đó, Tử Yên và Bội Sam tiếp tục học quân sự. Chỉ có điều thời gian rút ngắn lại từ hai tuần xuống chỉ còn một tuần. Không chỉ Tử Yên và Bội Sam, mà ai cũng tỏ ra ngạc nhiên, không hiểu lý do gì mà lại được kết thúc khóa học sớm.
Sinh viên thì vui vẻ, đâu có biết hiệu trưởng Tống phải đau đầu như thế nào để dàn xếp vụ này. Mà người khiến ông phải đau đầu còn ai khác ngoài Lục Đông Quân. Anh vừa là học trò cưng, niềm tự hào của BK, vừa là đại thiếu gia nhà họ Lục, hiệu trưởng như ông đương nhiên phải hết lòng hết sức mà chiều ý anh.
Vì xót cho người yêu bảo bối và em họ của mình, mà anh đã đề nghị ông xem xét cắt giảm thời gian học quân sự. Vậy là không chỉ riêng lớp của Bội Sam và Tử Yên, mà những lớp tham gia học quân sự thời gian này đều được giảm xuống còn một tuần học. Tất cả họ là nhờ ơn của Tử Yên và Bội Sam, chỉ vì liên quan đến hai cô mới được đãi ngộ đặc biệt như vậy.
Tử Yên còn hào hứng khoe với Đông Quân, vì cho rằng số cô quá may mắn. Anh nghe mà không để lộ biểu tình gì, chỉ khẽ cười nhẹ. Cô gái ngốc nghếch này, làm sao nghĩ tới là anh đã thu xếp mọi việc chỉ vì không muốn thấy cô chịu khổ. Nhưng cứ mặc kệ, anh nguyện ý vì cô mà làm tất cả, chỉ để cô được vô tư nghĩ rằng là do mình tốt số, luôn gặp may.
Cuối cùng, một tuần quân sự cũng trôi qua. Từ tuần sau sinh viên sẽ bắt đầu vào chương trình học chính thức.
Tử Yên và Bội Sam chiều thứ sáu thì được Đông Quân đưa về nhà. Ba mẹ Hạ và ba mẹ Lạc vui vẻ đón con gái về, còn không ngừng hỏi han cuộc sống đại học thế nào, học quân sự ra sao, có vất vả không.
Ba mẹ Hạ còn nấu một bàn đồ ăn ngon cho Tử Yên, đương nhiên có cả phần của “con rể” Lục Đông Quân.
- Ăn nhiều vào, mới có một tuần mà mẹ thấy con ốm hẳn đi rồi! – Mẹ Hạ nhìn con gái mà xót.
- Còn không phải do đợt học quân sự này sao. Con mệt đến ăn không nổi luôn hic… - Tử Yên được dịp lại kêu ca.
- Được rổi, coi cái bộ dạng như con nít của con kìa! – Ba Hạ mắng yêu con gái.
- Thứ sáu là trung thu, các con nhớ về để ăn bữa cơm đoàn viên đấy! – Mẹ Hạ nhìn Đông Quân và Tử Yên nói.
- Dạ bác gái yên tâm, chiều thứ sáu con sẽ sắp xếp đưa Yên Yên về nhà. – Đông Quân lễ phép đáp.
Mẹ Hạ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. Ba Hạ lại hỏi han chuyện công việc của Đông Quân.
- Con đã quen việc ở tập đoàn chưa?
- Dạ mọi thứ cơ bản đã ổn thỏa rồi. – Anh đáp.
Ba Hạ và Đông Quân vừa ăn vừa tiếp tục trò chuyện thêm một lúc nữa.
Đông Quân miệng vừa nói, tay vẫn không quên gắp thức ăn cho Tử Yên, lại còn lột cả vỏ tôm sẵn cho cô, khiến ba mẹ Hạ vô cùng hài lòng. Tử Yên đã quen với sự chăm sóc này, cứ thản nhiên mà ngồi một bên tận hưởng cảm giác có người hầu hạ.
Ăn tối xong, Đông Quân ở lại dùng ít trái cây, sau đó ra về. Lúc Tử Yên ra tiễn anh, như thường lệ, anh đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng rồi mới chịu rời khỏi.
Sáng hôm sau, Tử Yên dậy sớm phụ mẹ chuẩn bị bữa sáng, sau đó còn cùng mẹ gói hoa. Mới vào đại học cô còn tương đối nhàn rỗi vì chưa có nhiều bài vở phải học.
Tầm hơn mười giờ thì Đông Quân lại đến, mang theo một ít bánh ngọt do vú Tịnh làm. Anh biết là Tử Yên rất thích những món ngọt thế này.
Thấy Đông Quân đến, ba mẹ Hạ lại bảo Tử Yên ngừng việc mà tiếp chuyện với anh. Cô ngoan ngoãn nghe lời dắt anh lên nhà, còn lấy cho anh ít nước hoa quả ép. Còn mình thì ngồi xuống bên cạnh anh mà thưởng thức bánh ngọt.
- Ngon quá! – Cô thưởng thức chiếc bánh ngọt trên tay.
- Ngon vậy em ăn thêm một chút, nhưng mà cũng đừng ăn quá nhiều kẻo không ăn nổi bữa trưa.
Cô gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi lại cắn thêm một miếng bánh nữa. Nhìn cô cứ vô tư ăn như con nít, thậm chí kem dính lên mặt cũng không hay, anh cảm thấy đáng yêu vô cùng. Anh đột nhiên áp sát cô, dùng lưỡi lấy phần kem dính trên mặt cô.
- Anh… anh làm gì vậy chứ… - Bị anh tập kích bất ngờ, cô vô cùng ngượng ngùng.
- Trên mặt em dính kem, anh chỉ giúp em lấy thôi! – Anh thản nhiên nói.
- Anh… anh nói với em là được… ai cần anh liếm như vậy chứ… - Cô vẫn còn xấu hổ, vội lấy khắn giấy lau mặt chỗ dính kem, còn dính cả nước bọt của anh.
Anh bật cười trước phản ứng của cô. Đã quen nhau bao lâu rồi, cũng hôn bao nhiêu lần rồi, vậy mà cô gái nhỏ của anh vẫn cứ hay xấu hổ như vậy. Đến lúc nằm dưới thân anh, cô còn phản ứng thế nào nữa đây?
Tác giả: Ôi chao Quân Quân à, cậu cũng tưởng tượng xa quá rồi ^^