Đúng như dự đoán của Đông Quân, đêm hôm qua, Bội Sam không về nhà. Đến trưa hôm sau Bội Sam mới cùng Lập Thành trở về. Cũng may hôm nay là chủ nhật, không phải đi học, nếu không tình hình hiện tại, e là Bội Sam cũng không thể đến lớp được.
Hôm nay, cô cũng kiếm cớ bận việc nên không về Lạc gia mà ở lại nhà trọ một mình. Cũng may Lập Thành cũng có việc ở nhà chính Lâm gia nên phải về đó một chuyến, Tử Yên cũng đã về nhà, cô mới có thể ở riêng một mình. Sau những chuyện tối qua, Bội Sam không biết nên đối diện với Lập Thành thế nào, còn về Tử Yên, e là Bội Sam sẽ bị tra hỏi cho ra cớ sự.
Nhớ lại chuyện ở khách sạn cùng Lập Thành, Bội Sam không khỏi nóng mặt. Lập Thành say quá, cô phải ở lại chăm sóc cho anh. Sau đó, không biết vì sao mà cô lại trở thành mồi nhắm cho anh. Lúc đầu, cô còn phản kháng, nhưng rồi dưới sự dẫn dắt của anh, lại thêm việc cả hai yêu xa, phải nhớ nhung nhau ngày đêm, cô dần xuôi theo anh. Biết bao nhiêu khao khát khiến cả hai như muốn bùng cháy, chỉ muốn hòa quyện làm một với nhau.
Lập Thành sau khi tiến thêm được một bước với Bội Sam thì hồ hởi vô cùng, ở nhà chính có việc, nhưng anh lại không có tâm trí nào mà ở lại lâu. Chỉ chốc lát, anh đã xuất hiện tại nhà trọ cùng với Bội Sam.
Nhà trọ chỉ có mình anh và cô, lại càng thuận lợi cho anh để càn quấy. Quả thật, được một lần thì sẽ có những lần khác. Anh hiện tại chỉ muốn khảm cô vào người mình, cho nên không thể kiềm chế được mà lại ức hiếp cô thêm mấy trận nữa. Bội Sam đáng thương phải khóc lóc kêu ca, cả người cô như vỡ vụn, tay chân cũng không nhấc lên nổi.
Đến chiều tối, biết Tử Yên sắp trở lại, Bội Sam liền đuổi Lập Thành về. Lập Thành dù không đành lòng, nhưng vẫn phải ra về.
Tử Yên nhìn thấy bộ dạng uể oải mệt mỏi, lại thêm gương mặt cứ ửng hồng của Bội Sam thì lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra. Cô cười cười đầy ranh ma ép cung Bội Sam.
Cuối cùng Bội Sam cũng bẽn lẽn thừa nhận với Tử Yên chuyện cô đã trở thành người phụ nữ của Lập Thành. Cảm giác đó rất lạ, rất kích thích, cũng rất thích… giống như Tiểu Nhi đã nói.
- Tiến triển nhanh vậy sao? – Tử Yên trêu chọc.
- Tao… tao cũng không nghĩ… mọi chuyện nhanh vậy… - Bội Sam xấu hổ nói.
- Mày và Tiểu Nhi đúng là không thể coi thường được nha hì hì!
- Vậy còn mày thì sao? Mày và anh họ… trước giờ chưa hề có chuyện đó… hai người đã ở riêng với nhau rất nhiều lần? – Bội Sam nghi ngờ hỏi Tử Yên.
Trước giờ cô đã tạo cơ hội cho Đông Quân và Tử Yên ở riêng với nhau rất nhiều lần, cô thật không nghĩ anh họ của cô vậy mà lại quân tử đến thế. Đến bây giờ vẫn có thể nhịn xuống ham muốn được.
Tử Yên nghe Bội Sam hỏi, khuôn mặt đỏ như tôm luộc, lắc lắc đầu ý bảo chưa hề.
- Là anh họ tao không chủ động? Hay là mày không muốn? – Bội Sam lại hỏi.
- Tao… thật ra…
Tử Yên hít một hơi thật sâu kể lại mọi chuyện với Bội Sam, rằng cô và Đông Quân đã từng đến giai đoạn đó, chỉ là tâm lý cô vẫn còn ám ảnh bởi chuyện ở biển năm đó nên vẫn chưa thể đáp ứng anh được. Cô cũng biết anh thật ra có ham muốn với cô, bản thân cô cũng muốn cho anh những gì đẹp đẽ nhất của mình. Chỉ là cô chưa thể sẵn sàng làm chuyện đó.
Bội Sam nghe Tử Yên nói thì trầm ngâm một hồi. Tính ra cũng phải bái phục anh họ của cô, có thể giữ vững tâm lý đến như vậy, cứ nén tâm tình xuống để chờ đợi ngày Tử Yên sẵn sàng. Còn về Tử Yên, cũng tội cho cô, chuyện cũ đã qua lâu rồi vậy mà cô vẫn còn chưa quên được.
- Ừm đừng nghĩ nhiều, từ từ mày sẽ thích ứng được thôi! – Bội Sam vỗ vai Tử Yên an ủi.
- Nhưng mày có sợ không, mày với Lập Thành yêu xa như vậy? – Tử Yên không nói về chuyện của mình nữa, mà lại quay sang chuyện của Bội Sam.
Bội Sam không do dự mà lắc đầu bảo không. Cô lại nói.
- Được trao thứ quý giá nhất cho người mình yêu là điều tuyệt vời. Hơn nữa, tao tin vào anh ấy, cũng tin vào tình yêu của bọn tao.
- Ừ mày có thể yên tâm. Tao tin tưởng vào Lập Thành. Cậu ấy yêu mày nhiều như vậy cơ mà!
Tử Yên nhìn thấy gương mặt Bội Sam ánh lên vẻ hạnh phúc khi nói đến Lập Thành. Dù yêu xa, nhưng cả hai vẫn gắn bó với nhau, tình cảm vẫn tốt như vậy. Phải nói Bội Sam quá mạnh mẽ và bản lĩnh rồi. Nếu đổi lại là cô, chưa chắc cô có thể gồng mình lên mạnh mẽ như vậy.
Cô lại nghĩ đến Đông Quân, anh cũng yêu cô nhiều như vậy, hi sinh cho cô nhiều như vậy, thậm chí anh còn vì cô mà nhẫn nhịn chờ đến khi cô thật sự sẵn sàng. Trong khi cô lại không biết làm thế nào để khiến anh có được hạnh phúc trọn vẹn.
***
Chẳng mấy chốc cũng đến kỳ nghỉ tết. Năm nay có chút đổi khác, thay vì sáng mồng một ba mẹ Hạ sẽ về nhà ngoại Tử Yên như thường lệ, thì năm nay sẽ nán lại đến trưa mới xuất phát, vì phải đón tiếp gia đình Lục đến chúc tết.
Sáng mồng một, mẹ Hạ và Tử Yên bận rộn trong bếp để chuẩn bị thức ăn chiêu đãi gia đình Đông Quân.
Cả gia đình Đông Quân, bao gồm cả ông nội Lục được ba mẹ Hạ đón tiếp nồng nhiệt. Hai gia đình vui vẻ ăn uống trò chuyện.
Sau đó, Đông Quân và Tử Yên xin phép ra ngoài một chút. Anh muốn đưa cô đi gặp một người đặc biệt. Tử Yên lờ mờ đoán được là ai, vì cô biết hôm nay là mồng một, ngày vui của nhiều người, nhưng lại là ngày buồn của một gia đình.
Đúng như dự đoán của cô, anh đưa cô đến gặp người bạn thân nhất của anh Mạc Tử Duy. Sau khi trò chuyện thăm hỏi gia đình Mạc một hồi, anh mới đưa cô đến gặp Tử Duy.
Đứng trước mộ bạn mình, anh trầm ngâm một hồi rồi nói.
- Mày xem, hôm nay tao đã như lời hứa, dẫn theo Yên Yên đến đây gặp mày đấy!
- Chào anh, em là Hạ Tử Yên, em đã nghe anh Quân kể rất nhiều về anh. Hôm nay mới có dịp đến đây thăm anh. – Tử Yên cũng lên tiếng chào hỏi người bạn thân này của Đông Quân.
- Mày mà còn sống, có phải cũng sẽ chê tao quá tệ, lâu như vậy mới đường đường chính chính ra mắt bạn gái không? – Đông Quân đút hai tay vào túi quần, thâm trầm nói.
- Nhưng mà mày cũng từng nói đấy thôi, chậm mà chắc, còn hơn nhanh mà xôi hỏng bỏng không còn gì…
- Nè em gái mày đã lớn lắm rồi đấy. Cứ yên tâm, sau này tao sẽ dốc hết sức giúp đỡ con bé!
- Còn có ba mẹ mày, hôm nay tao thấy ba mẹ mày có vẻ phấn chấn lên nhiều rồi. Mày cứ yên tâm, mọi chuyện tao giúp mày lo liệu!
Đông Quân cứ đứng tâm sự với bạn mình, nói hết chuyện này đến chuyện khác. Tử Yên ở một bên im lặng lắng nghe, chợt thấy khóe mắt cay cay. Cô khoác tay anh, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ tay anh như để an ủi. Nhưng cô lại không biết rằng, trên mặt mình từ lúc nào đã ươn ướt.
Lát sau, Đông Quân đưa Tử Yên về lại nhà. Đến xế trưa, cả nhà Đông Quân cũng theo nhà Tử Yên về quê ngoại để chúc tết. Như ông bà ngoại Dương đã nói, khi nào ông nội Lục ghé chơi, nhất định sẽ tiếp đãi nồng hậu.
Người trong xóm lại có dịp trầm trồ vì sự xuất hiện của mấy chiếc xe sang cùng những người khách sang trọng quyền quý.
Gia đình Đông Quân cũng đem theo rất nhiều quà để biếu tặng cho nhà ngoại Tử Yên. Ông bà ngoại Dương và cậu mợ thấy quà đắt tiền, mới đầu không dám nhận, nhưng sau cùng vì tấm lòng của nhà họ Lục, cũng vui vẻ nhận lấy.
Cả nhà Lục ở lại chơi đến sáng mùng hai thì về, còn Tử Yên sẽ ở lại cùng ba mẹ Hạ đến chiều mùng bốn mới về như thường lệ. Đông Quân rất muốn ở lại cùng Tử Yên, nhưng vì hiện tại anh đã tham gia vào điều hành tập đoàn, nên dù muốn dù không cũng phải theo ba Lục đi xã giao.
Mùng ba, Lục gia như thường lệ mở tiệc chiêu đãi khách. Lần này biết rằng có sự tham gia của Lục thiếu gia, rất nhiều gia đình lại chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đưa con gái của họ đến để mong có cơ hội lọt vào mắt xanh của Đông Quân.
Mặc cho bọn họ ra sức nhiệt tình tiếp cận, Đông Quân từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ hờ hững lạnh nhạt, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn đến.
Tuy vậy, vẫn có người mặt dày đến độ còn lân la đến nói chuyện với ba mẹ Lục, mong muốn được để con gái mình và Đông Quân có thể thân thiết hơn.
- Chủ tịch Lục, con gái tôi và Lục thiếu đây vừa vặn cũng trạc tuổi nhau, có phải nên để cả hai gần gũi hơn, biết đâu được trong tương lại chúng ta còn có thể làm xui gia hà hà. – Chu Nhân nói, nửa thật nửa đùa.
Ông ta đương nhiên muốn để con gái mình thân thiết với Đông Quân. Biết đâu tương lai ông một bước trở thành ba vợ của anh thì cuộc sống sau này không còn phải lo nghĩ gì nữa. Ông ta cũng tin tưởng vào sắc đẹp của con gái mình, chắc chắn có thể khiến Đông Quân động lòng.
Ông ta quay sang con gái mình ra hiệu ý bảo mau đến bắt chuyện. Chu Hiểu Thư hiểu ý cha, liền nở một nụ cười ngọt ngào, thái độ ra vẻ tiểu thư nho nhã tiến đến. Hôm nay cô ta cố tình mặc một bộ đầm cúp ngực bó sát, o ép đôi gò bồng đào đến đáng thương, hận không thể phô bày ra hết cả.
- Cháu là Hiểu Thư, xin chào chủ tịch Lục, phu nhân và anh Đông Quân ạ! Nghe danh anh Đông Quân đã lâu, hôm nay em mới có dịp gặp, quả đúng là như lời đồn, anh vừa đẹp trai vừa tài giỏi! – Cô ta tỏ vẻ bẽn lẽn trước Đông Quân.
- Tôi và cô thân thiết đến như vậy sao? Lần đầu tiên gặp mặt đã gọi thẳng tên tôi sao Chu tiểu thư? – Đông Quân cười mỉa.
- Em… em… - Chu Hiểu Thư bị thái độ lạnh nhạt của Đông Quân làm cho xấu hổ, sắc mặt rất khó coi.
Chu Nhân thấy vậy, vội lên tiếng phá giải bầu không khí căng thẳng, lại không quên dò hỏi ý tứ của ba mẹ Lục. Ông ta cho rằng dù cho Đông Quân không có ý với con gái mình đi chăng nữa, nhưng chỉ cần ba mẹ anh đồng ý, há chẳng phải cũng xong chuyện hay sao.
- À Lục thiếu đừng giận, con gái của tôi chẳng qua quá ái mộ cháu, nên muốn thân thiết hơn chút thôi. À… chủ tịch Lục và phu nhân thấy không, cả hai đứa đứng cạnh cũng xứng đôi quá đúng không hà hà…
- Chu tổng, chuyện của bọn nhỏ, người làm cha làm mẹ như chúng ta đừng nên can dự quá nhiều. Thời nay không giống như lúc xưa, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa đâu. Hơn nữa, thằng Quân nhà tôi ấy mà, nó đã có người trong lòng rồi! – Ba Lục lịch thiệp từ chối khéo.
Ông đương nhiên nhìn ra được ý tứ của Chu Nhân. Nhưng mà Lục gia của ông xưa nay không cần liên hợp với ai để đứng vững, cũng chưa từng nghĩ dùng hạnh phúc của con cái mình để đổi lấy lợi ích gì đó. Cho nên, liền một đường chặt đứt suy nghĩ của cha con Chu Nhân.
Chu Nhân và Chu Hiểu Thư nghe vậy thì tái mặt. Dù Chu gia không lớn mạnh bằng Lục gia, nhưng vẫn là có chỗ đứng trên thương trường, không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng như vậy. Hai cha con ông ta cười gượng một cái, rồi tìm cách cáo từ đi nơi khác.