Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Anh Là Thanh Xuân Đẹp Đẽ Nhất - Hạ Tử Yên

Đến tận trưa, Tử Yên và Đông Quân mới ra khỏi phòng để đi ăn cùng Bội Sam và Lập Thành.

Bội Sam nhìn gương mặt ửng hồng, toàn thân toát ra vẻ mệt mỏi uể oải của Tử Yên thì cười khẽ. Vậy là ván đã đóng thuyền rồi. Xem ra cô đã góp công không ít để giúp đỡ anh họ của mình.

Cả nhóm vào một nhà hàng ăn trưa, sau đó lại tiếp tục đến Coex Mall – trung tâm thương mại ngầm dưới lòng đất lớn nhất thế giới để mua sắm, rồi đi dạo thủy cung. Đến xế chiều, lại ghé qua suối Cheongggyechoen, dòng suối dài khoảng 10 km uốn lượn quanh thủ đô Seoul. Buổi tối, cả nhóm ghé đến cầu Bango để xem Moonlight Rainbow Foundation – đài phun nước cầu dài nhất thế giới. Sau đó đến tận hơn mười một giờ đêm, cả nhóm vẫn còn háo hức ghé chợ Namdaemun để trải nghiệm ẩm thực Hàn Quốc đến hơn ba giờ sáng mới trở về khách sạn.

Trước đó bị anh ức hiếp đến rã rời, lại còn đi chơi cả một ngày dài, Tử Yên vô cùng mệt mỏi. Về đến khách sạn, cô lười biếng không thèm thay quần áo ra, cứ vậy mà ngủ thiếp đi.

Đông Quân nhìn thấy dáng vẻ con mèo lười của cô, ánh mắt không khỏi lộ vẻ cưng chiều. Anh giúp cô thay quần áo thoải mái, sau đó cũng nhanh chóng lên giường, kéo cô nằm sát vào người mình, dịu dàng hôn lên trán cô một cái chúc ngủ ngon, rồi cũng thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày còn lại, Tử Yên vẫn bị Đông Quân đè dưới thân mà làm càn, rồi lại lê thân mệt mỏi đi ra ngoài. Cô thậm chí muốn ở hẳn trong khách sạn luôn không ra ngoài vì không còn chút sức lực. Nhưng lại nghĩ không dễ gì mới có dịp đi chơi thế này, cô phải tận hưởng cho đã mới được.

Buổi tối hôm trước ngày về, cả nhóm đã đến tháp N Soeul để ngắm toàn cảnh Seoul đẹp lung linh khi lên đèn. Quan trọng là, Tử Yên và Bội Sam có nghe qua về chiếc khóa tình yêu trên ngọn tháp nên một hai đòi lên đây cho bằng được. Rốt cuộc, cả hai cặp đôi cũng cùng nhau khóa chiếc khóa tình yêu của mình trên ngọn tháp, trong lòng còn thầm khấn nguyện cầu mong được gắn bó lâu dài hạnh phúc với người mình yêu.

Trưa mùng tám, sau khi ăn uống xong, cả nhóm lên máy bay về nước. Vì hành trình ham chơi trước đó, Tử Yên và Bội Sam mệt lả người, cứ thế gục đi trong vòng tay của Đông Quân và Lập Thành. Ngắm hai người thương ở trong lòng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, cả hai người đàn ông có cảm giác mình đang nắm giữ cả thế giới.

***

Tử Yên và Bội Sam trải qua những ngày tháng bình bình yên yên ở trường đại học. Mới đó mà cả hai đã nhập học được thời gian dài. Qua mùa hè này nữa, là trở thành sinh viên năm ba rồi. Thời gian này Lập Thành hễ rảnh rỗi là lại bay về ân ân ái ái cùng Bội Sam.

Bội Sam năm trước đã có thể tự lái xe, chỉ có Tử Yên là đến nay vẫn dậm chân tại chỗ. Không phải vì cô không muốn học lái, cũng không phải do cô tệ đến nỗi thi hoài không đậu. Mà là do anh bạn trai kỹ tính nhà cô không đồng ý cho cô lái xe. Lần nào cô nói muốn được tự lái xe như Bội Sam, anh cũng đều kiên quyết nói không. Hôm qua cô cũng đánh liều nói lại lần nữa, vẫn chỉ nhận được câu trả lời như cũ: “Không cần học lái xe làm gì, sau này em muốn đi đâu đều có anh chở, không thì bảo tài xế chở. Để em một mình lái xe, anh không thể yên tâm được.”

Còn về chuyện làm thêm, cô cũng muốn có trải nghiệm được ra ngoài làm thêm kiếm tiền. Kết quả, không chỉ có anh mà ba mẹ Hạ cũng một mực nói không, bảo cô cứ yên thân yên phận lo học hành cho tốt.

Bội Sam mấy hôm nay vô cùng khó chịu trong lòng, còn than khóc không ngừng với Tử Yên vì Lập Thành hè này không thể về thăm cô. Bội Sam không muốn nghi ngờ Lập Thành thay lòng, nhưng mà anh đột nhiên không về với cô, cô cũng có chút bất an.

- Tại sao kỳ nghỉ hè này anh ấy lại không thể về chứ? Mấy năm trước hễ rảnh là anh ấy về. Có phải anh ấy đã chán tao rồi không hu hu… - Bội Sam khổ sở nói.

- Điên à, Lập Thành coi mày như sinh mạng, làm sao mà chán được. Có thể là do cậu ấy phải làm bài tiểu luận hay là đi thực tế học kỳ hè thì sao? Mày phải tin tưởng cậu ấy chứ! – Tử Yên dỗ dành bạn mình.

Bội Sam nghe những lời Tử Yên nói cảm thấy có lý, nhưng mà sự tủi thân và bất lực khi yêu xa lại khiến cô không thể ổn định cảm xúc của mình. Cô cứ tiếp tục khóc lóc. Tử Yên phải cố hết sức an ủi.

Mãi đến chiều tối, Bội Sam mới buông tha cho Tử Yên vì biết cô có hẹn cùng Đông Quân về nhà chính Lục gia.

Khi Đông Quân đưa Tử Yên về đến, vú Tịnh cũng đã chuẩn bị xong cơm tối. Mẹ Lục vội thân mật nắm tay Tử Yên đi vào phòng ăn. Lúc nào cũng vậy, Đông Quân ngồi một bên, còn mẹ Lục ngồi một bên. Tử Yên đã bi cả hai ép ăn đến nỗi tăng lên vài ký. Mẹ Lục và Đông Quân vô cùng hài lòng.

Cả nhà năm người đang vui vẻ dùng buổi tối thì chú Vương vào báo là có Đổng tiểu thư nào đó đến.

- Họ Đổng sao? Không lẽ là con của Đổng Kiệt?

- Không phải con bé còn ở nước ngoài sao?

Thắc mắc của ba mẹ Lục nhanh chóng được giải đáp khi Đổng Nhược Vy xuất hiện. Cô ta chính là con gái của người thầy hướng dẫn luận án tiến sĩ cho Đông Quân, cũng là chỗ qua lại thân thiết với ba mẹ Lục. Cô ta vừa về nước đã đến đây, còn mang theo mấy túi quà.

- Hai bác Lục, con là Nhược Vy đây ạ! – Nhược Vy lễ phép chào hỏi.

- Trời ơi, Tiểu Vy, con về khi nào đấy? – Mẹ Lục vui vẻ chào đón Nhược Vy.

Dù sao hai nhà cũng coi như thân thiết, mà trước khi hai cha con Đổng Kiệt sang nước ngoài sống, Nhược Vy cũng thường đến Lục gia chơi. Mẹ Lục cũng coi như nhìn Nhược Vy lớn lên nên cũng có tình cảm.

- Dạ con vừa về là đến đây ạ! – Nhươc Vy đáp.

- Được rồi, vừa hay cả nhà đang ăn tối, con cũng mau vào ăn đi! – Ba Lục cũng đon đả mời khách.

Nhược Vy đáp dạ rồi cùng theo ba mẹ Lục đi vào. Trên bàn ăn lúc này có ông nội Lục, Đông Quân và Tử Yên. Ánh mắt cô ta lướt qua một lượt, dừng lại ở nơi Tử Yên vì sự thân mật của Tử Yên và Đông Quân. Linh tính mách bảo cho cô ta, giữa hai người không phải là mối quan hệ bình thường.

Thấy cô ta cứ đứng ngẩn ra, mẹ Lục vội nói.

- Ba, ba có nhớ Tiểu Vy con của Đổng Kiệt không?

Ông nội Lục nhìn Nhược Vy gật đầu một cái, rồi lại bảo Nhược Vy cứ tự nhiên ngồi xuống.

- Con chào ông nội Lục ạ! – Nhược Vy lễ phép chào ông nội Lục, rồi lại quay sang Đông Quân và Tử Yên.

- Em chào anh Đông Quân, còn đây là…

- À đây là Tiểu Yên, bạn gái của thằng Quân đấy! Tiểu Yên nhỏ hơn con hai tuổi. – Ba Lục đáp lời, lại quay sang giới thiệu với Tử Yên. – Đây là Tiểu Vy, bằng tuổi với thằng Quân, nhưng mà vì nhỏ tháng hơn nên đã quen gọi thằng Quân bằng anh. Cũng coi như chỗ thân quen, con cứ gọi là chị Vy nhé!

Tử Yên nghe ba Lục giới thiệu, cũng thân thiện mỉm cười rồi chào Nhược Vy một cái.

- Chào chị Vy, chị cứ gọi em là Tiểu Yên nhé!

Nhược Vy nghe hai chữ “bạn gái” vừa rồi thì vẻ mặt háo hức vui vẻ vừa nãy đã dần biến mất, sắc mặt cô ta có chút gượng gạo. Cô ta thích Đông Quân từ lâu rồi, lúc nhỏ thường hay đi theo anh, đến khi anh qua Mỹ được ba cô ta hướng dẫn luận án, tình cảm của cô ta lại càng đậm sâu hơn. Ba năm Đông Quân ở Mỹ, cô ta lúc nào cũng tò tò đi theo. Dù anh không mảy may thể hiện cảm xúc gì với cô ta, cô ta vẫn ôm ấp hi vọng một ngày được trở thành người phụ nữ của anh.

Để có thể xứng đáng với anh, cô ta ra sức học, còn vì anh mà tìm hiểu qua máy móc, công nghệ chỉ mong có cơ hội hỗ trợ anh trong công việc. Vừa tốt nghiệp là cô ta đã về nước, chỉ mong có cơ hội gần gũi anh. Vậy mà đùng một cái, anh đã có bạn gái, anh còn dùng ánh mắt trìu mến đó nhìn bạn gái của mình. Ánh mắt mà cô ta khao khát bao năm qua vẫn không có được.

Dù không thoải mái, cô ta vẫn cố gắng mỉm cười đáp lễ với Tử Yên. Lại âm thầm đánh giá cô. Cô ta cho rằng Tử Yên cũng tầm thường, cái gì cũng không so được với cô ta. Hơn nữa Lục gia và ba cô ta cũng là chỗ thân thiết, không lẽ nào cô ta lại bại trận dưới tay cô. Không phải chỉ là bạn gái thôi sao? Ai biết đâu được, chỉ là Đông Quân nhất thời hứng thú với vẻ non nớt của cô. Hơn nữa, anh cũng chưa hề công bố với ai về người bạn gái này cả. Ngày dài tháng rộng, còn chưa biết được chuyện gì xảy ra đâu. Nghĩ vậy, cô ta khôi phục lại thần sắc nói vài câu với Tử Yên.

- Tiểu Yên thật xinh đẹp quá, chẳng trách anh Đông Quân lại thích em!

- Chị quá khen rồi, em làm sao xinh bằng chị được! – Tử Yên vô cùng khiêm nhường.

- Mấy năm ở nước ngoài cũng may có anh Quân giúp đỡ chị rất nhiều. Ba chị cũng là thầy hướng dẫn luận án tiến sĩ cho anh ấy, cho nên anh ấy cũng thường xuyên đến nhà, cũng coi như thân thiết. Mà anh Quân quả đúng là, mấy năm chị ở cạnh anh ấy cũng chẳng thấy có cô gái nào lọt vào mắt anh ấy được, ai mà ngờ bây giờ lại nghe nói anh ấy có bạn gái rồi! – Nhược Vy cố tình huyên thuyên về mối quan hệ của mình và Đông Quân để làm cho Tử Yên khó chịu.

Đông Quân từ đầu đến cuối thái độ nhàn nhạt không thèm chú ý đến Nhược Vy. Anh chỉ ở một bên chăm lo cho Tử Yên. Thật không ngờ, cô ta lại ngồi đó mà kể chuyện này chuyện nọ, tựa hồ anh và cô ta vô cùng thân thiết. Mấy năm ở nước ngoài, chỉ vì nể mặt ba cô ta mà anh mới thuận tiện giúp đỡ cho cô ta. Nhưng anh đối với cô ta trước sau thái độ vẫn xa cách như vậy, chưa bao giờ bận tâm đến. Anh thậm chí còn thấy cô ta rất phiền phức.

Anh còn đang định lên tiếng khiến cô ta bẽ mặt, thì Tử Yên đã nắm tay anh, ra hiệu cứ để mọi chuyện cho cô. Từ đầu cô đã thấy Nhược Vy này có gì đó không ổn, ánh mắt cô ta dành cho Đông Quân vô cùng thâm tình. Cô là con gái đương nhiên biết được tâm tư của cô ta. Lại thêm mấy lời khích bác đó, cô làm sao không hiểu là cô ta đang cố tình phô trương mối quan hệ của cô ta và Đông Quân.

Nhưng mà Tử Yên cô bây giờ không còn ngây thơ như ngày trước, mặc cho ai muốn nói gì thì nói. Cô là tin vào người đàn ông của mình. Hơn nữa, nếu cô ta và anh thân thiết như vậy, e là anh đã hồ hởi khi nhìn thấy cô ta, đằng này cô nhìn thấy trong mắt Đông Quân là sự chán ghét.

Cô nhẹ nhàng đáp lại.

- Mấy năm đó có bác Đổng và chị cũng coi như giúp anh Quân nhà em bớt cô độc ở nơi xứ người. Hơn nữa, còn nhờ có chị trông chừng anh ấy giúp em, không để anh ấy dòm ngó đến người khác, cho nên tình cảm anh ấy dành cho em trước sau vẫn vẹn nguyên như vậy. Nói ra lại xấu hổ, nhưng mà chị biết không, anh ấy vậy mà mới mười bốn tuổi đã biết tương tư em rồi đấy! Anh ấy còn bảo không muốn đi nước ngoài chút nào, nhưng mà cuối cùng cũng vì muốn trở nên giỏi giang nhất trong mắt em nên đành chấp nhận mà đi!

Lời nói của Tử Yên vô cùng tự nhiên, giống như thật sự không hề nghĩ gì, có sao thì nói vậy. Nhưng thật ra là sự phản công cực mạnh. Cô một câu “anh Quân nhà em”, hai câu nhắc đến chữ “bạn gái” là để khẳng định địa vị của mình. Ý cô còn không phải là bao nhiêu năm qua Nhược Vy ở bên cạnh có tư tình gì đó với Đông Quân cũng coi như công cốc sao? Bởi vì anh trước sau vẫn chỉ có mình Tử Yên cô mà thôi.
Nhấn Mở Bình Luận