CHƯƠNG 26: ANH KHÔNG KIỀM CHẾ ĐƯỢC NỮA
Ngón trỏ của anh ta dừng lại trên môi Diệp Văn Văn, đôi môi hồng phấn dần trở nên đỏ tươi khô ráo dưới cái vuốt ve của đầu ngón tay anh ta.
Độ ấm trên môi cô đã cao hơn độ ấm trên ngón tay anh ta, nóng bỏng tới phỏng tay.
“Anh không kiềm chế được nữa.” Yết hầu của Lệ Trùng Khánh lăn lộn hai cái, cuối cùng khàn giọng lên tiếng, sau đó đưa môi mỏng lên.
Ngón trỏ của anh ta vẫn đặt giữa đôi môi của hai người như trước, giống như giữ vững khoảng cách giới hạn không thể vượt qua.
Diệp Văn Văn chỉ cảm thấy môi như bị điện giật, tinh thần hơi chấn động, cả người cũng dần tỉnh táo lại theo.
Cô trốn tránh lui về phía sau, lại quên phía sau là vách tường lạnh băng.
“Là yêu, hay là muốn chiếm giữ?”
Diệp Văn Văn tránh đi cái tiếp xúc trên môi, run rẩy hỏi.
Từ đầu đến cuối, cô đều không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng phải cẩn thận.
Không thể làm cho hơi thở của anh tràn ngập cả lồng ngực mình, không thể làm cho mình bị anh bao vây hoàn toàn…
“Đều có.”
Diệp Văn Văn giãy dụa cùng truy hỏi tạo thành ủng hộ lớn lao cho Lệ Trùng Khánh.
Anh ta không muốn buông tha thứ mềm mại dưới đầu ngón tay mình, đó là của anh ta, cũng chỉ có thể là của anh ta.
“Rốt cuộc lời anh nói khi nào mới là thật…”
Diệp Văn Văn nghe hai chữ đơn giản kia, tuy rằng nhỏ đến mức suýt chút nữa là cô không nghe được, nhưng sức nặng của lời nói lại làm cô không thở nổi.
Diệp Văn Văn nhớ lại đủ loại lời nói Lệ Trùng Khánh từng nói, sự lạnh lùng của anh ta, sự điên cuồng của anh ta, cả tính khí thay đổi bất thường cả anh ta, chóp mũi dần cay cay.
Lệ Trùng Khánh dừng bước, kéo tay Diệp Văn Văn đặt lên môi mình.
Hơi thở nóng bỏng từ mũi phun ra làm cho ngón tay lạnh lẽo của Diệp Văn Văn dần ấm lên, cũng làm cho nhiệt độ quanh hai người dần tăng lên.
“Nếu em đồng ý, mong em thử tin tưởng anh, tin tưởng anh của hiện tại.”
Lệ Trùng Khánh thấp giọng nói, lại hôn lên đầu ngón tay Diệp Văn Văn.
Râu trên môi anh ta nhẹ đâm lên tay Diệp Văn Văn, làm cô không khỏi run rẩy.
Lời nói của anh ta rơi xuống, làm cho ngực Diệp Văn Văn vỡ ra một lỗ hổng, rất nhiều cảm xúc vốn đã được ngăn chặn lại trở nên khó nắm bắt trong tay.
“Đủ rồi.” Cuối cùng Diệp Văn Văn cũng không chịu nổi.
Cô giãy dụa rút tay mình về, tựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn Lệ Trùng Khánh, hai mắt đẫm lệ mông lung.
“Đây không phải yêu, đây là dục vọng.”
Trong đầu Diệp Văn Văn nhớ lại những tin nhắn nặc danh Lệ Trùng Khánh từng gửi cho mình, mỗi một tin đều có nội dung khó coi như vậy, làm cho tinh thần cô không thể chịu nổi.
“Rốt cuộc phải làm thế nào anh mới có thể trở lại làm chính mình?” Diệp Văn Văn cố gắng làm mình bình tĩnh.
Lệ Trùng Khánh chăm chú nhìn Diệp Văn Văn, đáy mắt hiện lên vẻ đau âu sầu, cùng với sự đau đớn.
“Anh của bây giờ làm cho em ghét như vậy à?”
Diệp Văn Văn lắc đầu: “Em chưa từng ghét anh, bây giờ anh làm em sợ hãi, là sợ hãi đến mức cả người run lên.”
Lệ Trùng Khánh ngẩn ra, không khỏi phân trần ôm Diệp Văn Văn vào lòng.
Một cái ôm xảy ra thình lình làm cho Diệp Văn Văn không biết làm sao.
Cô muốn giãy dụa, cũng kháng cự, nhưng vẫn không thể thoát khỏi giam cầm của hai tay anh ta.
“Bây giờ còn sợ không?”
Lệ Trùng Khánh nhẹ nói, tiếng hít thở dày đặc dừng bên tai cô, làm cho cô ngứa ngáy khó nhịn.
Người đàn ông này cố ý đúng không, bởi vì anh biết tất cả vị trí mẫn cảm của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!