CHƯƠNG 7: TRỞ MẶT NHƯ KHÔNG QUEN BIẾT
“Không ngờ anh lại gắn camera theo dõi trong nhà tôi?” Diệp Văn Văn khó tin chất vấn Quách Hữu.
Ánh mắt Quách Hữu có ánh sáng lướt qua: “Tôi chỉ muốn biết người đàn ông khiến tôi bị cắm sừng là ai…”
Trong đầu Diệp Văn Văn lập tức hiện lên một suy nghĩ, nổi trận lôi đình.
“Nói! Những tin nhắn biến thái kia có phải do anh gửi tới không? Có phải anh có ý đồ muốn theo dõi không?”
Quách Hữu hơi nhíu mày: “Cô đừng làm loạn, tôi không có bỉ ổi như cô nghĩ…”
“Anh đừng có nói phét nữa! Ngoài mặt thì như chính nhân quân tử lại lén lút làm những chuyện không chính đáng! Đồ cặn bã! Nhát gan! Biến thái! Đồ điên!”
Diệp Văn Văn nói hết ra những từ mắng chửi mà mình có thể nghĩ đến, ánh mắt nhìn về phía Quách Hữu cũng tràn đầy chán ghét và tức giận.
Quách Hữu chưa từng thấy Diệp Văn Văn nổi điên như vậy, càng không chịu được việc bị người khác sỉ nhục như thế.
“Cô điên rồi?” Quách Hữu đẩy Diệp Văn Văn ra, chút áy náy trong lòng tan thành mây khói.
Vai của Diệp Văn Văn đụng trúng tủ giày, cô đau đến mức nhe răng trợn mắt, ở trong trạng thái như sắp sụp đổ.
“Cút…!” Giọng nói của Diệp Văn Văn cũng đã khàn đi, trong phòng vang vọng tiếng quát của cô.
Sự kiên nhẫn của Quách Hữu mất sạch, không nể mặt nữa.
“Bảo tôi đi đúng không, được thôi! Trả một tỷ rưỡi tôi đưa cô lại đây, tôi sẽ đồng ý chia tay!”
“Đó là anh chủ động cho mẹ tôi trả tiền vay nặng lãi, không phải tôi mượn anh!” Diệp Văn Văn không ngờ Quách Hữu lại nói ra câu này.
Cô tưởng Quách Hữu mãi không đồng ý chia tay là có tình cảm với mình, không ngờ anh ta chỉ là vì số tiền kia!
“Lúc đó mẹ cô nói cho bà ta một tỷ rưỡi thì sẽ gả cô cho ông đây, bây giờ đừng hòng trở mặt!” Quách Hữu hoàn toàn để lộ bộ mặt thật.
Diệp Văn Văn lập tức cảm thấy vô cùng thê lương.
Không phải cô không biết con người mẹ thế này, chỉ không ngờ mình lại trở thành một món đồ có giá một tỷ rưỡi!
Quách Hữu không muốn bị hàng xóm dòm ngó, trước khi đi còn không quên đe dọa.
“Không trả tiền thì đừng hòng rời khỏi Nam Thành! Bây giờ mẹ cô còn đang đánh bạc ở Bắc Thành, cô dám về không?”
Diệp Văn Văn tái mặt đứng tại chỗ, cảm giác khó chịu trong lòng dâng lên như thủy triều.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho mẹ, có một vài chuyện phải hỏi cho rõ.
“Mẹ, con và Quách Hữu chia tay rồi.” Diệp Văn Văn nói thẳng vấn đề.
“Con bị trúng gió à? Không phải nói là cuối năm kết hôn sao?” Bên phía mẹ Diệp còn vang lên tiếng đánh mạt chược.
“Anh ta có người phụ nữ khác.” Diệp Văn Văn hời hợt giải thích.
“Có người phụ nữ khác thì sao chứ? Chỉ cần vị trí bà Quách vẫn của con là được rồi!” Ở trong mắt mẹ Diệp, đây chỉ là một chuyện nhỏ thôi.
Diệp Văn Văn nhắm mắt hít sâu mới khiến mình không nổi giận với mẹ.
“Con chỉ nói cho mẹ biết chuyện này thôi, không phải đang hỏi ý kiến của mẹ.” Diệp Văn Văn bình tĩnh nói, chuẩn bị cúp điện thoại.
“Này… Con ăn gan hùm mật gấu hả… Hôm qua mẹ mới xin thông gia một trăm năm mươi triệu tiền tiêu vặt, con đừng làm hỏng chuyện tốt của mẹ!”
“Ba con chết sớm, mẹ vừa làm cha vừa làm mẹ, một mình vất vả nuôi con khôn lớn… Con không thể để mẹ hưởng thụ chút hạnh phúc sao?”
Đầu bên kia điện thoại vẫn vang lên tiếng lải nhải của mẹ Diệp, Diệp Văn Văn cắn răng cúp điện thoại.
Mỗi lần mình có quyết định không vừa ý mẹ, bà đều sẽ không ngừng khuyên nhủ, lải nhải một trận.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!