CHƯƠNG 93: LƯƠNG TÂM BẤT AN
“Vậy làm sao bây giờ, bây giờ mẹ cầm tiền này lương tâm cũng bất an…” Mẹ Diệp hốt hoảng.
“Con nghĩ cách đã, mẹ làm việc cho tốt đi… Nhớ, nếu như Quách Giang Sơ liên lạc lại cho mẹ, mẹ phải nói cho con trước!” Diệp Văn Văn nghiêm túc nói.
Mẹ Diệp trịnh trọng nói được, nói cho cô nơi giấu tiền.
Cúp điện thoại, thái dương Diệp Văn Văn đột nhiệt giật giật.
Đầu rất đau.
Công việc buổi chiều, Diệp Văn Văn cố hết sức làm, lúc kiểm tra báo cáo của nhóm, không kịp phát hiện một số sai sót, cuối cùng đưa đến tay Lệ Trùng Khánh mới phát hiện ra.
Trong công việc, Lệ Trùng Khánh phê bình Diệp Văn Văn, cô cũng khiêm tốn chấp nhận và xem xét lại.
Mặc dù như vậy, tâm trạng cô vẫn không yên.
Diệp Văn Văn xin hai ngày nghỉ, cô thấy trước mắt mình không giải quyết xong những chuyện kia, căn bản không thể toàn tâm toàn ý làm việc thật tốt.
Lệ Trùng Khánh nhìn thấu cô không bình tĩnh, không hỏi nhiều phê chuẩn luôn.
Diệp Văn Văn giữ trong tay số tiền 900 triệu Quách Giang Sơ cho mẹ Diệp, lại đi tới chỗ Châu Quế Lan.
Cô không có phương thức liên lạc của Châu Quế Lan, chỉ có thể chờ ở ngoài cửa tiểu khu.
Nhưng trong tay lại xách một vali tiền lớn, tóm lại là không yên tâm.
Diệp Văn Văn nói với người gác cổng và bảo vệ rằng mình muốn tìm Châu Quế Lan.
Bảo vệ sợ Diệp Văn Văn tới gây chuyện đòi nợ, không đồng ý để cho cô vào tiểu khu.
“Tôi tới để đưa tiền cho bà ấy…” Diệp Văn Văn bất đắc dĩ, chỉ có thể mở vali ra.
Bảo vệ sợ hết hồn, bây giờ còn ai cầm nhiều tiền như vậy ra ngoài?
Lúc Châu Quế Lan chạy tới phòng gác, bên cạnh còn có hai người của công ty môi giới.
“Vậy chị Châu, như vậy chúng tôi sẽ trao bảng giá theo giá niêm yết này.” Người tuổi trẻ tay cầm tài liệu nói.
Châu Quế Lan gật đầu, vẻ mặt hơi nặng nề.
“Hy vọng hai người giúp tôi bán sớm, cảm ơn nhiều.”
“Yên tâm đi, nhà này vị trí tốt, trong 24 giờ nhất định có người tới xem.”
Châu Quế Lan dẫn Diệp Văn Văn đến một cái chòi nghỉ trong tiểu khu.
“Nhà rất bừa, không thể dẫn cháu lên lầu.” Châu Quế Lan vẻ mặt uể oải.
“Đây là 900 triệu.” Diệp Văn Văn cũng không có ý định ở lâu, đặt thẳng vali tiền lên bàn đá.
Châu Quế Lan vô cùng ngạc nhiên: “Không…”
“Quách Giang Sơ cho, cháu không cần.” Diệp Văn Văn không nói rõ tiền này cho ai, nhưng bây giờ ở trong tay mình, hy vọng Châu Quế Lan không nên suy nghĩ nhiều.
“Là ông ta cho cháu, vậy tôi càng không thể cầm.” Châu Quế Lan từ chối: “Những năm qua ông ta nợ cháu quá nhiều, mặc dù tiền không nhiều, nhưng cũng là tâm ý của ông ta.”
Diệp Văn Văn thở phào nhẹ nhõm, cũng may Châu Quế Lan không suy nghĩ nhiều.
“Tôi coi thường số tiền này, không biết ông ta kiếm được bằng cách nào.” Cô cố ý dùng giễu cợt giọng.
Châu Quế Lan sắc mặt hơi đổi một chút: “Tiền ông ta có thể cho cháu… Đều là tiền sạch… Dẫu sao bây giờ…” Câu nói kế tiếp, bà đã không nói ra.
“Chờ ông ta có thể cho cháu mười tỉ thì hãy nói, chút tiền này, không đủ để cháu nhét vào kẽ răng… Trả lại cho cô…”
Diệp Văn Văn đứng lên, không để ý tới vali tiền màu bạc nữa, đi thẳng ra khỏi cửa tiểu khu.
“Diệp Văn Văn!” Sau lưng Châu Quế Lan gọi cô lại.
Diệp Văn Văn dừng lại bước chân, hơi nghiêng đầu.
“Biệt thự Quách Giang Sơ giờ tôi cũng không ở, nếu căn này của dì bán thì dọn qua bên kia đi.” Diệp Văn Văn không nghe thấy lời Châu Quế Lan nói, tự mở miệng.
“Cám ơn…” Giọng Châu Quế Lan hơi nghẹn lại.
Bà muốn từ chối ý tốt của Diệp Văn Văn nên giả vờ thờ ơ, nhưng bây giờ thật sự không có năng lực từ chối.
Bất kể là tiền hay là chỗ ở, bà đều rất cần.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!