Lúc Lâm Việt Chu trở về, tôi đặt món tôm cay lên bàn.
Trước kia, tôi ăn cơm không có vị cay sẽ không vui, nhưng Lâm Việt Chu không ăn được cay.
Sau khi ở bên hắn, tôi không bao giờ làm thêm một món cay nào nữa.
Nhưng hiện tại, đột nhiên tôi không muốn nhân nhượng nữa.
Lâm Việt Chu đặt một sợi dây chuyền lên bàn.
Là sợi dây chuyền kim cương tôi ngắm rất lâu vẫn không nỡ mua.
Hắn mím môi: “Là quà kỷ niệm bảy năm bên nhau.”
“Hôm trước anh bận quá nên quên mất.”
“Ừm, không có việc gì.”
Tôi gắp một con tôm, không nhìn lên.
Lâm Việt Chu ngẩn người, muốn tiếp tục giải thích với tôi, cuối cùng đành phải nghẹn lại trong cổ họng.
Hắn có chút kinh ngạc nhìn tôi, cho rằng tôi sẽ giống như trước kia, ủy khuất rơi nước mắt, sau đó đào tận gốc rễ vấn đề với hắn.
Tôi cũng cho rằng khi phải đối mặt với việc Lâm Việt Chu ngoại tình, chắc tôi không có khả năng bình tĩnh như vậy.
Ngày kỷ niệm bảy năm.
Tôi nhìn vé máy bay trong ngăn kéo, trái tim đột nhiên đập thình thịch, có một cảm giác chờ mong khó hiểu chợt xuất hiện.
Điểm đến là Iceland.
Cùng Lâm Việt Chu đến Iceland ngắm cực quang, đó là nơi chúng tôi chuẩn bị hưởng tuần trăng mật.
Khi đó, công việc của hắn vốn bận rộn nên mãi không có thời gian đi, dần dần kéo dài tới bây giờ.
Tôi tưởng Lâm Việt Chu muốn làm tôi ngạc nhiên.
Tôi làm một bàn đầy thức ăn, còn thắp nến chờ Lâm Việt Chu về nhà.
Nhưng hắn vội vã trở về, không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, lập tức đi thẳng vào phòng ngủ.
Sau khi đi ra, hắn bỏ lại một câu: “Công ty có chút việc phải xử lý, anh phải đi công tác một chuyến.” Rồi lập tức rời đi.
Hắn trở về lấy vé máy bay trong ngăn kéo.
Hóa ra hắn không đến Iceland với tôi để ngắm cực quang.
Hóa ra, hắn đã quên mất hôm nay là kỷ niệm bảy năm của chúng tôi.
Tôi nhìn chằm chằm bữa tối dưới ánh nến được chuẩn bị tỉ mỉ trên bàn, không còn cảm giác muốn ăn nữa.
Tôi tựa vào ghế sô pha nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hốc mắt có chút chua xót.
Đã qua thật lâu, tôi vẫn không buồn ngủ.
Tôi mở Weibo, lướt qua một chút rồi tình cờ thấy bài đăng.
Là mối tình đầu của Lâm Việt Chu, Tống Kiều Kiều.
Vị trí là ở Iceland.
Có nội dung là: [Danh sách mong muốn tuổi 18 – Đến Iceland ngắm cực quang với người mình yêu nhất, cuối cùng đã thành hiện thực!]
Ảnh chụp là cảnh cô ta hôn môi Lâm Việt Chu dưới cực quang.
Điện thoại di động lập tức rơi xuống đất.
Thì ra Lâm Việt Chu và Tống Kiều Kiều đi Iceland.
Đáng lẽ tôi phải đoán ra rồi chứ.
Tôi ngồi yên trong phòng khách lạnh lẽo, một đêm không ngủ.
“Sao tất cả đều là đồ cay thế nay?”
Lâm Việt Chu ngồi xuống đang chuẩn bị cùng ăn với tôi, lúc nhìn một bàn đồ ăn cay mới nhíu mày.
“Em tưởng anh không về.” Tôi buông bát đũa, chuẩn bị trở về phòng.
Hắn bắt lấy cổ tay tôi, ánh mắt phức tạp nhìn tôi, hồi lâu mới nói: “Tiểu Lê, em cứ đi như vậy thôi sao?”
Tôi quay đầu khó hiểu nói: “Nếu không thì sao?”
Chẳng lẽ lại giống như lúc trước, vì hắn tăng ca trở về lại nấu một phần ăn khuya bưng đến trước mặt hắn sao?
Tôi vừa nằm trên giường là điện thoại di động lại vang lên, là tin nhắn của ông chủ:
[Lê Lê, lấy hiểu biết của tôi về cô, tôi phải xác định lại một chút. Cô thật sự mong muốn sẽ được điều động công tác sang Anh Quốc thật sao?]
[Mặc dù tôi cực kỳ, cực kỳ mong chờ cô sẽ đi nhưng trước đây, cô từng cự tuyệt rất nhiều lần vì Lâm Việt Chu, giờ tôi có chút không yên lòng, muốn tìm cô xác định một chút.]
Tôi bất đắc dĩ mỉm cười, trả lời: [Yên tâm đi, ông chủ.]
[Lần này tôi thật sự hạ quyết tâm rồi.]
Một năm trước, công ty đã thành lập chi nhánh ở nước Anh, từ đó tới nay vị trí quản lý vẫn luôn bỏ trống.
Ông chủ từng nói với tôi rất nhiều lần, đây là cơ hội rất khó có được, bảo tôi nhất định phải qua đó.
Tôi do dự hồi lâu, qua Anh làm việc không chỉ thăng chức mà mức lương một năm còn có thể tăng gấp đôi.
Nhưng thứ duy nhất tôi không buông bỏ được chính là Lâm Việt Chu.
Khi Lâm Việt Chu còn bé, mẹ hắn bỏ hắn ra nước ngoài, ba hắn cũng không thèm quản quản lý.
Khi gia đình hắn chuyển đến nhà bên cạnh, Lâm Việt Chu mới mười một tuổi.
Hôm đó vừa vặn là đêm ba mươi, một mình hắn yên lặng ngồi ở cửa.
Lúc tôi ra cửa đốt pháo hoa liền thấy thân thể nho nhỏ của hắn núp ở trong góc, cực kỳ hâm mộ nhìn pháo hoa trên trời.
Phát hiện tôi đang nhìn hắn, Lâm Việt Chu cúi đầu, khôi phục bộ dáng không chút thay đổi kia.
Tôi nhìn chằm chằm thân ảnh gầy yếu kia, chợt nhớ tới lúc mẹ tôi hay cảm khái nói hắn là đứa trẻ đáng thương, tôi bỗng nhiên có chút đau lòng:
“Anh có thể chơi pháo hoa cùng em không? Em không dám chơi một mình.”
Tôi đưa cho hắn một cây pháo hoa.
Hắn sững sờ ngẩng đầu, đưa tay nhận lấy.
Chúng tôi cùng nhau bắn pháo hoa, trong dư quang, khóe miệng hắn vốn đang mím chặt chợt hơi nhếch lên.
Sau đó, tôi quấn quít lấy hắn, đòi hắn đến nhà tôi ăn cơm tất niên.
Mãi cho đến khi ba hắn trở về nhà say khướt, hắn mới trở về nhà.
Đoạn thời gian khó khăn nhất của cậu thiếu niên kia, là tôi cùng hắn trải qua.
Mãi cho đến khi lên đại học, chúng tôi thi vào hai trường khác nhau.
Lâm Việt Chu đột nhiên cắt đứt liên lạc với tôi.
Cho đến năm tốt nghiệp đại học, tôi về nhà, ở dưới nhà đã nhìn thấy hắn đứng chờ tôi dưới đèn đường.
Tôi nhìn thân ảnh không nhanh không chậm đi về phía tôi, trong thoáng chốc, hết thảy chung quanh đều bất động.
Khuôn mặt thanh tuấn của hắn vượt qua thời gian, dần dần trùng khớp với bộ dáng trong trí nhớ:
“Lê Lê, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.”
Tôi nhìn hắn, nhất thời không biết nói cái gì.
Hắn đột nhiên cúi đầu hôn tôi.
Tim tôi đột nhiên ngừng đập, sau đó nhảy thình thịch không ngừng.
Thật lâu sau, Lâm Việt Chu mới tách ra, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt tôi, hỏi: “Lê Lê, em có muốn làm bạn gái anh không?”
Tôi nuốt một ngụm nước miếng: “Được.”
Tôi có hơi ảo não vì mình đáp ứng quá nhanh, nhưng rõ ràng hắn vẫn luôn biết tôi thầm mến hắn.
Hắn cố ý.
Cứ như vậy, thuận lý thành chương, chúng tôi kết hôn.
Còn nhớ rõ lúc tôi nói với hắn rằng tôi sẽ phải ra nước ngoài làm việc, hắn còn trầm mặc thật lâu.
Đêm đó, hắn uống rất nhiều rượu, khóe mắt hồng hồng nhìn tôi, nỉ non nói: “Tiểu Lê, em cũng muốn bỏ lại anh sao…”
Sau đó, vì tôi sợ lại làm hắn nhớ tới ký ức bị ba mẹ vứt bỏ, từ đó về sau không bao giờ nhắc tới chuyện này nữa.
Nhưng không nghĩ tới kết quả là, người bị ruồng bỏ lại chính là tôi.
Tôi cắn môi, trái tim bị xé rách thành từng mảnh nhỏ.
Dường như ông chủ nhận ra điều gì đó, cẩn thận hỏi: “Có phải giữa cô và Lâm Việt Chu đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Tôi không trả lời, xem như ngầm đồng ý.
Một lát sau, ông chủ nhắn tin:
[Hoa nở tùy lúc, người phải bước đi. Lê Lê, cô phải tin tưởng vào sự lựa chọn của mình.]
[Vé máy bay được đặt vào cuối tháng, cô cứ qua đó làm quen đã, tôi cho cô một tháng để giải sầu.]
Lúc Lâm Việt Chu cầm sợi dây chuyền kim cương hồng đi vào, tôi mới nhớ tới sợi dây chuyền kia được đặt ngay bên cạnh mà tôi còn chẳng thèm để ý tới.
Trước kia mỗi khi hắn tặng quà, lúc nào tôi cũng phải đeo lên trước, chụp thêm mấy tấm ảnh đăng lên mạng giữ làm kỷ niệm.
Nhưng món quà này đến quá muộn, đã sớm mất đi cảm giác vui mừng chờ đợi kia.
Hắn nằm bên cạnh tôi, hơi dịu giọng lại: “Anh đeo cho em nhé?”
Tôi lắc đầu: “Không được, đi làm đeo không tiện.”
Thấy tôi vẫn không nghe lời, Lâm Việt Chu mất kiên nhẫn, ném sợi dây chuyền sang một bên:
“Lê Lê, em phải làm đến mức này sao? Em vẫn còn tức giận vì chuyện lần trước ư?”
“Không phải anh đã giải thích với em rồi sao? Đó là do bọn anh tụ tập lỡ uống quá nhiều, vì quá say nên ngủ luôn ở nhà cậu bạn. Hơn nữa nhóm bọn anh còn có ba thằng con trai khác, anh có thể phát sinh chuyện gì với Kiều Kiều được chứ?”
Hắn không nhắc tới thì thôi, giờ đây tôi chợt nhớ lại trước kia mình đã ngốc nghếch như thế nào.
Lần trước hắn tụ hội cùng mấy người bạn tốt ở đại học, cả đêm đều không về.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!