Đôi môi anh dường như muốn nghiền nát môi cô, nhanh đến nỗi cô không kịp phòng bị, trong phút chốc đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Hơi thở đầy mùi nam tính, vừa quen thuộc vừa xa lạ quấn quanh người, mũi và miệng đều bị làn khói thuốc mỏng vây chặt lấy.
Nguyễn Thư thoáng cái đã bị sặc bởi mùi khói, may mắn thay Phó Lệnh Nguyên kịp thời thả cô ra, cô chỉ ho vài cái rồi quay lại nhíu mày nhìn anh.
Phó Lệnh Nguyên khẽ nhếch môi cười, ngắm nhìn biểu cảm của cô đầy thú vị, giống như đang cố ý khiêu khích vậy. anh chậm rãi đưa điếu thuốc đang kẹp giữa tay mình, hít một hơi thật sâu rồi lại nhả ra làn khói trắng.
Một đoạn ký ức nhỏ xa xăm bỗng nhiên ùa về trong tâm trí Nguyễn Thư.
Vào buổi chiều của nhiều năm về trước, Nguyễn Thư tình cờ gặp Phó Lệnh Nguyên trong một con hẻm nhỏ với năm, sáu tên côn đồ khác cũng đang ở đó, dường như lúc cô đến thì đã là tàn cuộc rồi. Người thắng cuộc đương nhiên là anh, nhưng trên người cũng có vài vết thương đang rỉ máu, anh khẽ dựa người vào tường vừa hút thuốc, vừa thưởng thức thành quả mà mình đã tạo ra. Cô chỉ muốn đi tắt nên mới xông vào đó, nào ngờ vẫn bị anh hung hăng đe dọa không được nói chuyện này với ai.
Bình thường là vì có Đường Hiển Dương nên cô mới khách sáo với anh, lúc ấy khi thấy dáng vẻ ngang ngược của anh khiến cô càng thêm khó chịu, trong lúc xốc nổi nhất thời lại cười ngược lại hỏi anh: “Anh ba không muốn tôi nói chuyện anh đánh nhau, hay là không muốn nói ra việc anh hút thuốc đây? “Những người khác” mà anh nói cũng bao gồm cả người đó sao? Nếu anh không liệt kê chi tiết ra, nhỡ tôi không cẩn thận lỡ miệng thì phải làm thế nào?”
Không ngờ sau đó…anh đẩy mạnh cô vào tường, đôi môi hung hăng phủ kín môi cô.
Hồi đó cô mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, hoàn toàn sợ hãi, mở to mắt ngạc nhiên nhìn vẻ mặt trêu đùa của anh, trong phút chốc, anh khẽ cạy nhẹ hàm răng cô, thoải mái nhả một ngụm khói thuốc sang miệng.
Cô đã từng trải qua kinh nghiệm đau thương “tự làm tự chịu” của bản thân, vô cùng hổ thẹn, không ngờ hôm nay lại có thể nhớ lại được chuyện này. Nguyễn Thư ngây người trong chốc lát, đến khi hoàn hồn lại thì bắt gặp đôi lông mày đen nhánh của Phó Lệnh Nguyên.
Bên trong xe không bật đèn, chỉ có vài ánh đèn mờ ven đường vô tình chiếu vào, khuôn mặt anh bị che khuất một nửa khiến cô không thể phát hiện ra cảm xúc của anh lúc này.
Yên lặng một lát, Nguyễn Thư thử vặn mở cửa xe nhưng không ngờ nó vẫn bị khóa, cô đành quay lại, cong môi gượng cười nhạt với anh: “Phiền anh ba mở cửa cho tôi. Có lẽ đến lúc tôi phải xuống xe rồi.”
Đôi mắt Phó Lệnh Nguyên khẽ nheo lại, bỗng nhiên anh vứt điếu thuốc ra ngoài cửa xe, nghiêng người về phía cô một lần nữa, đôi môi mỏng thành thạo áp xuống.
“Anh ba, đừng như vậy.” Nguyễn Thư quay mặt đẩy anh ra, mới đẩy được một chút, bàn tay anh lại khẽ nâng cằm cô quay đầu lại, tiếp tục hôn lên.
Lần này, đôi môi anh thực sự muốn cạy mở hàm răng, tiến sâu vào bên trong.
Nhận thấy sự phản kháng của cô, tay anh khẽ luồn qua eo giữ chặt tay cô lại.
Tay còn lại giữ lấy gáy cô, áp sát cô vào người anh, động tác vô cùng thành thạo.
Nụ hôn đầy điêu luyện của anh ngày càng sâu, dường như muốn được đà lấn tới, lại dùng thêm sức ghì chặt cô.
Sau đó, có lẽ thấy Nguyễn Thư đã ngoan ngoãn buông lỏng, bàn tay lại di chuyển dần xuống vùng xương quai xanh nhẹ nhàng vuốt ve, để bàn tay còn lại khẽ hạ thấp lưng ghế phụ.
Cả người anh chèn ép cô từ ghế lái, bao bọc cô dưới cơ thể mình.
Ngay khi bàn tay khô nóng của anh bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi của cô, bỗng nhiên bên cổ dần truyền đến một cảm giác lạnh lẽo.
Phó Lệnh Nguyên nhất thời dừng lại, rời khỏi môi cô, hơi nghiêng đầu quay lại nhìn.
Lưỡi dao quân đội Thụy Sĩ sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh.