Sợ mình hôn nữa sẽ không nhịn được mà động dục với người yêu, Tề Hâm Lỗi mặc kệ việc hôn cái miệng ngọt ngào chưa đủ, vội rút đầu lưỡi ra.
Hàn Tự Dạ đã bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng không phân biệt đông tây nam bắc, nằm trong ngực hắn nghỉ ngơi một lúc lâu mới tỉnh táo lại, nhất thời xấu hổ hận không đào được hầm ngầm để chui vào.
Mình làm sao vậy, tại sao có thể động lòng với ác ma này không dứt, còn bị ác ma hôn sướng đến động tình, ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn để hắn tùy tiện hôn….
“Tiểu tâm can, bên ngoài có tuyết rơi.” Đối với phản ứng của người yêu sau khi tỉnh táo lại đã sớm nằm trong dự tính, khóe miệng Tề Hâm Lỗi nhếch lên nhìn về cửa sổ sát đất trước mặt nói.
Một giây trước mắt sáng chợt lóe lên, hắn nghĩ tới một kế hoạch vô cùng hoàn hảo. Nếu kế hoạch này thành công là hắn có thể được như ý muốn, có thể khiến người yêu thích mình, chiếm được trái tim của người yêu.
Nghe vậy Hàn Tử Dạ liền nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bầu trời tối đen như mực quả thực đã có tuyết rơi, còn là tuyết rơi rất nhiều, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay, không nghĩ tới tuyết rơi nhiều như vậy, thời tiết như thế này ngàn vạn lần không nên đi ra ngoài, nếu không nhất định sẽ gặp chuyện không may. Cậu nhớ khi còn nhỏ cũng từng có trận tuyết lớn như vậy, kết quả tạo thành gió bão và mưa tuyết, chết rất nhiều người.
“Đã đến giờ uống thuốc, tôi đi lấy thuốc cho em uống.” Tề Hâm Lỗi nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài lấy thuốc hạ sốt, nhưng rất nhanh liền chạy trở lại, vẻ mặt lo lắng nói: “Tiểu tâm can, nguy to, hết thuốc hạ sốt rồi.”
Hàn Tử Dạ nhíu chặt chân mày, sao có thể như vậy!
“Tiểu tâm can, em vẫn chưa hoàn toàn hết sốt, tối nay nhất định phải uống thuốc nếu không ban đêm sẽ sốt mạnh như buổi sáng, như vậy thì quá nguy hiểm, tôi phải đi mua thuốc cho em.” Tề Hâm Lỗi cầm chiếc áo lông hàng hiệu trên giá quần áo mặc vào, muốn đổi giày đi ra cửa, mắt sáng vẫn len lén chú ý vẻ mặt của Hàn Tử Dạ.
Hàn Tử Dạ hơi giật mình, lập tức bắt đầu la to: “Anh rể, anh điên rồi! Bão tuyết mạnh như vậy anh đi ra ngoài sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa dưới trời bão tuyết này tiệm thuốc nhất định đã sớm đóng cửa.” lequydion
Vì quá mức kích động nên Hàn Tử Dạ gọi anh rể trước, còn nói rất thuận miệng, hơn nữa không chút ngập ngừng.
Thoáng cái mắt sáng hiện lên ý cười không ai phát hiện, Tề Hâm Lỗi bất đắc dĩ thở dài nói: “Tôi biết, nhưng vì bệnh của em nên không còn cách nào khác. Tiểu tâm can đừng lo lắng, tôi sẽ nghĩ biện pháp an toàn đi tới hiệu thuốc, nếu hiệu thuốc đóng cửa tôi sẽ đập nát hiệu thuốc, nhất định phải lấy thuốc về.”
Thật ra thì thuốc hạ sốt còn rất nhiều nhưng không thể để người yêu biết, mình muốn diễn vở kịch cảm động lòng người, vì người yêu phấn đầu hết mình, giữa trời bão tuyết đi ra khỏi cửa mua thuốc.
Xem báo cáo điều tra về người yêu, biết người yêu thích Hàn Tử Thần như vậy hoàn toàn là vì Hàn Tử Thần là người duy nhất đối xử tốt với cậu. Nếu như mình đối xử tốt với cậu hơn cả Hàn Tử Thần, vì cậu ngay cả mạng cũng không cần thì cậu sẽ động lòng với mình, nhất định sẽ thích mình yêu mình, ngoan ngoãn giao trái tim cho mình.
“Không được, quá nguy hiểm, anh có thể sẽ chết trong cơn bão tuyết! Cho dù anh không chết, anh biết đập nát hiệu thuốc sẽ có hậu quả gì không? Anh sẽ bị bắt ngồi tù, anh rể.” Hàn Tử Dạ hoàn toàn không biết đây là mưu kế của Tề Hâm Lỗi, vô cùng lo lắng mạnh mẽ ngăn cản Tề Hâm Lỗi, trong lòng cũng không khống chế được bị cảm động.
Không nghĩ tới ác ma yêu thích mình tới trình độ này, chưa từng có người nào tốt với mình đến thế, bao gồm cả chị gái. Làm sao bây giờ, ánh mắt và lỗ mũi cậu đều thấy chua xót…..
“Tiểu tâm can, không phải ngày hôm qua em còn muốn giết chết tôi sao, em ước gì tôi chết đi mới vui cơ mà. Nếu như tôi không chết mà bị bắt vào tù, em hận tôi như vậy, em nên vui sướng mới đúng.” Vẻ mặt Tề Hâm Lỗi không hiểu nói, trong lòng thì cao hứng muốn chết. Thật tốt quá, người yêu thế mà lại quan tâm sự an nguy của hắn, bây giờ hắn dám khẳng định kế hoạch này nhất định sẽ thành công.
Hàn Tử Dạ kinh ngạc phát hiện hắn nói rất đúng, không phải lúc trước mình ước gì hắn chết đi, ước gì hắn bị báo ứng đó sao, hiện giờ sao mình lại ngăn cản hắn, mình nên để hắn nhanh chóng đi mới đúng. Mình thế mà quan tâm hắn, chẳng lẽ mình đã yêu đã thích hắn? lqeuydon
Không! Hàn Tử Dạ vội vã lắc đầu, cậu mới không thèm yêu thích ác ma này, cậu chỉ là…. Chỉ là…..
“Tiểu tâm can, tôi đi, nếu như tôi không về được chết trong cơn bão tuyết, hoặc là may mắn không chết mà lại bị bắt ngồi tù, em ngàn vạn lần đừng đau khổ vì tôi, càng đừng tự trách mình, là tôi cam tâm tình nguyện, vì tôi rất thích rất yêu em. Vì em có thể tôi chẳng cần gì cả, bao gồm cả mạng sống của tôi, tự do của tôi. Tôi lớn đến chừng này rồi chưa từng yêu thích một người nào, đáng tiếc tôi phát hiện tình cảm đối với em quá muộn, tạo thành sự tổn thương lớn cho em, tôi rất muốn bù đắp cho em, hôm nay khó có được cơ hội có thể đền bù em, tôi nhất định không thể bỏ qua.” Tề Hâm Lỗi mỉm cười nói với Hàn Tử Dạ, vẻ mặt dịu dàng giọng nói cũng chân thành tha thiết, dịu dàng đến bất cứ người nào cũng bị chìm đắm, không cách nào không muốn đáp lại tình cảm của hắn.
Trong nháy mắt hắn nói xong, Hàn Tử Dạ có thể cảm thụ rõ rệt trái tim mình bị vây hãm trong đó, vừa định nói gì đấy thì hắn đã dùng tốc độ cực nhanh đi giày bước ra khỏi phòng ngủ.