Mặc dù nhà họ Hàn chỉ kinh doanh một nhà xưởng nhỏ nhưng vì vợ chồng nhà họ Hàn rất khôn khéo số mệnh cũng khá nên việc buôn bán làm ăn vẫn luôn tốt. Vài năm nay buôn bán lời không ít tiền, đầu năm nay nhà họ Hàn mua một biệt thự nhỏ ở trong khu biệt thự xa hoa.
Vợ chồng nhà họ Hàn và con gái Hàn Tử Thần đều rất cao hứng với chuyện có thể dọn đến ở biệt thự xa hoa lộng lẫy yên tĩnh, chỉ có con trai Hàn Tử Dạ tuyệt đối không hề vui vẻ. Vì bất kể đến ở chỗ nào thì vị trí trong nhà của cậu cũng không thay đổi, phòng của cậu vĩnh viễn đều là vừa nhỏ vừa u ám đồ đạc lộn xộn.
Nằm trên giường đơn cũ nát, Hàn Tử Dạ nhìn trời còn chưa tối mà phòng đã tối phải bật đèn lên, trong phòng nhỏ hẹp chất đầy đồ linh tinh không khí rất kém, trên mặt cậu không chút biểu cảm. Từ nhỏ đến lớn đều ở phòng chứa đồ linh tinh cậu sớm đã thành thói quen, không phải nói là đã sớm vô cảm rồi.
Trong mắt ba mẹ cậu hoàn toàn không phải là người nhà họ Hàn, cho nên ở nhà họ Hàn cậu không có chút địa vị, từ nhỏ đến lớn bất kể là chuyện ăn, ở hay là mặc, đồ dùng, đều là thứ kém cỏi nhất. Cậu đã từng rất để ý cảm thấy rất tủi thân rất đau khổ, nhưng trong thời gian dài thì cảm thấy không sao cả, cậu chỉ có thể sống, có thể ở cùng chị gái là được rồi.
“Tiểu Dạ, ăn cơm tối.” Giọng nữ tươi ngọt dễ nghe vang lên đồng thời tiếng đập cửa truyền tới.
“Đã biết, lập tức xuống đây.” Hàn Tử Dạ đáp rồi nhanh chóng xuống giường đi tới mửa cửa phòng, nhìn thấy khuôn mặt luôn xinh đẹp dịu dàng như vậy khiến bản thân có thể cảm thấy chút ấm áp, khóe miệng không tự giác hơi cong lên.
Hàn Tử Thần người vẫn luôn thích cười giờ phút này lại cười không nổi, mắt đẹp nhìn chằm chằm phòng phía sau lưng em trai khiến người ta nhíu mày, trong lòng rất khó chịu. Mỗi lần tới gọi em trai ăn cơm nhìn thấy em trai ở nơi chật vật như vậy, mà cô lại ở nơi cách biệt chỗ này một trời một vực, là phòng công chúa vừa to vừa xinh đẹp, cô cảm thấy vô cùng có lỗi với em trai. Cô muốn để em trai sống nơi tốt hơn một chút, hoặc là trực tiếp chuyển tới phòng công chúa của cô, nhưng ba mẹ không cho, bất kể cô cầu xin như thế nào cũng không đồng ý.
“Chị, chúng ta nhanh đi ăn cơm thôi, giữa trưa em ăn hơi ít giờ đói quá.” Hàn Tử Dạ vừa thấy ánh mắt và biểu cảm của chị mình thì biết cô đang nghĩ gì, sợ cô tiếp tục đau lòng vì mình nên nhanh chóng đóng cửa phòng kéo cô đi tới phòng ăn.
Hàn Tử Dạ rất muốn nói cho chị biết cậu không sao, phòng của cậu thoải mái hơn nhiều so với khi mới nhìn qua, nhưng cậu biết cô sẽ không tin, cậu chỉ có thể nhanh chóng dẫn cô rời đi, không để cô nhìn tiếp nữa giảm bớt sự đau khổ của cô.
Nhà họ Hàn ngoại trừ phòng để đồ vật của Hàn Tử Dạ thì những chỗ khác đều rất xinh đẹp xa hoa, bao gồm cả phòng ăn. Phòng ăn trang trí màu vàng rộng rãi, lộng lẫy xa hoa đến độ có chút tầm thường, nhất là trong này có thể ngồi được mười mấy người, trên bàn đồ ăn phong phú đủ loại khiến người ta thèm nhỏ dãi, trước bàn ăn màu vàng đã có hai người ngồi
“Tiểu Thần, đã bảo con đừng đi gọi Hàn Tử Dạ, nó đói bụng sẽ tự xuống ăn, nhưng con không nghe, con xem vì chờ nó mà đồ ăn nguội hết rồi này.” Người phụ nữ ngồi ở vị trí bên phải đầu bàn ăn, bộ dạng vô cùng xinh đẹp nhưng vẻ mặt chanh chua, mang đầy châu báu vừa nhìn thấy chị em nhà họ Hàn bất mãn oán giận.
“Đúng đó, lần sau nhất định đừng gọi nó nữa, tự chúng ta ăn trước.” Ngồi ở vị trí bên trái đầu bàn ăn, một người đàn ông mập có bụng bia, bộ dạng vô cùng bình thường nhưng vẻ mặt chanh chua, mất hứng liếc nhìn Hàn Từ Dạ, vội nói phụ họa theo lời vợ, hoàn toàn không sợ con trai đau lòng y như vợ.
Vẻ mặt Hàn Tử Dạ không có biểu cảm gì, không bị lời nói của ba mẹ khiến cho tổn thương, vì có những lời nói còn khó nghe gấp trăm lần những lời này, mấy năm nay cậu nghe không biết bao nhiêu lần nên đã vô cảm rồi.
“Ba mẹ, ha người đừng như vậy. Con vốn muốn nghe lời hai nười qua vài ngày nữa mới Hâm Lỗi đến nhà chúng ta ăn cơm, giới thiệu hai người cho anh ấy biết nhưng hai người như vậy, con sẽ không mời Hâm Lỗi đến đây nữa.” Hàn Tử Thần hơi nhếch lông mày lá liễu, mất hứng nói. Nếu cô không đi gọi Tiểu Dạ ăn cơm, nhất định ba mẹ sẽ ăn hết tất cả thức ăn không chừa lại chút gì cho Tiểu Dạ.
Cô thật không rõ rốt cuộc sao ba mẹ luôn đối xử như thế này với Tiểu Dạ, cho dù thân thể Tiểu Dạ có chút thiếu hụt nhưng cũng là đứa nhỏ do họ sinh ra giống như cô, vì sao từ nhỏ họ chỉ đối xử tốt với cô, còn với Tiểu Dạ thì tệ đến mức không thể tệ hơn được nữa.
“Con gái bảo bối, con ngàn vạn lần đừng nóng vừa này chúng ta chỉ đùa thôi, chúng ta là người một nhà đương nhiên mỗi bữa cơm đều phải ăn cùng nhau, ông xã anh nói đúng không!” Mẹ Hàn vẫn luôn muốn gặp Tề Hâm Lỗi lập tức thay đổi sắc mặt, vô cùng nhiệt tình đứng dậy kéo con gái ngồi xuống, do dự một chút mới kéo con trai ngồi xuống, khi kéo con trai trong mắt khó nén vẻ chán ghét.
Mặc dù con trai là bà ta sinh ra nhưng mỗi lần nhìn thấy con trai bà ta lại không tự chủ nhớ tới cơ thể khác hẳn với người thường của con trai mình, không cách nào tự động kiềm chế việc cảm thấy con trai thật ghê tởm, vô cùng bài xích con trai, muốn cho con trai biến mất trước mặt mình.
“Bà xã nói phải! Con gái bảo bối, vài ngày nữa nhất định con phải hẹn Tề thiếu gia đến nhà chúng ta ăn cơm, giới thiệu chúng ta cho cậu ấy biết, đến lúc đó sẽ mời đầu bếp khách sạn Ngũ Tinh tới làm bữa đại tiệc chiêu đãi Tề thiếu gia, tuyệt đối sẽ không làm con mất mặt.” Ba Hàn càng sốt ruột gặp Tề Hâm Lỗi hơn cả mẹ Hàn, vội vàng gật đầu gấp gáp nói.
Ông ta và vợ nằm mơ cũng muốn quen biết với Tề thiếu gia, sau đó thông qua Tề thiếu gia quen biệt vợ chồng nhà họ Tề, nhờ vợ chồng nhà họ Tề giúp vợ chồng ông ta một ít, để sự nghiệp nhà họ Hàn bọn họ lên mây, trở thành hào môn người người hâm mộ.
Chị em nhà họ Hàn đều trợn tròn mắt, cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhất là Hàn Tử Thần.
Hàn Tử Thần nghĩ rằng: Sau khi ba mẹ biết cô và Hâm Lỗi kết giao từ miệng em trai, cứ mãi thúc giục cô tìm thời gian mời Hâm Lỗi đến nhà ăn cơm, giới thiệu bọn họ cho Hâm Lỗi quen biết. Bọn họ đang nghĩ gì cô đều một rõ hai ràng, đối với ba mẹ như vậy cô thật sự bất đắc dĩ đến cực điểm. Nhưng cô có lợi dụng điểm ấy để ba mẹ đối xử với em trai tốt hơn một chút.
“Con gái bảo bối, chỉ cần con mời Tề thiếu gia tới nhà ăn cơm, giới thiệu chúng ta cho cậu ấy biết thì con muốn gì mẹ cũng mua cho con.” Mẹ Hàn gắp một miếng đồ ăn mà con gái thích ăn nhất vào trong chén con gái, còn nói ra điều kiện vô cùng mê người, muốn dụ dỗ con gái đồng ý.
“Bà xã, em nói hay lắm, anh chi tiền.” Ba Hàn ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý, rồi vội vàng lột vỏ cua đưa cho con gái ăn.
Hàn Tử Dạ thờ ơ lạnh nhạt lòng âm thầm khinh bỉ ba mẹ, có ba mẹ như vậy thật sự là niềm đau xót của cậu. Cậu thật không rõ sao bọn họ lại muốn kết bạn với người quyền quý như vậy, quen biết ác ma kia có gì tốt.