Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em

“Đi điều tra diễn tập của không quân, quân đội thành phố đều phải tham gia nhất là lính dù bộ đội đặc chủng. Tôi không tin không tóm được đuôi của hắn, Lý Ngạn Thành biết rõ sự tình không báo cáo còn dung túng bao che cũng phải trả giá lớn.”

Sau khi tỉnh lại, Lâm Tuyết phát hiện mình đang nằm trong một phòng ngủ lớn sáng ngời, trong phòng bài trí gọn gàng mạnh mẽ, hương vị thập phần dương cương. Hiển nhiên đây là phòng ngủ của đàn ông, mà người đàn ông đó đang ở cạnh cô gọi điện thoại.

Quay đầu lại liền thấy, quả nhiên là cái tên Lương Tuấn Đào bại hoại kia.

Thấy cô tỉnh lại, Lương Tuấn Đào ở bên vừa gọi điện thoại vừa đi tới, tay sờ sờ trán cô.

Lâm Tuyết có chút không tự nhiên đẩy bàn tay lớn của hắn ra, cô biết rõ còn cố hỏi: “Đây là chỗ nào?”

“…. Cứ theo lời tôi nói mà làm, trước cứ như vậy đã.” Ngắt điện thoại, Lương Tuấn Đào thở dài một hơi, hướng vào ghế da mềm mại bên cạnh tùy tiện nằm xuống, lười biếng như con báo lim dim gật gà ngủ, không nhanh không chậm trả lời cô: “Đây là nhà tôi.”

Tất nhiên đây là Lương gia. Trực giác của Lâm Tuyết thấy không ổn, cô mau chóng đứng dậy xuống giường.

Quả nhiên cửa phòng lập tức bị mở ra, Lương Thiên Dật tự mình đẩy xe lăn vào.

“Đại thiếu gia.” Lâm Tuyết lạnh nhạt nhưng cũng không mất đi lễ tiết, đánh tiếng chào hỏi anh ta.

Lương Thiên Dật ngẩng khuôn mặt thanh tú nhìn em trai mình lại nhìn sang Lâm Tuyết, ôn nhuận cười nói: “Nghe tin cô đã trở lại, tôi vội tới đây muốn hỏi một chút, chuyện chúng ta ước định trước đây tính sao?”

Lâm Tuyết nhất thời có chút khó xử. Ban đầu đến Lương gia, cô và Lương Thiên Dật đã giao ước hai người sẽ kết hôn giả, Lâm Tuyết dùng chuyện này để trốn khỏi sự truy bức của Mạc Sở Hàn, Lương Thiên Dật thì trốn tránh việc cha mẹ bức hôn.

Nhưng hôm nay, sau khi gặp Vân Thư Hoa, cô mới biết Vân Đóa đã từ Mỹ trở về, hơn nữa vẫn còn độc thân. Quân tử không đoạt người yêu của kẻ khác, hiện tại Lâm Tuyết không có khả năng cùng Lương Thiên Dật dây dưa, sợ rằng đến kết hôn giả cũng không được.

Thấy mặt cô lộ vẻ khó khăn, Lương Thiên Dật cố ý trêu ghẹo: “Không thể nào! Mới vừa ở quân doanh một tháng cùng lão Nhị đã thay lòng đổi dạ. Lâm Tuyết, cô đúng là không chịu nổi sức hấp dẫn của mĩ nam.”

“Ha.” Lương Tuấn Đào cười rộ lên sang sảng, đắc ý khoe với anh trai mình: “Ai bảo anh không tiên thủ vi cường (1)”

“Chú làm thật à? Nhiều năm như vậy lần đầu tiên anh mới thấy chú đưa con gái vào phòng ngủ còn để cô ấy ngủ trên giường mình.” Lương Thiên Dật mím môi, nửa đùa nửa thật thăm dò em trai .

“Chẳng còn cách nào khác.” Lương Tuấn Đào nhíu mày cố ý phối hợp, thần sắc có vẻ phiền não, “Bên dưới xúc động quá làm ra chuyện đi quá giới hạn này, đành phải chịu trách nhiệm thôi.”

Hai anh em này nhất xướng hợp lại khiến Lâm Tuyết bị hù dọa ngẩn người. Cái gì mà chuyện đi quá giới hạn? Không phải chuyện bị hắn cưỡng hôn chứ? Việc này …. Cũng cần chịu trách nhiệm sao? Tinh thần trách nhiệm của Lương côn đồ mạnh mẽ quá đi. Nói như vậy, hắn sẽ chịu trách nhiệm với rất nhiều thiếu nữ sao? Nhìn gương mặt kia không mang chút nào dáng vẻ Liễu Hạ Huệ , có đánh chết Lâm Tuyết cũng không tin hắn tinh khiết đến độ hôn một nữ nhân cũng chịu trách nhiệm.

“Bây giờ Thẩm Bộ trưởng đưa theo con gái bảo bối đang chờ chú ở dưới đại sảnh, chú mau nói rõ với cha chuyện đã thành thế này đi. Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, đây là chính sách trước sau như một của Đảng.” Lương Thiên Dật trêu chọc xong liền chuyển bánh xe lăn, chuẩn bị rời khỏi phòng.

“Đợi đã.” Lâm Tuyết vội vàng đuổi theo, cô trù trừ một chút vẫn lên tiếng: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Lương Thiên Dật nhướng nhướng mi, nhìn khuôn mặt tuấn tú của em trai đã dài thượt ra, lại động lòng muốn trêu đùa, anh ta cố ý mỉm cười hỏi: “Có phải cô vẫn thấy tôi tốt hơn không?”

Lâm Tuyết cũng bị anh trêu chọc nở nụ cười. Xem ra so với lần trước cô đến Lương gia, Lương Thiên Dật hiện tại đã cởi mở hơn, còn thích nói đùa, cô liền thừa dịp tâm tình của anh không tồi mà nói ra: “Là chuyện khác, về Vân Đóa.”

Không ngờ mới dứt lời, Lương Thiên Dật vừa rồi còn cười nói vui vẻ đã lập tức biến sắc, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, từng chữ phun ra như băng vụn: “Đừng nói đến người phụ nữ ấy ở trước mặt tôi.”

Lương Thiên Dật vốn là một người đàn ông ôn nhu nhưng khi đề cập đến Vân Đóa, Lâm Tuyết rõ ràng thấy đáy mắt anh xẹt qua lo lắng và oán hận, khiến cô không khỏi nhớ tới ánh mắt của Mạc Sở Hàn khi nhìn mình …

“Ngẩn ngơ gì nữa? Đại ca tôi đi rồi.” Lương Tuấn Đào rất không vui đứng sát mặt cô , Lâm Tuyết có thể thấy rõ hắn thật dễ nhìn, so với nam nhân kia còn xuất sắc hơn.

Cô chậm rãi hoàn hồn, thản nhiên liếc Lương Tuấn Đào một cái.

“Đừng quên cô bây giờ phải bưng bít ai, nắm rõ tình hình đi! Muốn lập công trạng? Đương nhiên trước hết phải khiến lãnh đạo là tôi đây vui vẻ.” Ba câu nói đơn giản rõ ràng đã tóm tắt được nội dung muốn dạy dỗ, Lương Tuấn Đào liền đem hai tờ giấy để trước mặt cô, ra lệnh: “Này, kí vào đây, chúng ta xuống lầu ăn cơm.”

“Cái gì?” Lâm Tuyết nghi hoặc nhận lấy, tập trung nhìn vào hai dòng : Hợp đồng — Khế ước quân hôn. Cô ngẩn ngơ hỏi hắn: “Đây là cái gì?”

“Cái gì thì cô tự mình xem đi, không biết chữ Trung Quốc sao?” Hai tay người đàn ông đút túi quần, cái cằm hoàn mỹ cương nghị kiêu ngạo giơ giơ ra.

Lâm Tuyết bị vẻ mặt hắn làm cho chấn động, cô tỉ mỉ đọc từ đầu đến đuôi hợp đồng một lần, không khỏi kinh ngạc giật mình.

“Kết hôn không cần tình yêu, cô hiện giờ chỉ cần một người đàn ông thu nhận mình thôi, tôi sẽ cố mà làm!” Lương Tuấn Đào thấy cô sợ hãi không có biểu cảm vui mừng, hắn có chút không yên lòng, liền vẽ rắn thêm chân bổ sung một câu: “Chỉ là tôi nhìn cô không thấy chán ghét thôi, nếu lần này không chọn cô, lần sau cha tôi sẽ ương ngạnh tìm bừa một cô gái khác đưa đến, nói không chừng còn chẳng bằng cô.”

Bình tĩnh lại, Lâm Tuyết trầm mặt cười, hừ lạnh một tiếng, cô đem hai tờ giấy kia trả lại cho hắn: “Không cần, anh đi tìm người khác đi.”

“Cô nên hiểu cho rõ ràng, tốt nhất nhân lúc tôi chưa đổi ý mau chóng kí đi, nếu không quá thời hạn sẽ thành vô giá trị!” Lương Tuấn Đào chỉ chỉ phía dưới lầu nói tiếp: “Ở đó còn có một vị dự khuyết đấy.”

“Anh đi tìm vị dự khuyết ấy đi.” Lâm Tuyết tức giận lườm hắn một cái, liền đi xuống lầu.

 

Đã đến giờ ăn trưa, Bộ trưởng Bộ ngoại giao Thẩm Gấm Xương còn cùng con gái yêu Thẩm Doanh Doanh “cố ý” tới chơi. Việc nhân đức không nhường ai, vợ chồng Lương Trọng Toàn khách khí giữ bọn họ lại mời dùng cơm.

Lưu Mỹ Quân rất thích Thẩm Doanh Doanh, nhìn kiểu gì cũng thấy vừa lòng, bà liền thân thiết kéo tay cô hỏi han: “Cháu bao nhiêu tuổi rồi, cầm tinh con gì?”

Thẩm Doanh Doanh nhu thuận như con chim nhỏ, cười đáp: “Bác gái, cháu cầm tinh con ngựa, năm nay 23 tuổi rồi.”

“Con ngựa sao? Kìa, vừa lúc xứng đôi cùng lão Nhị.” Lưu Mĩ Quân càng vừa lòng hơn, xúc động nhận con dâu ngay tại chỗ.

Lương Trọng Toàn khụ một tiếng nhắc nhở : “Hai đứa chúng nó tới rồi.”

Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào vai sánh vai đi xuống, thật sự là một cặp bích nhân chói mắt.

Thẩm Gấm Xương có chút ngoài ý muốn, ông ta không ngờ lần đầu mình đưa con gái tới Lương gia, Lương lão nhị lại cùng xuất hiện với cô gái khác, chuyện này không cần nói cũng biết —- Lương Tuấn Đào không có hứng thú với con gái ông.

Thấy Thẩm Bộ trưởng xụ mặt xuống, Lưu Mĩ Quân vội đứng dậy điều đình, bà còn cố ý hỏi Lương Tuấn Đào: “Sao con lại tùy tiện đưa bạn bè về nhà? Có biết nhà chúng ta không cho phép người không rõ lai lịch vào nhà hay không?”

Lời này thể hiện rõ lập trường của bà: không thừa nhận cô gái mà con trai đưa về.

Khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp của Thẩm Doanh Doanh lần nữa tỏa sáng chói lòa, ưỡn cao bộ ngực “có liệu”, đầu tiên cô ta liếc mắt khiêu khích Lâm Tuyết một cái, lại si mê nhìn ngắm Lương Tuấn Đào.

Lương Tuấn Đào nhếch môi cười, người kia lập tức như đóa hướng dương sán lạn, kích động đến mức gần như muốn ngất xỉu.

“Tôi sợ nhất loại con gái háo sắc này.” Lương Tuấn Đào xoay người, làm mặt quỷ với Lâm Tuyết, hắn nhỏ giọng dặn dò cô: “Giúp một tay, lão gia ta sẽ có phần thưởng.”

Lương Trọng Toàn giống như không nhìn ra sóng ngầm mãnh liệt vẫn như cũ bình ổn nói: “Lão nhị, mau giới thiệu bạn mới của con đi.”

Cánh tay Lương Tuấn Đào giơ ra đặt trên vai Lâm Tuyết, hắn cười hì hì nói: “Đây là Lâm Tuyết, văn thư kiêm bạn gái kiêm vị hôn thê của con.”

“…” Lâm Tuyết bị hắn trọc giận tới mức không đỡ được , nhất thời không biết nói gì, hóa ra hắn biến mình từ khách đến chơi thành diễn viên quần chúng tạm thời.

“A!” Trầm Doanh Doanh như bị đả kích nghiêm trọng, hoa dung thất sắc, cô ta hỏi Lưu Mĩ Quân: “Bác gái … chuyện này là thật sao?”

Lưu Mĩ Quân vội vàng phủ nhận: “Tuấn Đào, cái thằng nhỏ này thích ồn ào, nó quen bạn gái tìm vị hôn thê bác là mẹ sao lại không biết chứ?”

“Ha ha.” Thẩm Gấm Xương không hổ danh là Bộ trưởng Bộ ngoại giao, phản ứng lưu loát, vội vàng ba phải: “Lệnh lang trí dũng song toàn, tài mạo đủ cả, hấp dẫn nhiều đồng chí nữ binh, có đuổi cũng không hết. Nhưng rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, chuyện chung thân đại sự không thể quá mức qua loa, cần phải bàn bạc kĩ lưỡng cho thỏa đáng.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Lưu Mĩ Quân vội phụ họa, đồng thời bà bất mãn trừng Lâm Tuyết một cái, lời nói mang ý khinh thường, “Con gái bây giờ thật không biết ngượng, ỷ vào tuổi trẻ có vài phần tư sắc đã mơ mộng hão huyền. Gần quan được hưởng lộc cũng không nên như vậy, để cô ấy vào bộ đội làm văn thư cho lão nhị ai ngờ cô ta lại gây ra chuyện này!”

Lâm Tuyết lạnh nhạt nhìn Lưu Mĩ Quân, không mềm không cứng phản bác: “Là con trai bác theo đuổi cháu trước, còn nói nếu cháu không đồng ý làm bạn gái, anh ấy sẽ nhảy sông bảo vệ thành, không tin bác hỏi anh ấy xem.”

Nếu Lương côn đồ muốn cô cùng bắt tay diễn kịch đuổi nữ nhân hắn không thích đi, Lâm Tuyết có thể lợi dụng cơ hội này công kích khiến Lưu Mĩ Quân thấy cô không vừa mắt.

“Cái gì, Lương ca ca sao có thể nói mấy lời này, cô gạt người!” Không đợi Lưu Mĩ Quân lên tiếng, Thẩm Doanh Doanh đã nóng nảy trước. “Anh ấy muốn hạng con gái nào lại không có chứ? Cô có âm mưu gì?”

Lâm Tuyết nhìn người này cả vú lấp miệng em, càng có cảm giác cô tiểu thư này thập phần tự cho là mình hơn hẳn người khác, cô mím môi cười lạnh: “ Không tính đến anh ấy có thích tôi hay không nhưng tính tình cô và những cô gái khác khiến anh ấy chướng mắt.”

Thẩm Doanh Doanh bị nói vậy, nghẹn họng không thốt được lời nào, cô ta chu cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất nói với Thẩm Gấm Xương: “Ba, ba xem cô ấy …”

“Đủ rồi! Lâm Tuyết, cô nên hiểu quy củ một chút.” Lưu Mĩ Quân khiển trách Lâm Tuyết một tiếng, phụ tử Lương gia đều hướng về cô nên bà không thể đuổi Lâm Tuyết đi , đành bất đắc dĩ giáo huấn: “Người đến là khách, Thẩm Bộ trưởng và Thẩm tiểu thư là khách quý nhà chúng tôi, cô từ đâu tới chứ? Lại dám nói nói chuyện không biết nặng nhẹ như vậy.”

Lâm Tuyết nhanh cắn môi, muốn nói gì nhưng lại nhẫn nhịn.

“Khụ.” Thẩm Bộ trưởng cũng không tham dự vào chuyện của nữ nhân, ông ta nói với Lương Trọng Toàn: “Doanh Doanh mới tốt nghiệp trường quân đội, ra trường đã mang quân hàm Thượng úy. Ha ha, tôi muốn sắp xếp đưa cháu đến quân khu nào thật tốt, nghĩ tới nghĩ lui thấy Phi Ưng đoàn rất thích hợp, không biết ý anh Lương thế nào?”

Lương Trọng Toàn cười ha hả nói: “Chuyện này anh sắp xếp là chính chứ tôi bây giờ không trông nom mấy chuyện này.”

*

Trong nhà ăn, người giúp việc đã bày biện một bàn thức ăn phong phú, mọi người khách khí nhún nhường ngồi vào chỗ, chỉ không thấy Lương Thiên Dật đâu.

Người giúp việc nói: “Đại thiếu gia khẩu vị không tốt, hiện tại không muốn dùng bữa.”

Lương Thiên Dật bởi hai chân tàn tật nên không thích gặp người ngoài, vợ chồng Lương gia cũng không nghĩ đến phương diện khác nên phân phó người hầu giữ ấm một phần thức ăn trong bếp, chờ khi nào anh muốn ăn thì đưa lên lầu.

Lâm Tuyết có chút đăm chiêu, cô mờ hồ cảm giác được Lương Thiên Dật không chịu xuống lầu ăn cơm vì ở trước mặt anh cô đã nhắc đến Vân Đóa. Cô vĩnh viễn không giải thích được, tại sao ngày xưa yêu đương triền miên, sau khi chia tay lại giống kẻ địch, khó có thể ở chung.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận