Thẩm Doanh Doanh thấy đại đội đều chờ câu trả lời của mình đương nhiên sẽ không sợ hãi, huống chi cô ta cho rằng mình tốt nghiệp học viện quân sự danh tiếng, chắc chắn hơn hẳn nữ binh nhì vừa tòng quân hơn một tháng. Cô ta lập tức tâm cao khí ngạo (1) ngầm thách đấu: “Chúng ta thi bắn súng, ba ván định thắng thua.”
Thi bắn súng? Không một nữ binh nào lên tiếng, bởi thành tích bắn súng ưu tú của Lâm Tuyết khiến cả đại đội nữ binh khó hi vọng chạm được đến bóng lưng cô.
Trác Liên Đình dương dương tự đắc khoe khoang với Lâm Tuyết: “Trong cự ly 25 mễ (2) thành tích tốt nhất của Doanh Doanh là 97 vòng, nói ra dọa chết cô.”
Lâm Tuyết thản nhiên cười: “Vậy dựa theo thành tích tốt nhất này đi, bắn trúng bia trong phạm vi 25 mễ.”
Hai nữ binh đưa bia vòng bắn súng tới, vẽ xong 25 mễ tuyến, sau đó đưa cho Thẩm Doanh Doanh và Lâm Tuyết mỗi người một khẩu súng đều được trang bị một viên đạn.
Trầm Doanh Doanh thi trước, cô ta bắn một phát theo động tác quy phạm, lập tức có người báo bia: “95 vòng!”
Động tác xạ kích của Lâm Tuyết không theo quy phạm, không phải do cô khinh địch cố ý lên mặt mà đây là thói quen nhiều năm. Kĩ thuật bắn của cô do Mạc Sở Hàn đích thân chỉ bảo, mang theo hơi thở mạnh mẽ và tính cách của đàn ông thích hợp phát huy ở trường đấu, không câu nệ như kỹ thuật xạ kích cổ điển.
Thuận tiện giơ tay lên, “Phanh!” tiếng súng vừa vang lên, bốn phía khiếp sợ như thường lệ.
“Chín mươi tám vòng!”
“Ồn ào!” Toàn bộ đồng đội nữ binh vỗ tay nhiệt liệt, tinh thần binh sĩ rất mãnh liệt, nhất vinh câu vinh (3) Lâm Tuyết xuất sắc là niềm tự hào của bọn họ.
Thẩm Doanh Doanh và đám học sinh quan mới tới đều giương mắt đờ đẫn, các nàng tuyệt đối không nghĩ rằng Lâm Tuyết là một tay súng thiện xạ.
Chín mươi tám vòng, tân binh đạt được thành tích này quả thực là Phượng hoàng mọc sừng Lân!
Lần thứ hai súng lục được lên đạn, cánh tay cầm súng của Thẩm Doanh Doanh có chút run rẩy, ngắm bia nửa ngày, “Phanh!” một phát bắn ra.
“Bảy mươi lăm vòng!”
Các nữ chiến sĩ bắt đầu ô a phản đối, mắt lộ ra khinh miệt.
Tâm phù khí táo (4), không vượt qua nổi suy sụp đả kích, năng lực ứng phó với tình huống phát sinh đột ngột thực thấp … Thẩm Doanh Doanh có những khuyết điểm phổ biến của một tân binh. Như vậy, ngay cả tiêu chuẩn ít nhất của quân nhân cũng không đạt, càng không nên nói tới việc đảm nhận chức vụ Đại đội trưởng. Vừa tới đã lộ ra kém cỏi, nhóm nữ binh càng xem thường cô ta.
Lâm Tuyết thong dong bình tĩnh, cô không vui không giận, không kiêu căng không nóng vội, đôi mắt trong trẻo như suối, nhã nhặn lịch sự như nước, chậm rãi nhận lấy súng lục đã có đạn, chậm rãi đưa tay lên, “Phanh!”
“Chín mươi chín vòng!”
“Ồn ào” Lần thứ hai tràng vỗ tay như sấm dậy vang lên, thật lâu không dứt.
Nhâm Thiến cao giọng nói: “Không cần so tài nữa, ba ván thắng hai, Lâm Tuyết thắng!”
“Ờ ờ …” Đồng đội vỗ tay khen hay, đồng thời hô to thị uy: “Lâm Tuyết thắng! Lâm Tuyết đứng đầu! Lâm Tuyết vạn tuế!”
Thẩm Doanh Doanh giận dữ suýt khóc, giậm chân, lộ ra bộ dáng Đại tiểu thư ngang ngược bốc đồng.
Con ngươi của Triệu Huyên Kì chuyển động, cô ta ghé sát vào tai Thẩm Doanh Doanh nhỏ giọng: “Doanh Doanh, mình có cách này.”
**
Lâm Tuyết hạ báng súng trong tay xuống, xoay người hỏi Thẩm Doanh Doanh: “Còn muốn tiếp tục so tài nữa không?”
Thẩm Doanh Doanh kiêu căng hất đầu: “Đương nhiên, chưa đến cuối cùng tôi không nhận thua!”
“Cô đã thua rồi!” Không biết ai lẩm bẩm, mà còn có tiếng nghị luận phụ họa.
“Vậy cũng không đồng đều.” Triệu Huyên Kì bước lên trước một bước, nói: “Lần này để công bằng, đổi súng lần nữa!”
Đợi hai khẩu súng lục loại tốt được nạp đạn đưa tới tay hai người, Thẩm Doanh Doanh bình tĩnh hơn rất nhiều, trong ánh mắt nhìn Lâm Tuyết thêm ra một tia âm mưu.
Theo thường lệ, Thẩm Doanh Doanh bắn trước, lần này là 81 vòng, xem ra tâm tình đã vững vàng.
Đến lượt Lâm Tuyết, cô cơ hồ không ngắm bắn, trực tiếp bắn vào hồng tâm. Trong nháy mắt viên đạn bắn ra khỏi súng, Lâm Tuyết cảm thấy nòng súng rung lắc mãnh liệt, suýt nữa rời khỏi tay bay ra, viên đạn bắn ra cũng lệch khỏi quỹ đạo.
Phút chốc yên tĩnh, không đợi báo bia thông báo thành tích, Lâm Tuyết nhanh trí khẽ động, đem súng trong tay hướng thẳng về hồng tâm ném tới.
Trong cự ly ngắn mà ném bất ngờ, thành tích trội hơn hẳn kỹ thuật bắn súng, đây là bảy phần tăng thêm cộng ba phần nỗ lực mà thành, ngay cả Mạc Sở Hàn cũng than thở không bằng được.
“Cạch!” Họng súng như lưỡi đao đâm thẳng vào hồng tâm — ở giữa điểm đỏ.
“Trời ạ!” Có người thay thế báo bia viên hoảng hốt la lên: “Một trăm vòng!”
Cái này khiến tất cả đại đội nữ binh sôi trào, ở đây chưa bao giờ xuất hiện thành tích 100 vòng, Lâm Tuyết quả thực trở thành thần thoại của đại đội nữ binh.
“Lâm Tuyết vạn tuế! Lâm Tuyết vạn tuế! Lâm Tuyết vạn tuế!”
Các nàng vây quanh Lâm Tuyết, vừa vỗ tay vừa trầm trồ khen ngợi, rất hưng phấn.
Khuôn mặt Thẩm Doanh Doanh tái xanh, trừng Triệu Huyên Kì một cái, oán hận cô ta đã đề xuất ý kiến ôi thiu làm hại mình cả ba lần đều thất bại, còn thất bại lớn như vậy.
Triệu Huyên Kì nào cam chịu như vậy, liền bước lên trước một bước, lớn tiếng ngang ngược, nói: “Lâm Tuyết thua, cô ta bắn không trúng bia!”
Không thể nghi ngờ, lời này càng khiến nhiều người khinh thường và bất mãn: “Thủ trưởng nói chỉ cần đạt được mục đích thì có thể không câu nệ tình hình, có thể dùng súng rỗng (súng không có đạn) để tiêu diệt địch nhân cũng được!”
“Dùng súng rỗng bắn được một trăm vòng, tân đội trưởng có thể làm được không? Nếu tân đội trưởng có bản lĩnh này thì sẽ tính hòa với Lâm Tuyết.” Nhậm Thiến khiêu khích hỏi.
Thẩm Doanh Doanh làm sao có bản lĩnh này? Vừa đến, còn chưa rõ đông tây nam bắc đã bị Lâm Tuyết gây chấn động không thôi. Giờ khắc này cô ta mới hiểu được cái gì gọi là “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên” (5), trước kia dương dương tự đắc với thành tích của mình ở học viện quân sự, hóa ra như vậy vẫn là chưa có bản lĩnh.
“Có gì hơn người chứ, chỉ là kĩ thuật bắn súng lợi hại một chút thôi. Cô có dũng khí thì so tài đánh nhau với tôi!” Nói gì thì nói cũng không thể nhận thua như vậy, nếu không sau này cô ta có cách nào ở lại đại đội nữ binh nữa.
Lâm Tuyết quan sát Thẩm Doanh Doanh một lát, trong lòng ước định năng lực đánh nhau của quân địch, tính toán có vài phần chắc thắng. Nói thật, huấn luyện vật lộn của cô mới vừa đạt tiêu chuẩn, chỉ sợ thua Thẩm Doanh Doanh tốt nghiệp từ học viện quân sự.
“Thế nào? Sợ rồi à? Bây giờ nhận thua vẫn kịp!” Triệu Huyên Kì cũng hối hận lúc nãy lợn lành chữa thành lợn què, lập tức dốc sức quát lên trợ uy cho Thẩm Doanh Doanh.
Thấy mắt Lâm Tuyết lộ ra do dự, Thẩm Doanh Doanh càng thêm tin tưởng, cô ta cảm thấy kĩ thuật bắn súng của Lâm Tuyết là chính xác chút mà thôi, thể chất và kĩ năng vật lộn không đáng ngại. Thẩm Doanh Doanh lần nữa thập phần tin tưởng, hạ thư thách đấu với Lâm Tuyết: “So tài đánh nhau với tôi, cô dám hay không?”
“Đại đội trưởng thích, tôi nhất định theo hầu.” Lâm Tuyết xoa nhẹ ấn đường, nữ nhân vướng víu như vậy, thật khiến người ta đau đầu.
Đôi mắt đẹp của Thẩm Doanh Doanh nhìn Lâm Tuyết tràn đầy oán độc, hận không thể cắn chết cô, “Một ván định thắng thua. Cô thua thì lập tức cởi quân trang, cút xéo khỏi Phi Ưng đoàn, dám không?”
“Có.” Lâm Tuyết liếc cô ta, thản nhiên hỏi lại: “Nếu đại đội trưởng thua thì sao?”
————————
(1) Tâm cao khí ngạo: người có tư tưởng cao hơn người khác, luôn kiêu ngạo
(2) Mễ: theo từ điển thì nó vừa là Thước vừa là mét .
1 thước Trung Quốc = 0.33 mét, vậy 25 thước = 8.25 mét
Ở đây mình nghĩ dùng ý nghĩa “thước” sẽ hợp hơn, vì Lâm Tuyết ném súng rỗng trong vòng 8m thì có khả năng hơn là 25m (@[email protected])
(3) nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại, tức là trong một tập thể liên kết nhau, kết quả của một cá nhân cũng là của cả tập thể
(4) tâm phù khí táo: tính khí bộp chộp nóng nảy
(5) nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: ngoài người có người, ngoài trời có trời => Người giỏi còn có kẻ giỏi hơn
Thẩm Doanh Doanh muốn dùng bất cứ giá nào để cứu vãn thể diện bị mất, “Nếu tôi thua, cả chức đại đội trưởng này cũng tặng cho cô làm!”
Lâm Tuyết khinh thường nói: “Đại đội trưởng để ai đảm nhiệm không phải do cô định đoạt! Như vậy đi, nếu cô thua thì từ chức, đừng ở vị trí ấy cả ngày gây hại mắt các chị em, được không?”
Thẩm Doanh Doanh chỉ nghĩ đến chiến cuộc hòa nhau và thể diện của mình, không hề bận tâm đến hậu quả nếu thất bại, lập tức đồng ý: “Được!”
“Mọi người nghe rõ không? Ai mà lật lọng thì vĩnh viễn không xứng đáng được khoác quân trang!” Thẩm Doanh Doanh này mắc bệnh công chúa, vô công vô đức, ngoại trừ một tờ giấy chứng nhận cái gì cũng không có, sắp xếp cho cô ta tới quản lý đại đội nữ binh, thật là không ổn.
“Nghe rõ rồi, ai đổi ý chúng ta sẽ đuổi người đó ra khỏi đại đội!” Mọi người cùng hô lên.
**
Hai người đối mặt, tinh lực tập trung cao độ. Nhất là Thẩm Doanh Doanh, cô ta hơi có chút thái độ dữ tợn được ăn cả ngã về không.
Đột nhiên, Lâm Tuyết ngồi xổm xuống đất, nhăn đôi mi thanh tú.
Triệu Huyên Kì đại khái là bị cuộc thi bắn bia gây kinh hãi, cô ta có chút bối rối ở bên cạnh nhắc nhở: “Doanh Doanh, cẩn thận một chút, nha đầu kia rất quỷ quái.”
“Tôi biết rồi.” Thẩm Doanh Doanh so với Triệu Huyên Kì càng khẩn trương hơn, đâu chỉ có gần hai trăm nữ binh vây xem xung quanh chờ kết quả, thất bại sẽ mất đi chức Đại đội trưởng vừa được nhận, Thẩm Doanh Doanh có thể không khẩn trương sao?
Lâm Tuyết nhịn không nổi bật cười, cô vội vã ngồi xổm xuống là bởi tật xấu đau bụng kinh phát tác, bụng quặn đau lại khiến hai cô gái kia sợ tới mức trông gà hóa cuốc.
“Tạm thời sử dụng thuật dụ địch sao, tôi biết cô cố ý lừa gạt, tôi sẽ không sơ xuất mắc mưu đâu!” Thẩm Doanh Doanh kêu lên, sau đó liều mạng dùng toàn bộ khí lực xông tới.
Đang gập nửa người, nhất thời Lâm Tuyết không thẳng lưng lên được. Đợi cho trận quặn đau giảm bớt, Thẩm Doanh Doanh đã đến trước mặt.
Không còn cách nào khác, Lâm Tuyết đành sử dụng chiêu “phòng lang” Mạc Sở Hàn đã dạy, tuyệt kĩ tất sát thành công này đã vô số lần đánh bại Lâm Thông, gần đây còn thành công đánh trả cả Mạc Sở Hàn, có thể nói Lâm Tuyết đã vận dụng thành thạo đến mức lô hỏa thuần thanh (1).
Nhưng lần này người bị công kích không phải là đàn ông, cô chỉ có thể thay đổi mục tiêu tấn công – – từ háng chuyển xuống dưới rốn nửa tấc.
“Ya!” Đùi ngọc thon dài thẳng tắp đột nhiên nâng lên, hung hăng đá một cước vào bụng Thẩm Doanh Doanh.
“A…” thảm thiết hét lên một tiếng, cả người Thẩm Doanh Doanh bay ra ngoài, cái gáy hướng xuống, ngửa mặt ngã nhào trên đất, hay tay ôm bụng, nước mắt và mồ hôi lạnh cùng chảy ra.
Tất cả sợ ngây người, mọi người đều chờ xem một màn vật lộn kịch liệt, không ngờ vừa mới giao thủ, Thẩm Doanh Doanh đã bị đá bay ra ngoài, sau đó té nhào xuống đất không dậy nổi.
“…” Kết thúc rồi sao? Tất cả bị chọc giận không nói nên lời, học viện quân sự tài giỏi lại sinh ra cái trình độ này sao? Bị một tân binh đánh liền nằm sấp luôn.
Triệu Huyên Kì kịp phản ứng, vội vàng kinh hãi chạy tới, ba chân bốn cẳng nâng Thẩm Doanh Doanh dậy, giúp cô ta thuận khí, bóp bóp khắp người, giằng co một lúc lâu mới thấy Thẩm Doanh Doanh mở to mắt “oa oa” khóc lớn.
“….” Nước mắt hỗn độn trong gió cộng thêm mồ hôi! Bị đánh trúng liền khóc nhè, đây là đại đội Phi Ưng đoàn hay nhà trẻ cho bé gái? Thật nghi ngờ bằng tốt nghiệp học viện quân sự trong tay cô ta là giả mạo.
“Bốp bốp bốp!” Ba tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, tiếp đó liền thấy Lương Tuấn Đoàn mang theo vài sĩ quan cấp tá và cảnh vệ chậm rãi đi tới. Nam tử tuấn nhan như đúc, thường ngày thần sắc lạnh lùng hôm nay lại ấm áp như gió xuân phe phẩy chạm vào mặt. Đồng mâu thâm thúy như sao sáng chói trên bầu trời thờ ơ đảo qua các người đẹp, duy nhất dừng lại trên một bóng dáng tươi mát như suối, chăm chú nhìn kĩ.
Người đàn ông cao lớn, một thân cường tráng được quân trang mê người màu lục mới tinh bao bọc, quân phục này so với ngày thường không giống nhau, trên hai vai là quân hàm hai vạch bốn sao, dưới ánh mặt trời lóe sáng chói mắt, đó tượng trưng cho quyền lực và vinh dự.
Tất cả mọi người đều cho rằng mình đã nhìn lầm, dụi dụi mắt nhìn lại, đúng vậy, trên vai Lương Tuấn Đào đúng là hai vạch bốn sao quân hàm Đại tá! Hắn lại được thăng chức, đây cũng không phải chuyện nằm ngoài dự đoán. Hai mươi bảy tuổi, Lương Tuấn Đào như giao long bơi trong biển, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tạo ra một huyền thoại quân sự! Các cô gái chỉ quan tâm đến việc liên tiếp thăng chức như vậy hắn có rời khỏi Phi Ưng đoàn không?
Trên sân thao luyện rộng lớn có gần hai trăm nữ binh, tất cả đều dùng ánh mắt sùng bái si mê chăm chú nhìn vào vương tử cũng là chiến thần trong lòng mình. Mọi tiếng động đều biến mất, ngay cả Thẩm Doanh Doanh đang khóc cũng kiềm chế lại, bầu không khí trở nên có chút kì quái.
Lâm Tuyết vẫn lạnh nhạt như cũ, lúc này cô đã đứng thẳng dậy. Cơn đau bụng kinh kéo dài ngắt quãng khiến khuôn mặt thanh lệ hơi hơi tái nhợt.
“Không tồi!” Lương Tuấn Đào nhìn vào mắt cô, không ngớt vừa lòng, trong đó còn có một loại tình cảm mãnh liệt khác thường và sự thưởng thức, khóe miệng giương lên rạng rỡ, hắn không keo kiệt khen ngợi: “Tôi không có nhìn sai người. Trí dũng song toàn, có tâm lý tố chất mạnh mẽ vượt qua thử thách”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!