Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em

Lời này mơ hồ có mùi vị khích bác, giống như đang nhắc nhở Vân Phàm, Lương Tuấn Đào ưu ái thưởng thức cậu cũng chỉ vì để muốn cho cậu quyết một lòng giúp bán mạng cho mình mà thôi.

Nụ cười trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Vân Phàm không hề giảm, giống như vốn nghe không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Tào Dịch Côn.

Lương Tuấn Đào không biến sắc phản kích, “Lão Thất! Hai anh em chúng ta còn nói vài lời xã giao như vậy sao? Chẳng lẽ quan hệ sống chết đều dùng miệng ngọt nói khéo như rót ra?”

Những lời này không chút khách khí khiến cho Tào Dịch Côn mặt mày xám tro! Đúng vậy, nếu như không móc tim móc phổi, vĩnh viễn sẽ không thể có bạn bè có khả năng giao ra thật tình! Nhiều lắm thì giống như những trùm buôn thuốc phiện kia, vì nhận thức chung đạt được về phương diện lợi ích, vậy không gọi là bạn bè, mà gọi là đồng minh!

Trong lúc cười nói, chiến đấu đã kết thúc.

“Tất cả không được nhúc nhích! Đầu sói Thạch Vũ của các người đã rơi vào trong tay của chúng tôi! Ai dám nổ súng? Còn ai dám nổ súng? Không sợ sẽ làm thương tổn đến anh Thạch của các người à?” Phùng Trường Nghĩa bắn lên trời ba phát, dùng loa công suất lớn càng không ngừng lặp đi lặp lại kêu gọi những thợ đào mỏ kia đầu hàng.

“Tất cả không được nhúc nhích! Đầu sói Thạch Vũ của các người đã rơi vào trong tay của chúng tôi! Ai dám nổ súng? Còn ai dám nổ súng? Không sợ sẽ làm thương tổn đến anh Thạch của các người à?”

Loa công suất lớn thét chuyện Thạch Vũ bị bắt ra không ai không nghe thấy, vì vậy tiếng súng thưa thớt yếu đi, những thợ đào mỏ kia như đám sói không đầu, trong lúc nhất thời trận cước hơi rối loạn.

“Không cho tổn thương anh Thạch, nếu không chúng tôi sẽ chiến đấu tới cùng với các người!” Những thợ đào mỏ sùng bái Thạch Vũ kia đều lo lắng quát lên.

“Yên tâm! Thạch Vũ ở chỗ chúng tôi rất an toàn, chỉ cần các người thu súng lại, có lời gì từ từ nói, sẽ không có bất kỳ kẻ nào bị thương chảy máu!” Phùng Trường Nghĩa cầm loa công suất lớn lặp đi lặp lại làm công tác trấn an những thợ đào mỏ hung tàn này, “Sá Đặc đã chết! Chỉ có điều lúc này đây khu vực khai thác mỏ vẫn còn thuộc về các người! Anh Thất đáp ứng cho các người hoa hồng cao hơn, về sau các người sẽ không bị lặp lại chuyện mệt mỏi gần chết mà chỉ có một chút xíu mảnh vụn vàng!”

“Đùng!” Có tiếng súng vang lên, đây là ra oai phủ đầu cho anh. Những thợ đào mỏ nóng nảy này nào có chuyện chỉ vài lời có ích đã có thể thu mua trấn an.

Phùng Trường Nghĩa vội vàng nằm xuống, đạn vừa đúng lướt qua lỗ tai anh, đau rát! “Fuck!” Anh mắng, “Một đám sói hoang không hiểu tính người!”

Lương Tuấn Đào mím chặt môi mỏng, trong mắt sáng hiện lên sương lạnh! Anh tự mình tiến lên, nhấc Thạch Vũ còn đang trong tình trạng hôn mê lên, dưới tình huống rất nhiều họng súng yểm trợ, làm hết sức đến gần những thợ mỏ kia, “Nổ súng hả! Có khí phách lại nổ súng! Nào, bắn lên người anh ta! Ai muốn giết chết Thạch Vũ, cứ việc nổ súng!”

“Buông anh Thạch xuống!”

“Trả anh Thạch cho chúng tao!”

“Dám tổn thương một cọng tóc gáy của anh ấy, ông đây nhất định lột sống da mày!”

Lương Tuấn Đào khẽ nheo mắt, từ trong vẻ mặt hơi căm phẫn của nhóm thợ đảo mỏ cũng có thể thấy được bọn họ đúng là tồn tại tình cảm không thể dùng tầm thường để so sánh với Thạch Vũ, ánh mắt bọn họ đối xử với Thạch Vũ gần sùng kính, anh vô cùng quen thuộc, bởi vì khi anh ở bộ đội, những cấp dưới của anh chính là dùng ánh mắt như vậy nhìn anh!Rất tốt, đám sói có thủ lĩnh hơn đám người ô hợp! Tinh thần Lương Tuấn Đào run lên, buông Thạch Vũ xuống, ra lệnh Vân Phàm: “Tiêm thuốc giải cho anh ta!”

Vân Phàm lấy ống tiêm ra, tiêm thuốc giải vào bắp tay Thạch Vũ, rất nhanh Thạch Vũ đã tỉnh táo lại, chỉ có điều trong thời gian ngắn không biết rõ tình huống trước mắt.

“Anh Thạch, anh làm sao vậy?” Thấy Thạch Vũ tỉnh lại, những thợ mỏ kia lại bắt đầu kích động, lập tức định tiến lên đoạt anh ta lại.

Lúc này, những phần tử vũ trang mà Tào Dịch Côn mang đến đã có đất dụng võ, bọn họ khẽ nâng súng tự động, họng súng đen ngòm nhắm vào những thợ đào mỏ kích động, quát mắng: “Đều lui ra phía sau, không được tiến lên!”

Bởi vì để ý đến an toàn của Thạch Vũ, những thợ mỏ này cũng sẽ không nổ súng, chỉ có điều trong miệng bắt đầu mắng, tuyên bố nếu như không thả anh Thạch của bọn họ thì sẽ như thế nào.

Lương Tuấn Đào thấy Thạch Vũ tỉnh lại, chậm rãi ngồi xổm thân thể anh tuấn xuống, liếc nhìn Thạch Vũ ngồi nghiêng nửa nằm, nói với anh ta: “Người anh em, chúng ta nói chuyện một chút đi!”

Thạch Vũ vuốt đầu hơi mờ mịt của mình, bắp thịt ở quai hàm kéo lên, nhìn thẳng vào mắt Lương Tuấn Đào, ánh mắt lạnh lẽo như sói: “Mẹ nó, mày ở đâu ra?”

“Tổ tiên của tôi với anh đều từ Trung Quốc tới!” Lương Tuấn Đào chủ động chìa tay, nói, “Kết giao bạn bè!”

“Cút con mẹ mày đi!” Thạch Vũ không chút khách khí tung quyền công kích anh, “Khốn kiếp, mới vừa chạy tới lại dám ra oai phủ đầu chúng tao?”

Lương Tuấn Đào tránh thoát một quyền anh ta vung tới trong gang tấc, hơi giật mình –– mới vừa tỉnh táo lại có tốc độ và lực độ như vậy? Chỉ có điều anh vẫn nắm chặt cơ hội giải thích với Thạch Vũ: “Thuần túy là hiểu lầm! Cũng không biết người nào bắn loạn một súng, không làm tổn thương đến mọi người chứ!”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận