Edit by Mặc Hàm
Hai vợ chồng Chu Vinh hiển nhiên không ngờ được câu trả lời này, sững sờ tại chỗ dập đầu nói, “Đây là…ý gì…”
Liên Tranh không cần phải lặp lại với một số người không quan trọng về mối quan hệ giữa hắn và Chu Lạp, cảnh cáo, “Đi hay không?”
Người trước mắt vừa lưu loát vừa tàn nhẫn, trong mắt cất giấu vẻ lạnh thấu xương, Phó Mai bị nhìn chằm chằm đến sởn tóc gáy.
Mấy người giằng co một hồi, Phó Mai bừng tỉnh đại ngộ, “Chu Lạp.
Con nói con nói người ở cùng con là hắn…”
Lòng bàn tay Chu Lạp đổ đầy mồ hôi, Liên Tranh trả lời như chém đinh chặt sắt, làm cho trong lòng anh nhảy dựng lên.
“Ừm.
” Thanh âm của Chu Lạp không lớn, nhưng ngữ khí chắc chắn, làm cho chó sói nhỏ càng có sức mạnh.
Liên Tranh hận không thể lăn một vòng, từ hôm nay trở đi, Chu Lạp đã trở thành người của riêng mình.
“Sao mà mày có thể với một người đàn ông … Chu Lạp… mày có bệnh!” Trong giọng nói ghét bỏ không cần nói cũng biết, Phó Mai kéo Chu Vinh, sợ dính vào thứ giống như bệnh truyền nhiễm này.
Chu Lạp cười lạnh một tiếng, “Hiện tại chịu đi chưa?”
Một vở kịch hài kết thúc, thấy cha mẹ Chu Lạp rời đi, ba người mới vào nhà.
Bầu không khí có chút xấu hổ, Chu Lạp không nghĩ tới dùng phương thức này nói cho Lý Vi biết, quan hệ giữa anh và Liên Tranh.
Hắn cười gượng một tiếng, hòa giải nói, “May mắn Mộc Mộc ngủ say, tiếng động lớn như vậy cũng không đánh thức nó.
”
Lý Vi nhìn Chu Lạp, lại nhìn Liên Tranh, những cảm giác mơ hồ lúc trước, rốt cục cũng có đáp án.
Chợt nhớ tới điều hòa, chỉ lắp một phòng, chỉ sợ lúc đó cũng đã ở cùng một chỗ.
Khó trách mình giới thiệu đối tượng cho Chu Lạp, hắn đều tránh né.
“Chị…” trong lòng Chu Lạp áy náy, anh gạt Lý Vi nhiều chuyện.
Lý Vi tức giận nói, “Chuyện của hai người, chị không so đo với cậu, cha mẹ cậu… Không, họ tìm tới đây mà cậu vẫn chưa nói với chị!”
Có vài người có thể xưng là cha mẹ, ít nhất Chu Vinh cùng Phó Mai không thể, ở trong mắt Lý Vi, bọn họ chính là Hấp Huyết Quỷ, đòi hỏi vô tận.
“Sợ chị buồn thêm.
”
“Họ muốn gì?” Thận gì?” Lý Vi không muốn nghe Chu Lạp che giấu, hỏi đến cùng
Chu Lạp mím môi không nói lời nào, Lý Vi thở dài, quay đầu hướng Liên Tranh nói, “Chu Lạp không chịu nói, cậu nói xem.
”
“Anh trai Chu Lạp bị bệnh, bảo Chu Lạp hiến thận cho hắn.
” Liên Tranh run rẩy nói hai câu.
“Họ bị điên à!” Bọn họ chính là người điên, em đừng liên lạc với bọn họ nữa.
”
Lý Vi nghĩ lại, cha mẹ Chu Lạp tìm tới cửa như thế nào, hiện tại còn có liên hệ với Chu Lạp, cũng chỉ có mình thôi.
Cô gạt người nhà giúp Chu Lạp, đáp án chỉ có một, lúc trước cha mẹ Chu Lạp từng tìm cô, bị cô vô tình cự tuyệt, cho nên…
“Bọn họ nhất định là vụng trộm đi theo chị tìm tới…” Lý Vi có chút tự trách nói.
“Chị… không phải tại chị”
Lý Vi không để ý tới Chu Lạp, chỉ chỉ Liên Tranh, “Hai người… Đã bao lâu rồi?”
“Năm ngoái… Đã vài tháng rồi.
“Ánh mắt Liên Tranh lấp lánh, trả lời vấn đề cũng không kiêu ngạo, cũng không kiêng kị quan hệ giữa hắn và Chu Lạp.
“Phải nói sao mới được đây… Thôi… em thấy tốt là được rồi.
” Ít ra biểu hiện vừa rồi của Liên Tranh rất đáng khen, người trẻ tuổi xúc động một chút, biết bao che khuyết điểm.
Lý Vi ăn cơm xong liền rời đi, để lại hai người ở nhà một mình.
Có chuyện của cha mẹ Chu Lạp, Liên Tranh càng giống như một khối kẹo cao su, ở nhà cũng dính vào người anh.
Chu Lạp muốn đi tắm rửa, Liên Tranh cũng đi theo vào.
“Đừng làm ầm ĩ nữa! Anh đang tắm! “Chu Lạp giống như đang đẩy bức tường, không chút nhúc nhích.
“Em tắm cùng anh.
” Liên Tranh đã tự mình cởi quần áo.
“Haizz! Anh không muốn tắm với em! Em đừng nhân cơ hội này đùa giỡn lưu manh.
” Chu Lạp gấp gáp.
Đột nhiên ngả bài với người thân, Chu Lạp còn đang mơ hồ, lúc đối mặt với Liên Tranh bất giác muốn né tránh ánh mắt của hắn.
Liên Tranh thấy anh ngẩn người, cởi quần áo của mình, lại giúp anh cởi, “Trước khi em ra ngoài anh còn gì, vẫn cậy mạnh nói không có chuyện gì?”
“Á…” Bị Liên Tranh đè bả vai lại, Chu Lạp đau đến mức hít sâu một hơi khí lạnh.
“Làm sao vậy?” Trong lòng Liên Tranh sinh nghi, không để ý Chu Lạp phản kháng, cởi quần áo anh ra.
Đầu vai màu xanh tím một mảng, trên cánh tay còn có dấu vết bị siết chặt.
Chu Lạp có chút xấu hổ, “Vừa rồi không cẩn thận đụng vào.
”
Liên Tranh tự trách muốn chết, “Sớm biết vậy em đã không ra ngoài, đợi lát nữa em lấy dầu thuốc xoa cho anh.
”
Hai người bọn họ ở trên giường, ngoại trừ lần đầu tiên, Liên Tranh cũng rất có chừng mực, dấu cũng rất lưu lại dấu hôn ngoài ý muốn.
Thấy Liên Tranh cúi đầu, Chu Lạp xoa xoa tóc hắn, “Anh không cần, anh chịu không nổi mùi kia.
”
Liên Tranh không lên tiếng, đẩy người chen chúc dưới vòi sen.
Trên người trơn bóng, Liên Tranh lấy sữa tắm xoa nắn anh một trận.
Chu Lạp chỉ có thể liều mạng tìm đề tài, “Hôm nay đi xem thế nào?
“Mùng mười đi theo sư phụ đi xem một chút.
”
Đụng phải chỗ xanh tím, Liên Tranh cũng rất nhẹ, sợ Chu Lạp kêu đau.
Liên Tranh và Chu Lạp đứng đối mặt nhau, hắn không dám ấn bả vai Chu Lạp, nắm cằm Chu Lạp cọ cọ một hồi.
“Chuyện của chúng ta bị người khác biết, anh có giận không?” Mặt Liên Tranh dài ra, cả người giống như là đứa nhỏ nhận sai.
Chu Lạp cười, “Không giận.
”
“Anh…” Liên Tranh cầm tay Chu Lạp, hôn lên mu bàn tay một cái, “Sau này có chuyện gì phải nói cho em biết sớm một chút.
”
Nhìn trên cánh tay Chu Lạp tím tái, Liên Tranh tức giận vô cớ.
Sữa tắm sền sệt dính dính, sói nhỏ ôm anh cọ cọ.
“Năm nay chờ em kiếm được tiền, em sẽ đưa anh về nhà, nói chuyện với bố mẹ em.
” Liên Tranh hừ hừ hai tiếng, rầu rĩ hiếm thấy.
Chu Lạp muốn tin tưởng, ít nhất nghe Liên Tranh nói những lời này, anh cảm thấy không tệ.
“Vậy cha mẹ em không được đánh em, không cho em về nhà, không đúng, không cho phép em lại ra ngoài.
”
Chó sói nhỏ không thèm để ý chút nào, “Bọn họ rất biết đạo lý, khi còn em từng đánh nhau với người khác, ba em chưa bao giờ đánh em cả.
”
Liên Tranh may mắn hơn Chu Lạp, trong nhà nghèo hơn nữa, tốt xấu gì cũng có ba mẹ đau lòng hắn.
“Em nhất định sẽ mang anh về nhà, bọn họ cũng nhất định sẽ đồng ý.
” Chó săn nhỏ thề son sắt nói, “Anh không được không tin.
”
Chó con càng ngày càng lớn, mang theo sự bá đạo bẩm sinh, không cho phép Chu Lạp như thế này, không cho phép Chu Lạp như thế kia.
Trong lòng Chu Lạp mềm mại, đối với Liên Tranh hôm nay xúc động nói ra quan hệ của hai người, anh lại có loại xúc động muốn dựa vào hắn cả đời.
Tình cảm nhỏ nhỏ này, không ngờ chính mình lại được trải nghiệm được một phen.
Không gian phòng tắm nhỏ hẹp, qua một thời gian, tất cả đều là hơi nước lượn lờ.
Môi Chu Lạp bị nóng lên vừa phấn vừa nhuận, Liên Tranh bất giác liếm liếm môi, trong miệng có chút khô khốc.
“Muốn hôn anh…” Được rồi, chó sói nhỏ lại phát tình, ánh mắt ướt nhẹp nhìn Chu Lạp.
Chu Lạp quay sang chỗ khác, “Em đừng giày vò anh… Đau vai…”
“Vậy anh ngoan ngoãn đừng nhúc nhích.
” Liên Tranh đưa tay tắt vòi sen, kéo khăn mặt lau sạch sẽ, ôm người đi vào phòng ngủ.
.