Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Anh Trai Nhà Giàu Có Chú Hư Hỏng

Tôi và Giang Kỷ quang minh chính đại ở bên nhau, nhưng một cuộc điện thoại của mợ, xé toạc quá khứ yếu đuối và hèn nhát của tôi ra.

Phải rồi, tôi còn có một chuyện rất quan trọng chưa giải quyết.

Mợ gọi vào điện thoại của nhà họ Giang, khi tôi nghe máy, thì đã có âm thanh chua ngoa từ đầu dây bên kia vang lên:

“Tư Ninh đấy à, sao mày đã ôm được đùi của người đứng đầu nhà họ Giang rồi. Mày làm gì có chỗ nào xứng đôi với cậu chủ nhà họ Giang? Tống Lôi, xon gái ta còn xứng, chẳng qua cái loại mày nhanh chân hơn thôi. Nhưng mà cũng không sao, nếu mày đã lên làm bạn gái cậu chủ nhà họ Giang rồi, thì mày giúp đỡ cậu mày, giúp cậu mày mở rộng mối làm ăn. Còn nữa, đổi biệt thự cho bọn tao, bọn tao chán ở biệt thự của bố mẹ mày rồi.”

Những yêu cầu vô lý được bà ta nói một cách hợp tình hợp lý, chỉ nghe tiếng thôi cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của bà ta.

Tiểu Lan và Tiểu Thần nắm chặt và kéo góc áo của tôi, sợ tôi đáp ứng yêu cầu của bà ta, rồi cuộc sống hiện tại sẽ lại bị cướp đi.

Tôi vỗ nhẹ vào tay bọn nhỏ, giọng điệu lạnh lùng: “Bà cũng can đảm thật, lợi hại đấy. Nếu mà đã ở chán rồi, thì trả lại nhà cho tôi. Nếu không chúng ta gặp nhau ở tòa.”

Âm lượng của đầu bên kia điện thoại tăng lên: “Mày dám! Đúng là con sói mắt trắng, mày kiện đi, cậu mày bây giờ làm ăn lớn thế rồi, còn sợ mày chắc?”

Tôi còn chưa nói gì, lão phu nhân đã cầm lấy điện thoại: “Cười chết tôi, nhà họ Giang bọn tôi lại không phá được các người ấy, gặp ở tòa, không tới thì tôi khinh thường mấy người.” Nói xong cúp điện thoại luôn, mợ có muốn lấy lòng cũng chẳng kịp nói.

Ngày xử kiện, nhà cậu đã phá sản, dù Giang Kỷ chưa từng nói cái gì, nhưng những chuyện này nhất định có bút tích của anh.

Ngôi nhà của bố mẹ tôi là trở thành di vật duy nhất mà họ để lại.

Giang Kỷ muốn đi cùng tôi, nhưng tôi từ chối. Tôi đã yếu đuối suốt nhiều năm rồi, bây giờ, tôi muốn thẳng sống lưng đứng trên tòa án.

Đối mặt với cả nhà cậu liên tục mắng tôi là sói mắt trắng, tôi chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn họ, đưa đôi tay tràn đầy sẹo của mình lên trước mặt thẩm phán.

Đồng thời cũng đưa ra bằng chứng, những hành động của nhà cậu tôi được tôi kể lại, đây là quá khứ yếu đuối và hèn nhát của tôi.

Cuối cùng, ngữ khí của tôi vững vàng và kiên định: “Tôi chỉ có một yêu cầu, xin hãy trả lại cho tôi toàn bộ tài sản mà cha mẹ quá cố đã để lại.”

Lúc ra khỏi tòa án thì sắc trời đã chạng vạng. Tôi vừa đếm số bậc cầu thang, vừa nhẹ nhàng bước xuống từng bậc.

Ở cuối những bậc thang, Giang Kỷ đứng dựa vào xe của mình yên tĩnh chờ đợi. Anh lười biếng nghịch chiếc bật lửa bằng kim loại, bật lên, rồi tắt đi.

Đèn đường phía sau anh sáng lên, hào qua cứ thế tùy ý rơi lên người Giang Kỷ, ánh đèn kéo dài chiếc bóng của người đàn ông.

Như cảm nhận được điều gì, anh ngẩng đầu, khi nhìn thấy tôi, con ngươi đen nhánh của Giang Kỷ tràn đầy sự dịu dàng.

Đôi môi mỏng của anh đóng rồi lại mở, gió đêm mang âm thanh của anh đến tai tôi, từng chút từng chút chui vào trái tim tôi.

Anh đang nói: “Chào mừng chiến thắng trở về.”

15

Thật ra tôi không nói với anh, mở đầu của câu chuyện này không như anh ấy tưởng, chuyện xưa của tôi và anh ấy phải bắt đầu từ sớm hơn.

Từ năm tôi 17 tuổi, vì để động viên bản thân, một mình tôi lẻ loi đi tham quan ngôi trường đại học mơ ước của mình.

Ở đây tụ tập những sinh viên ưu tú nhất cả nước, người đến người đi, tôi bị một nhóm người đang vội vã va ngã ra đất, bọn họ đỡ tôi dậy, đôi mắt tỏa sáng nói với tôi: “Xin lỗi, bạn học, đàn anh Giang Kỷ sắp bắt đầu diễn thuyết rồi, bọn tôi thực sự không thể bỏ lỡ, vô cùng xin lỗi vì va phải bạn!”

Từ trong đôi mắt của họ ánh lên sự sùng bái, đại khái tôi đã hiểu Giang Kỷ trong lời nói của họ chắc hẳn vô cùng ưu tú.

Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đi theo.

Hội trường kín chỗ, khi ánh đèn sân khấu dừng lại, mọi người yên tĩnh. Giang Kỷ cầm theo bản thảo bước lên.

Rõ là chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, nhưng sự phóng khoáng và tỏa sáng lại từ trong xương cốt tỏa ra.

Biểu cảm của Giang Kỷ lười nhác và chẳng thèm để ý xung quanh, anh hơi khom lưng, đầu ngón tay gõ nhẹ lên microphone. Trong nháy mắt xung quanh yên tĩnh, âm thanh của anh lại vô cùng dễ nghe.

“Chào mọi người, tôi là Giang Kỷ.”

Tôi nhìn anh đứng trên sân khấu giống như bao người, tôi ngơ ngác che ngực lại. Trong giây phút đó, tôi không thể quên được sự ồn ào náo động và sôi trào ở trong lòng.

Trên bục, Giang Kỷ còn đang nói, đấy là trích lời Lâm Thanh Huyền.

“Cho dù mặt trời, mặt trăng hay ngôi sao đều lạnh giá, những dãy núi và cỏ cây có suy tàn, thì ánh sáng nhỏ bé của những nén hương vẫn ở trong ký ức ban đầu, dù ở bất cứ đâu, thấy được hay không thấy được, thì vẫn sẽ cháy một cách ấm nóng.”

Tôi nhớ rất rõ, năm đó, vào giữa hè, tiếng ve râm ran, vừa là lúc hoa nở.

Hoàn thành chính truyện.

Ngoại truyện: Giang Kỷ

1

Tôi tên Giang Kỷ, Giang Kỷ hai đời yêu Tư Ninh.

Tôi không nói với em, câu chuyện của tôi với em bắt đầu sớm hơn những gì em biết.

Đúng vậy, từ kiếp trước tôi đã gặp em, chẳng qua kiếp trước, Tư Ninh chủ động xuất hiện trong cuộc sống của tôi.

Ngày hôm đó thời tiết đặc biệt tốt, trong nhà luôn luôn âm u trầm lắng nay lại ngập tiếng cười, làm tôi vừa vào cửa thì sừng người trong giây lát.

Người ở thành phố Miên đều nói loại như tôi chắc chắc sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, vì trời sinh tôi là thương nhân máu lạnh, từ trước đến nay chỉ cân nhắc thiệt hơn về lợi ích.

Nhưng ngày hôm ấy, rõ ràng chỉ liếc mắt qua tôi đã biết em là đồ lừa đảo, nhưng dưới ánh mặt trời nụ cười của em vừa tươi đẹp vừa chân thành, đấy là sự hấp dẫn quá lớn với tôi.

Nên ngày hôm đó, tôi không vạch trần em, tôi thấy em trốn tránh ánh mắt của tôi, nhưng tôi chấp nhận sự tồn tại của em.

Tôi không tin nhất kiến chung tình, nên tôi tự tìm lý do cho bản thân: Một kẻ lừa đảo mà thôi, bà vui là được rồi, dù sao tôi cũng có rất nhiều tiền.
 

Nhấn Mở Bình Luận