Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sau khi thống nhất lại chiến lược, Khan chủ động xuống lầu với bộ mặt cau có cùng với Lai và Ibrahim. Cho gọi rượu với nồng độ cồn cao và uống một ngụm lớn đầy hậm hực, hắn còn cố ý tạo ra tiếng động lớn bằng cách đặt mạnh chai rượu xuống bàn. 

Vốn dĩ ngay từ đầu Khan đã sống một cuộc đời bê tha giữa rượu chè và cờ bạc, nên hắn không có cảm giác say xỉn gì nhiều khi dốc gần hết nửa chai vào bụng. Nhưng khoảng thời gian chờ đợi khá lâu so với dự tính, vì nhân vật chính vẫn chưa chịu thấy mặt mũi đâu. Khan đoán chừng có khi nào Saul quyết định chơi khăm mình không thì cậu ta đã xuất hiện.

Vẻ mặt đằng đằng sát khí của đối phương đều ở trong dự định, Saul không nói một lời mà xông lên tấn công hắn. Vì muốn cho cuộc ẩu đả này trông thật hơn tránh bị nghi ngờ là diễn nên Ibrahim cũng đứng ra hứng đòn và bảo vệ Khan. 

Nhưng Ibrahim không để lộ thực lực của mình, ông ta chỉ làm vài chiêu cho có lệ rồi vờ như hụt chân bởi đòn đánh bất ngờ của Saul mà nghiêng người đi. Ngay lập tức, Khan đã ở trong tầm tấn công. Khan không có ý định né tránh, hắn đứng phắt dậy ném chai rượu về phía Saul và hét lên đầy giận dữ.

“Tên khốn kiếp nhà ngươi, chết đi!” 

Chửi không sướng miệng lắm, nhưng cũng thoải mái chết đi được.

“Câu đó tôi phải tặng lại anh mới đúng, anh trai.” Saul đáp lại cùng với vòng ma pháp hiện hình trên bàn tay đưa lên, nhắm thẳng về phía Khan mà phóng.

Khan nhìn vòng phép nhỏ hơn cùng ánh sáng màu lam nhạt hơn so với sự tấn công lần trước ở trên tầng thì thấy an tâm ngay. Ít ra thì nhân vật chính cũng biết giữ lời hứa mà thật sự nương tay.

Hiển nhiên, hắn không tài nào có thể thoát được đòn tấn công này. Và theo những gì đã bàn bạc trước đó, thì bây giờ chính là lúc Lai tiến lên lộ diện và thể hiện thực lực của mình.

Trước mặt toàn thể thú nhân và cả Ibrahim đang chật vật đứng dậy sau cú ngã giả đò, Lai lập tức hóa thành nhân dạng và nhảy ra cản lại đòn tấn công ma pháp của nhân vật chính bằng một cú đấm tay sói. 

Quả cầu ánh sáng vỡ tung ra khi tiếp xúc với nắm đấm của Lai, biến thành những hạt sáng và rơi xung quanh như thể có tuyết rơi.

Khan giấu nét cười ngay tức khắc khi nhận ra khóe môi của mình đang nhếch lên, vì hắn đã thấy rõ đám Thú nhân đang kinh hãi và ngạc nhiên thế nào trước sự biến hóa không tưởng của Lai.

Có một kẻ hoàn hồn rất nhanh và nhanh chóng rời khỏi bằng cửa sau.

Vậy là kế hoạch diễn ra suôn sẻ.

Giờ thì, chỉ cần đợi sư tử vào bẫy thôi.

*

Khan và Saul phải ầm ĩ một trận gần như muốn phá nát cái quán mới có thể hạ màn vở kịch cho thật trọn vẹn. Và cách vở kịch hạ màn là sự xuất hiện cực kỳ thần tốc của cô nàng chủ quán trọ Hai Chị Em, Eulalia. Cô ta xuất hiện nhanh đến phát sợ. Khan cũng phải giật mình với tốc độ mau lẹ này.

“Một lần nữa các người lại gây chuyện phá hoại.” Eulalia bước ra, những cặp chân nhện to xù đá mấy cái ghế lăn lóc sang bên. Cô ta nheo mắt nhìn Lai đăm đăm, miệng thì nói chuyện với Khan. “Giờ thì tôi có thể hiểu là do đám nhân loại các người muốn khiêu chiến tộc Thú nhân không?”

Hay đấy, xuất hiện bằng câu uy hiếp phủ đầu thay vì gấp gáp đi thẳng vào vấn đề. Cô ta thông minh hơn hắn nghĩ nhiều.

“Thưa quý cô xinh và nhân từ được vầng trăng đêm soi sáng, ta thành thật xin lỗi cho hành động thô lỗ và thiếu suy nghĩ của mình ngày hôm nay, đáng lẽ ta không nên gây ra mớ hỗn độn này. Ta xin cam nguyện bồi thường mọi chi phí tổn thất mà ta đã gây ra, và cũng xin chân thành mong rằng quý cô sẽ tha thứ.”


“Eo ôi, nhân loại các người ai cũng ăn nói ghê tởm thế này hả?” Eulalia làm bộ mặt như vừa giẫm phải thứ gì dơ bẩn ở giữa đường ấy, làm Khan suýt nữa là đánh rơi lớp mặt nạ quý phái của mình.

Nếu không phải muốn thân phận Đứa con Thần Linh trở nên đáng tin hơn thì còn lâu hắn mới ăn nói kiểu buồn nôn như thế này nhé.

“Chi phí tổn thất tất nhiên là sẽ do các người trả. Nhưng tôi muốn biết chuyện gì xảy ra hơn.” Eulalia hướng cái nhìn sắc lẹm về phía Lai. “Thật chi tiết.”

Màn kịch chính đến rồi đây.

“Nếu thế thì chúng ta nên tìm nơi yên tĩnh để nói chuyện, vì ta nghĩ rằng câu chuyện này sẽ tốn kha khá thời gian quý báu của quý cô xinh đẹp đây.”

“A a a, mau dừng lại kiểu cách nói chuyện ghê tởm đó đi!” Eulalia phản ứng một cách thái quá nhưng vô cùng hợp lý.

Tốt lắm, một ý kiến hay. Khan gật đầu, rồi không nói gì nữa. 

Khan im lặng chiều theo ý của Eulalia khiến cô nàng cảm thấy hài lòng. Nhưng mặt mày vẫn còn nhăn nhó không có chút thái độ tốt, Eulalia hất cằm ra hiệu cho nhóm Khan đi theo mình. 

Cô ta dẫn đường đi phía trước, có dặn và Thú nhân vẫn còn ở trong quán trọ xử lý đống bừa bộn kia. Khan ngó chừng biểu hiện tự nhiên sai phái của cô nàng ra mà đoán rằng đám Thú nhân này thuộc phận ở dưới trướng, chỉ là không biết rõ ở vị trí nào và có vai trò gì thôi. Suy cho cùng cũng không đơn giản là những vị khách.

Thành Jarrod của Sư tử không hề đơn giản tí nào. Tai mắt ở khắp nơi. Có thể nhìn ra bọn chúng không chỉ là lũ hoang dã chỉ biết dùng cơ bắp và sức mạnh.

Bước vào một căn phòng rộng và có vẻ yên tĩnh, Eulalia có yêu cầu chỉ cần mình Khan và Lai bước vào trong giải quyết vấn đề là được nhưng phía Saul và cả Ibrahim đều dùng sự im lặng lì lợm thể hiện rõ câu trả lời của mình. 

Eulalia cũng không quá chấp nhặt với vấn đề này, nhưng rõ ràng là thiện cảm của cô ta đã đạt ngưỡng âm. Dù biết là vậy nhưng Khan cũng không có ý định sẽ cứu vãn điểm số hảo cảm. Hắn không quan tâm. Vốn dĩ ngay từ đầu hắn chẳng muốn dính dáng gì nhiều đến cốt truyện, nên hắn không có nhu cầu cải thiện mối quan hệ trên đà vô phương cứu vãn với một ai cả. 

Ngoại trừ nhân vật chính.

Ai bảo rằng nhân vật phụ như hắn sẽ chết trong tay nhân vật chính làm gì.

“Hắn ta là không phải Thú vương.” Eulalia đi thẳng vào vấn đề, kéo lại sự chú ý đang đi lạc của Khan quay về. “Tuy rằng có thể biến hóa thành nhân hình một cách hoàn mỹ kì lạ, nhưng tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của hắn không đạt đến cấp bậc đáng sợ của Thú vương. Chỉ tầm Thú tướng là cùng.”

À, cấp bậc ở giữa Thú binh và Thú vương chính là Thú tướng. Nhờ Eulalia, cuối cùng Khan cũng nhớ ra.

“Trên người hắn ta không có ấn ký phải không?” Eulalia nói tiếp, và đó cũng chỉ là câu hỏi tu từ. “Tôi sẽ nói thẳng, không cần vòng vo nữa. Tình báo cho tôi hay anh chính là Đứa con Thần linh, và anh chỉ cần cho tôi biết đáp là được. Nói đi, anh có phải là Đứa con Thần linh không?”

“Có thể Lai mới là Đứa con Thần linh mà cô nói đến.” Khan không vội thừa nhận. 

“Đứa con Thần linh mà đi cam tâm hầu hạ một tên nhân loại sao? Đừng có thử tôi. Tuy rằng tôi không biết tại sao Thần Vạn Thú lại chọn anh, nhưng không có nghĩa là anh được chào đón nồng hậu.” Eulalia nói bằng giọng cay nghiệt. 

Đây có thể gọi là kỳ thị chủng tộc không nhỉ? Khan chỉ muốn biết tại sao họ không nghi ngờ Lai đầu tiên mà lại là hắn thôi. 


“Hơn nữa, Thần Vạn Thú vĩ đại tại sao chỉ chọn một con thú hoang là Đứa con của mình được? Nực cười.” 

Câu này còn khắc nghiệt hơn câu trước, thậm chí mang tính xúc phạm rõ ràng. Lai đứng bên cạnh Khan lập tức nhe nanh, vẻ mặt biến đổi nhìn Eulalia đầy dữ tợn. Nhưng gã vẫn không có bất kì hành động nào khác, có lẽ là vì hắn chưa lên tiếng. 

Đám Thú nhân cho rằng mình trở thành Thú nhân, thoát khỏi lốt thú hoang dã là do Thần Vạn Thú thương yêu. Không muốn để con người và các chủng loài khác xem là đồ ăn mà săn bắt vô tội vạ nên Thú nhân mới ra đời. Tuy Thú nhân có thể không có khả năng chuyển hóa ma lực thành ma thuật như con người hay các chủng tộc khác, nhưng đổi lại họ có khả năng kháng ma thuật ở mức độ nhất định và sức mạnh thể chất đáng kinh ngạc. Còn tùy thuộc vào chủng loài mà sức mạnh đó sẽ đi theo khuynh hướng nào. Tốc độ hay cơ bắp, độ bền hay sự rắn chắc.

Có lẽ cũng chính vì thế mà Thú nhân cho rằng những con thú hoang khi sinh ra và lớn lên không thể thức tỉnh đều là sự sỉ nhục. 

Tùy vào loài mà thời gian thức tỉnh thành Thú nhân sẽ có sự khác biệt. Ví như loài sư tử, thường thì vào năm bốn tuổi hoặc năm tuổi đã có thể thức tỉnh và biến hóa thành ‘nhân’ rồi. Có trễ nải lắm cũng mất thêm một năm, hai năm gì đó. Nếu quá thời hạn mà không có tiến triển gì về biến hóa, thì Thú nhân đó được xác định là thú hoang và sẽ bị đuổi về tự nhiên hoang dã.

Trong cốt truyện không có nói đến nhân vật nào là Đứa con Thần linh của Thần Vạn Thú thuộc chủng tộc Thú nhân, nhưng em gái hắn cũng có giải thích sơ qua về phương diện này. Đúng là chưa bao giờ có tiền lệ nào Thần Vạn Thú chọn con thú hoang nào là Đứa con của mình.

Nhưng mà… việc khinh thường thú hoang, và xem thú hoang là sự sỉ nhục trong gia phả của gia đình Thú nhân thì chẳng khác gì đang tự sỉ nhục gốc gác của mình.

Đã là thú thì cho cùng cũng là thú thôi.

Khan không rõ vì sao Eulalia có thể nhận ra Lai vốn dĩ chỉ là một con Thú hoang mới biến hóa không được bao lâu. Có lẽ Thú nhân có cách kiểm chứng riêng của mình. Song, cũng không có nghĩa là hắn để yên cho kẻ khác động vào người của mình.

“Nực cười thật.” Khan tỏ ra thoải mái và vắt tréo chân, tay đan vào nhau rồi đặt lên đùi. Hắn hơi ngửa người ra sau tựa vào lưng ghế, thở hắt ra một hơi nhẹ tênh. “Thần Vạn Thú vĩ đại của các người lại chẳng thèm chọn lựa con dân của mình nhỉ?”

Eulalia hằm hè nói, xưng hô cũng thay đổi. “Chưa có điều gì chứng minh ngươi là Đứa con Thần linh đâu.”

“Thế thì chẳng có gì để nói.” Khan nhún vai, thái độ hờ hững chẳng thèm quan tâm. 

Đoạn, hắn toan đứng dậy định rời đi thì Eulalia đã kêu giật lại.

“Khoan đã!”

Khan nhướng mày nhìn Eulalia, tạm thời đình chỉ động tác. Để xem cô nàng đanh đá không kém cạnh gì Molly này sẽ nói gì. 

“Ta biết ngươi có mục đích nào đó mới đến lãnh địa của Thú nhân, chỉ cần ngươi nói ra thì ta sẽ cầu xin Thành chủ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.” Eulalia trầm mặc đáp. “Chỉ cần ngươi chứng minh mình thật sự là Đứa con Thần linh.”

Phải nói sao đây ta… Khan nghĩ đến quặng đá đốm đen và cười thầm. Mục đích của mình lỡ đạt được mất tiêu rồi.

Khan thờ ơ trả lời Eulalia, chẳng quan tâm vẻ mặt nhăn nhỏ không cam của cô ta. 

“Ta chỉ đi đây đó chơi thôi, cô nghĩ nhiều rồi.”


À phải rồi, chẳng phải mình cần cái đó hay sao? Trong đầu Khan lóe lên một tia sáng. Thật là thất trách quá, hắn suýt nữa đã quên mất một chuyện quan trọng. Nhưng Khan cũng không vội mở lời, dù sao thì người gấp gáp cũng không phải là hắn.

Đúng lúc này, Khan bắt gặp cái nhìn khó hiểu của Saul. Cậu ta không hiểu hắn đang làm cái gì.

“Du lịch ở lãnh địa của Thú nhân không hề có thế mạnh nào về du lịch, thậm chí còn phải địa điểm mấu chốt giao thương nào. Nói thẳng ra, Thành Jarrod chẳng có gì để cho ngươi chơi bời cả. Ta không biết lý do thật sự ngươi phải ở đây, nhưng chắc chắn không phải để chơi.”

Nói rồi, Eulalia nheo mắt liếc sang Saul một cái. Nhưng rất nhanh lại đưa tầm nhìn trở về điểm cũ, đối mặt với Khan. Không bỏ sót manh mối nào trong ngôn ngữ cơ thể của cô ta, Khan cũng thuận ý theo lòng nghi ngờ của ta mà “khai” rằng.

“Thật ra thì ta có chút rắc rối với em trai mà thôi, chuyện gia đình ấy mà.” Khan nghiêng đầu nhìn Saul rồi nở một nụ cười thật tươi. Lần này không biết là thật hay giả, nhưng Saul lập tức ngoảnh sang chỗ khác như thể một cậu em đang dỗi anh mình. “Và chuyện gia đình thì người ngoài xen vào cũng không tiện. Nhưng xem cô đã tha thiết đến vậy thì ta cũng nên cho cô một bậc thang để xuống chứ nhỉ?”

Hai mắt Eulalia lóe lên một tia sáng. “Nói ra yêu cầu của ngươi đi.”

“Một trăm quả trứng nhện tằm Bạch Nguyệt.” Khan nói thẳng, không vòng vo.

Eulalia lập tứng trừng mắt, đâm vào người Khan cái nhìn dữ dội. Trên khuôn mặt của cô ta hiện ra vẻ giận dữ ngút trời, sát khí toát ra đằng đằng như muốn băm vằm Khan ra tại chỗ. Nếu là kẻ gan thỏ thì không biết chừng đã té ngửa mà khóc trước cơn giận diễn ra trong im lặng này. Nhưng Khan vẫn bình thản đối mặt. Càng không cần nói đến tên Chúa Quỷ nào đó, nhân vật chính của thế giới này hay là con sói đã được ban phước bởi Thần Ngữ.

“Ngươi muốn gì từ… những quả trứng đó?” Eulalia nghiến răng dằn ra từng chữ.

Nhện tằm Bạch Nguyệt có thể nói là loài rất bảo vệ nòi giống của mình kể cho nó có trở thành Thú nhân hay không. Tuy rằng không đến mức sẽ coi nhện tằm Bạch Nguyệt không thể biến hóa như con mình, nhưng ít ra tình hình cũng đỡ hơn những loài khác. 

“Yên tâm, ta chẳng định ăn thịt nhện hay đại loại vậy đâu.” 

Khan bình tĩnh giải thích khi hiểu cơn giận của Eulalia bắt đầu từ đâu. Trong thế giới này thì phương diện ẩm thực phong phú và đa dạng cũng không kém gì thế giới của hắn ở kiếp trước. Quái vật còn có thể làm thịt được nữa là.

“Ta đảm bảo sẽ nuôi đám nhện tằm con béo tốt hệt như con của mình vậy, không tổn hại chúng dù chỉ một chút.”

“Ngươi không định nói lý do của mình phải không?”

Khan không nói gì, chỉ mỉm cười cho câu trả lời.

Eulalia cúi đầu, tay siết lại thành nắm đấm rồi lại thả lỏng. Cô ta ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp lại đeo lớp mặt nạ lả lơi quyến rũ như thường. Sự thay đổi chóng mặt của cô ta khiến cả Lai phải khó chịu mà gầm gừ gì đó trong cổ họng, xam như cô ta thành công gây ác cảm lớn với Lai rồi.

“Được thôi, quý khách đã muốn thì tôi cũng không còn cách nào mà chiều lòng. Một trăm quả trứng. Tôi sẽ nhanh chóng thu thập và giao cho quý khách ngay.” Eulalia đặt tay lên má, giọng cô thỏ thẻ. “Vậy không biết bây giờ quý khách định thanh toán cho tôi thế nào đây?”

Khan nhìn cô ta đăm đăm không trả lời trọng tâm câu hỏi mà thay vào đó là một câu nghi vấn khác.

“Cô còn biết gì về Đứa con Thần Linh?”

“Anh nói thế là có ý gì nữa?” Eulalia nhíu mày, vẻ không hài lòng lại gợn lên trên gương mặt xinh đẹp. “Đứa con Thần linh có thể nói được ngôn ngữ của Thần linh, chính là Thần Ngữ. Lắng nghe được lời của Thần linh đang nói, đi theo ý chí của Thần linh không phải sao? Tuy rằng tôi không biết tại sao Thần Vạn Thú lại chọn anh làm Đứa con, nhưng đó là quyết định của Người và tôi sẽ không trách cứ Người.”

“À ừ, cô biết mấy thứ ai cũng biết. Phải thôi, Đứa con Thần linh đâu phải hàng chợ liếc mắt một cái là tìm thấy ở bất cứ hàng quán nào đâu.” Khan so vai, nhẹ nhàng nói. “Tuy ta là Đứa con Thần linh, nhưng mà mỗi tháng chỉ có thể cất lên Thần Ngữ được một lần thôi. Đây là giới hạn của Thần đặt ra cho ta. Mà tháng này thì ta vừa sử dụng để Lai thức tỉnh thôi, cô cũng thấy rồi đó.”

“Cái gì…? Cái này… Không thể nào!”

“Vậy hả? Vậy có thể do ta là con người?” 


“Con người… Phải rồi…” Eulalia hoang mang nhìn sàn nhà. “Ý của Thần linh rốt cuộc là gì đây?”

Có ý gì đâu. Khan rất muốn trả lời thay cho Thần Vạn Thú, nhưng như vậy chẳng khác gì đào mồ chôn mình nên thôi.

“Hỏi em gái cô đi.” Khan cho Eulalia một con đường. 

Eulalia ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Khan vẻ không tin. “Em gái tôi?”

“Cô ta đã đứng trước mặt ta và nói ra thân phận của ta đó thôi. Mặc dù ta chưa biểu hiện gì cả.” Khan cũng rất thắc mắc tại sao em gái của Eulalia cho rằng hắn là Đứa con Thần linh. Nhân cơ hội này cũng nên tìm hiểu xem sao.

“Không… Nếu như là nó…” Eulalia lắc đầu, cô ta lẩm bẩm khi bộ dạng vẫn còn thất thần. “Vậy có lẽ là thật…”

“Ồ, tại sao vậy?” Khan hỏi vì tò mò, cũng không trông mong Eulalia sẽ thật sự trả lời mình.

“Nếu như chuyện đó không xảy ra, thì ngươi không có cơ hội trở thành Đứa con Thần linh mà đứng đây huênh hoang đâu.” Eulalia ném cho Khan cái nhìn sắc lẹm. “Vì em gái ta cũng từng là một trong những sự lựa chọn của Thần.” 

Đáp án này khiến Khan thật sự bất ngờ.

“Vậy tôi mong là anh có thể ở lại đây cho đến tháng sau. Thành Jarrod này cần Thần Ngữ. Yên tâm, chúng tôi sẽ đón tiếp anh thật chu đáo.” Eulalia đi ra về phía cửa, làm bộ dạng tiễn khách. “Nhưng dù sao đi nữa thì tôi cũng mong là anh ngừng phá hoại tài sản của quán trọ.”

Khan đứng dậy, thoải mái đi ra cửa. Theo sau còn có người của mình. Hắn đáp lại Eulalia một câu trước khi rời khỏi.

“Tôi sẽ lưu ý.” Nếu không còn lý do thì chẳng cần phải phá hoại gì nữa.

Cửa đóng lại, Eulalia khuất dạng. Hắn và Saul đi song song trên hàng lang lên tầng trở về phòng mình.

Saul nói nhỏ bên tai Khan, tránh cho tai mắt có thể đang ở đâu đó ẩn nấp khắp nơi nghe lỏm được. “Còn bãi săn thì thế nào?”

Khan từ tốn làm dịu tâm tình nôn nóng của Saul. “Dục tốc bất đạt. Bình tĩnh đi.” 

Ai ngờ đâu Saul sẽ hỏi ngược lại hắn một câu. “Dục tốc bất đạt là gì?” 

Lười giải thích cho cậu ta, Khan không nói không rằng ngoảnh người lại nói với Ibrahim. 

“Chắc là hôm nay trời sẽ có bão đấy, cẩn thận cửa nẻo.”

Ibrahim cúi đầu, vâng lời đáp.

“Tôi hiểu, thưa cậu chủ.”

“Sao thế? Cậu chủ, tôi không hiểu gì cả!” Lai cảm thấy mình đang bị cho ra rìa nên cũng lập tức tiến lên và chen vào một câu.

Khan chỉ cười rồi nói bâng quơ. 

“Không chắc nữa, có thể là tối nay sẽ không ngủ được đâu.”


Nhấn Mở Bình Luận