.Hôm nay Nhật Anh sửa soạn đồ đạc đi thăm em hắn. Hiện tại cô ấy vẫn nằn trong bệnh viện, sống đời sống thực vật .
,
Chắc mọi ngừơi còn nhớ, vì chuyện này mà hắn đã trở mặt với Du.
,
PHòng vip
,Nhật Anh từ tốn ngồi xuống cái ghế ngay cạnh giừơng bệnh.
,Trên giừơng bệnh, có 1 cô gái đang nằm. 2 mắt nhắm nghiền, da dẻ vì suốt ngày nằm trong bb bệnh viện mà xanh xao, không có sức sống. Đôi môi nhỏ nhắn có chút trắng bệch.
Hắn nhẹ nhàng cầm tay cô gái lên như sợ cô tỉnh giấc dù biết có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ mở mắt trở lại.
,Nhật Anh nhìn 1 màn này mà trong lòng sót xa không ngớt. Vốn dĩ, 6 năm trứơc em gái hắn vẫn còn khoẻ mạnh Nhưng không ngờ, vào 1 ngày nọ… Đàn em hắn phát hiện cô cả ngừơi đầy máu không nhúch nhích.
,
Vì lúc đó đàn em hắn thấy Huyết Ảnh cũng đồng thời là Du ở khu vực gần đó nên mới vội vã kết luận Du là kẻ đã hại em gái hắn.
(Ai không nhớ thì Xem lại chươnh 43 Kẻ thù cũ
,
Sau khi chứng kiến 1 màn Du không ngần ngại xả thân cứu thằng em mới 7 tuổi của mình thì Nhật Anh thực sự suy nghĩ kĩ càng đến những việc này và cho ngừơi đi điều tra kĩ lữơng
,
Tuy biết nhau không bao lâu Nhưng hắn không nghĩ Du là loại ngừơi sẽ làm hại những ngừơi không liên quan vì mục đích riêng của mình
,
Sau này liều điều tra ra đựơc chuyện này cùng Du thật không có chút dính líu. Còn về phần tại sao cô xuất hiện ở gần đó thì hắn cũng chưa rõ ràng lắm.
,
Đang chìm đắm vào dòng suy nghĩ, bỗng nhiên lại cảm thấy trong lòng bàn tay mình có chút động tĩnh.
,Nhật Anh còn nghĩ chỉ là do tửơng tựơng của hắn mà thôi. Nhưng không ngờ, vài giây sau ngón tay của cô gái lại nhúch nhích. Tuy chỉ là cử động rất nhỏ Nhưng hắn lại thấy rõ mồn một.
,Nhật Anh không thể tin trừng lớn 2 mắt Ngay lập tức gọi bác sĩ đến. Có trời mới biết, hắn vui đến phát điên luôn rồi.
,Ngay lúc này, bỗng… Ngừơi con gái vẫn nằm yên không chút sự sống kia mí mắt lại run tun. Không tới vài giậy sau 1 đôi mắt đen trong veo liền mở ra.
P,hải mất vài giây cô mới thích ứng đựơc với ánh sáng ở đây. Điều đầu tiên đập vào mắt cô là khuôn lo lắng của Nhật Anh.
,- A…_ Vì đã lâu không mở miệng nên nhất thời 1 chữ cũng không thốt ra đựơc.
,- Uyển Nhi, em tỉnh? Rốt cuộc em cũng đã tỉnh_ Chỉ nghe đựơc giọng nói vui mừng không chút che dấu kia của Nhật Anh.
,Từ bên ngoài, bác sĩ y tá lần lựơt bứơc vào .
,Sau khi khám xét 1 hồi liền có kết luận. Bác sĩ cùng nhật anh ra ngoài nói chuyện với nhau 1 chút về tình hình của U Uyển Nhi.
,- Em gái tôi như thế nào rồi hả bác sĩ?_ Nhật Anh nôn nao lên tiếng.
,
+ Tạm thời thì không có gì bất thừơng. Nhưng vẫn cần khoảng thời gian khá dài để hồi phục lại chức năng của từng bộ phận trên cơ thể. Có thể là cô ấy sẽ phải ngồi xe lăn 1 thời gian_ Bác sĩ cũng không hề giấu diếm mà thẳng thắng nói.
,
– Vâng, cảm ơn bác sĩ_ Hắn lịch sự đáp rồi lập tức quay ngừơi đi vào trong phòng bệnh
.
Em gái hắn, rốt cuộc cũng đã tỉnh lại.
.(Mọi ngừơi nên nhớ kĩ chỉ Uyển Nhi này nhé”! Sau này chị ấy sẽ có couple riêng đấy nhé!)
…..
Du đang nằm úp sấp trên giừơng lớn
.Sau 1 hồi lăn qua lộn lại trong phòng Kiệt. Du lúc này mới nhớ tới 1 chuyện.
.- Anh Kiệt này, tại sao anh lại biết mà gọi tô… em tới giao hàng vậy?_ vừa định xưng hô là “tôi” Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Kiệt liền đổi sang thành “em”.
.- Chuyện này là hải cảm ơn giám đốc của em rồi_ Kiệt nghịch nghịch tóc Du thản nhiên đáp
.- Hửm? Ông ấy đã nói gì à! Ngừơi này cái gì cũng tốt, riêng có mỗi cái tật là vô cùng nhiều chuyện mà thôi_ Du mặc cho Kiệt nghịch phá tóc mình, bĩu môi, kể lể.
.- Đúng a! Ngừơi đàn ông này, anh còn chưa kịp nói 1 câu ông ta liền mở mồm phun nứơc miếng. Anh cũng mặc cho ông ta nói gì thì nói.
– À.._ Du hô 1 tiếng như là trả lời
Kiệt dừng 1 chút rồi lại nói tiếp
– Nhưng không ngờ, lát sau ông ta lôi cả em ra mà nói. Còn bảo là công ty chúng tôi có 1 nhân viên thiết kế hần mềm chuyên nghiệp. đảm bảo anh sẽ hài lòng. Thế là anh còn chưa nói gì ông ta đã khai tên em ra…
.
– Hừ…_ Du hừ nhẹ , giọng điệu mang nồng đậm giọng mũi
.kiệt lúc này mới chuyển xuống xoa bóp lưng cho Du. Bộ dạng cực kì chăm chú “xoa xoa bóp bóp”
(Ta thề cụm y từ “xoa xoa bóp bóp” ở đây rất ư là trong sángg.)
….
Trứơc khi đi Kiệt còn luyến tiếc hung hăn hôn Du thêm 1 trận rồi mới chịu thả cô về. Trứơc đó còn không quên xin địa chỉ nhà cùng số điện thoại của Du để tiện bề liên lạc.
Mà m khi Du đi ngang qua quầy tiếp tân thì cái chị tiếp tân xinh đẹp kia liền có chút không thể tin trợn mắt.
Lát sau liền liên tục dụi dụi mắt, còn cho rằng bản thân bị quáng gà mà nhìn nhầm . Nhưng nhìn đi nhìn lại cũng không khác nhau là mấy.
Đây không phải là cô bé ở công ty process đến giao hàng sao? Hôm qua chị còn chỉ đừơng cho cô ấy mà!
Nhưng … Từ hôm qua đến giờ chị vẫn ngồi đây. Tối qua chị cũng là ngừơi trực ca đêm. Thế mà đâu có thấy Du bứơc ra.
Hôm qua đã đành, còn hôm nay, chị cũng không có thấy Du đi vào a~
Chuyện này… Không lẽ, cô gái này … Với tổng giám đốc của cô có gian tình??? >~
~~~~
Lúc này anh chàng trợ lí đang ở trong phòng Kiệt để bàn giao 1 số giấy tờ.
– Đựơc rồi, ra ngoài trứơc đi_ Kiệt không chút khách khí đuổi ngừơi.
Nhưng… Tên trợ lí mãi cũng không di chuyển. Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, nhứơng mày hỏi.
– còn chuyện gì sao?
– Khụ khụ… Chuyện này… Tổng giám đốc… Chuyện kia…_ Tên trợ lí nói mãi 1 câu cũnh không xong, trên mặt có chút quẫn bách
– Nói! Nếu không nói thì ra ngoài_ Kiệt giọng điệu ra lệnh.
-; À, là… Chuyện “giừơng chiếu” giám đốc nên tiết chế lại 1 chút để không ảnh hửơng tới sức khoẻ và công việc_ Trợ lí nhắm tịt mắt, tuôn ra 1 câu dài.
– C Hửm? Chuyện này của tôi cậu cũng muốn quản. Không lẽ, 1 tiếng tôi “bắn” bao nhiêu lần cậu cũng muốn biết. Nên nhớ, cậu chỉ là trợ lí chứ không hải là mẹ tôi. _ Kiệt cao giọng có chút gắt gỏng, bá đạo nói.
– Nhưng mà…
– còn không mau Ra ngoài _ Tên trợ lí vừa định nói thêm cái gì liền bị Kiệt cắt ngang.