Trở về thực tại, được ôm trong lòng người con gái mình yêu, Cố Hoàn cảm giác như vừa trải qua sinh ly tử biệt. Hắn không dám nghĩ đến hai từ " giả sử"... Bởi gì nó quá kinh khủng, chẳng khác gì con dao cứa từng vết sâu vào trái tim hắn!! Trải qua sóng to gió lớn hắn chưa bao giờ mất đi lý trí cùng sự quyết đoán, chỉ là khi hiểm nguy hướng về phía Nghi Thường thì hắn gần như rối loạn, song may mắn đã mỉm cười với hai người bọn họ - Sau cơn mưa trời lại sáng!!
" Cố Hoàn, cảm ơn anh đã cứu em! Bằng không thì... "
Nghi Thường nức nở trong vòng tay Cố Hoàn, thiếu chút nửa cô đã rơi vào bi kịch.
" Ngoan, đừng khóc!! Đã không sao nửa rồi"
Nâng lên gương mặt nhỏ nhắn vẫn chưa kịp định thần sau cơn chấn động, Cố Hoàn nhu tình hôn lên đôi môi tái nhợt của cô, thật sâu và nồng đậm. Tư vị này, mùi hương này quả thực là thứ làm con người ta say đắm, thay cho nổi nhớ, thay cho yêu thương, nụ hôn triền miên gần như rơi vào bất diệt.
Chẳng biết qua bao lâu, thẳng tới khi Nghi Thường sắp gục trong lòng mình, Cố Hoàn mới buồn tha đôi môi hồng nhuận, đầu ngón tay ôn hòa ve vuốt, cảm thụ sự căng mọng ngọt ngào trên nơi vừa được hắn hôn qua. Nhìn dung nhan mỹ lệ nhuộm một màu đỏ hồng của sự e thẹn, Cố Hoàn như có như không cảm thấy Nghi Thường phản phất đã có lại chút sức sống.
" Đã hôn nhiều lần vậy mà em vẫn xấu hổ như ngày đầu! "
" Anh... Lại ức hiếp em"
Sau tất nhiên yêu thương, Cố Hoàn lại khôi phục bản chất thích trêu chọc con mèo nhỏ của mình. Nghi Thường da mặt vốn mỏng, làm sao chịu nổi lời khiêu khích từ hắn, mặt càng thêm đỏ, cô trốn tránh vui mặt thật sâu vào lòng ngực rộng lớn của Cố Hoàn, khiến hắn càng thm đắc ý mà dùng sức ôm ấp ôn hương nhuyễn ngọc, ngữ khí vừa thật vừa đùa an ủi.
" Thôi đừng xấu hổ, anh không nói nửa là được rồi"
".... "
Nghi Thường im lặng không thèm đáp lại, cái đầu nhỏ ngọ nguậy trong lòng Cố Hoàn khiến hắn vừa nhột vừa buồn cười. Không thể kiên nhẫn, hắn dứt khoát.
"Nếu em còn giận vậy thì anh sẽ 'bù đắp ' cho em. Thế nào?"
Giọng hắn trầm thấp từng chữ từng chữ phả vào tai Nghi Thường, cố tình nhấn mạnh hai chữ ' bù đắp ' của hắn làm sao Nghi Thường không đoán ra ý đồ?! Gì chứ, hiện tại cô rất mệt mỏi nha, nếu hắn làm thật thì e rằng cái mạng nhỏ vừa nhặt về từ cửa tử của cô sẽ bị hắn hành chết mất. Mãi suy nghĩ, Nghi Thường chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy bàn tay của người nào đó luồn vào váy ngủ đang dần di chuyển trên lưng mình, xu hướng đi xuống, đi xuống nửa...
" Cố Hoàn, đừng... "
Gương mặt xinh đẹp giờ phút này cũng đã chịu trồi lên, Nghi Thường giương đôi mắt hơi ngấn nước nhìn Cố Hoàn, biểu tình cực đáng yêu. Chứng kiến một màn này lòng hắn càng thêm se lại, hắn bật cười đắc ý.
" Cuối cùng cũng làm con mèo nhỏ nhà em hòa hoãn. Ngoan, ngồi vào lòng anh này"
Cố Hoàn sửa lại tư thế, lấy cái gối nằm lót dưới lưng để hắn ngồi tứ vào đầu giường, vẫy vẫy tay ra hiệu Nghi Thường tiến lại. Nghi Thường tất nhiên ngoan ngoãn ngồi lên, hai chân nhỏ dạng ra áp vào hai bên sườn của Cố Hoàn, nửa thân trên nằm trên ngực hắn, gương mặt vùi vào cổ hắn, bộ dáng đúng chuẩn tiểu tình nhân ngọt ngào, biết lấy lòng.
Cố Hoàn cúi đầu hôn lên tóc Nghi Thường, bàn tay vuốt ve bờ vai mảnh khảnh, chẳng biết vô tình hay cố ý mà kéo nhè làm dây áo ngủ trượt xuống để đường đi của những ngón tay càng thêm thuận tiện. Nghi Thường tất nhiên là cảm nhận được hành vu chiếm tiện nghi từ Cố Hoàn, song cô lại không có ý muốn từ chối bởi sự an toàn mà người đàn ông này mang đến, nó yên bình khiến cô chỉ muốn im lặng mà tận hưởng.
...
" Em không ngờ mọi chuyện là do Hạ Mỹ Kỳ giở trò"
Gối đầu lên ngực Cố Hoàn, giọng Nghi Thường thốt lên hơi mất mát xen chút hụt hẫng.
" Hóa ra cô ta từ lâu đã muốn tính kế với em, muốn xen vào tình cảm của chúng ta"
Nói đến đây Nghi Thường lại khóc, cô không nghĩ rằng sự ngây thơ lương thiện của mình lại là điều kiện cho đối phương lợi dụng. Giọt nước mắt nóng ướt từ lồng ngực, Cố Hoàn đau lòng an ủi.
" Chuyện này anh đã lường trước, ngay từ đầu chẳng phải anh đã từng nhắc em cẩn thận với Hạ Mỹ Kỳ sao?!"
" Trách em lúc đó chưa kịp nhận ra bản chất của cô ta! Mới để cô ta có cơ hội.. "
" Được rồi. Dù sao qua việc này giúp chúng ta xác định rõ kẻ thù mình cần đối phó là ai! "
Cố Hoàn thấp giọng nói, nhưng ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh mà tầm mắt Nghi Thường không thể nhìn thấy, chỉ thuận tiện hỏi.
" Tiếp theo anh định đối phó như thế nào? "