17
Dương Cảnh Chi đánh Tiêu Huy.
Bắt nguồn từ việc hôm nay bọn họ cùng nhau tham gia một bữa tiệc thương nghiệp.
Không ngồi chung một bàn, có lẽ Tiêu Huy không nhìn thấy anh.
Tự dưng có người nhắc đến nhà họ Ngu đã mai danh ẩn tích.
Tiêu Huy cười nhạo: “Ông Ngu có một cô con gái tên là Ngu Minh, trông cũng xinh xắn! Ngày trước khó cua lắm nhưng bây giờ thì dễ cua hơn nhiều, chẳng phải nhà cô ta vẫn còn đống nợ chưa trả hết sao. Tôi hứa sẽ trả nợ cho Ngu Minh, cô ta đã ngoan ngoãn đi theo tôi. Đàn bà ấy mà, dù có tốn bao nhiêu tiền mua về thì cũng không lỗ…”
Còn chưa nói xong, Dương Cảnh Chi đã tung cú đấm tới.
Trước mặt nhiều người trong nghề như thế, anh lại dám đấm cậu ấm của nhà họ Tiêu.
Bên ngoài phòng khám, Từ Vãn Tinh còn đang tr ách móc tôi.
“Cảnh Chi không có chỗ dựa, một thân một mình cố gắng mới có địa vị như ngày hôm nay, gian nan vất vả hơn bất cứ ai, nhưng bây giờ anh ấy lại vì cô mà đắc tội với một vài người.”
Từ Vãn Tinh nổi cơn thịnh nộ: “Ngu Minh, cô không giúp được anh ấy thì thôi, đừng hại anh ấy được không.”
Hại ư?
“Từ Vãn Tinh, cô lấy tư cách gì đổ lỗi cho tôi?”
Từ Vãn Tinh ngẩn người.
Tôi nói: “Hai người chỉ là đối tác, chẳng phải đã nói sẽ không xen vào chuyện riêng của nhau rồi sao?”
“Ngay cả chuyện này anh ấy cũng nói cho cô biết…” Từ Vãn Tinh bị sốc.
Không lâu sau, hốc mắt cô ta hoen đỏ, trông rất ấm ức.
“Ngu Minh, tuy tôi và Cảnh Chi chỉ có quan hệ hợp tác nhưng tôi thật lòng thích anh ấy, cô đã biến mất lâu như thế rồi sao không biến mất luôn đi, nhường anh ấy lại cho tôi được không?”
“Cô thích anh ấy?”
“Đúng vậy.”
Đây là điều tôi không ngờ tới.
Bởi vì…
“Nhưng khi xưa, chẳng phải là cô là kẻ đầu xỏ tung tin đồn về Dương Cảnh Chi ở trường sao?”
Từ Vãn Tinh lập tức tái mét mặt mày.
18
“Tôi chỉ biến mất chứ không phải mất ký ức.”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
“Sau khi Dương Cảnh Chi ở bên tôi, cô từng chặn tôi trong nhà vệ sinh, những lời cô nói khi đó, cô còn nhớ chứ?”
“Cô nói, Ngu Minh cô đã tốn bao nhiêu tiền để bao nuôi Dương Cảnh Chi.”
Từ Vãn Tinh sợ hãi: “Tôi… tôi nhớ…”
“Về sau có người dám gọi Dương Cảnh Chi là trai b a o trước mặt anh ấy, có phải cô cũng quên rồi không? Biệt danh khó nghe đó, cũng bắt nguồn từ cô nhỉ?”
“Không, không có, cô ngậm máu phun người.”
“Tôi không hiểu được quy tắc trong ngành cô nhưng nếu như lộ ra tin tức nghệ sĩ nổi tiếng từng b ạ o l ự c bạn cùng lớp, fans của cô sẽ nghĩ thế nào?”
“Ngu Minh!” Từ Vãn Tinh cao giọng: “Cô bây giờ mới là bịa đặt.”
“À thế à? Để tôi tìm thêm vài người bạn tới làm chứng nữa nhé?”
Tô ta như quả bóng xì hơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!