Ngoại truyện: Góc nhìn nam chính.
Lần đầu tiên tôi gặp Ngu Minh là trong buổi nhập học.
Em mặc một chiếc váy màu trắng, bước trên hành lang đầy nắng vào.
Từ đó về sau, mọi kỷ niệm và ảo tưởng của tôi đều có dáng hình cụ thể.
Tôi thích em nhưng tôi biết em và tôi không giống nhau.
Chúng tôi vốn là người của hai thế giới tách biệt.
Em là công chúa trong tháp ngà, thật thà và đơn thuần.
Em chưa từng bước chân vào thế giới trần tục, không nhiễm bụi trần.
Em là trăng sáng, là thứ tôi khó mà với tới.
Là bắt nguồn của mọi sự tự ti của tôi.
Sao tôi dám mơ mộng hão huyền về em.
Mơ mộng một chút cũng là tội c h ế t .
Bố mẹ tôi qua đời từ khi tôi còn rất nhỏ, chỉ có ông một tay nuôi nấng tôi nên người.
Mùa đông năm ngoái, chân ông bị lạnh t àn t ật, cũng không thể làm việc nuôi gia đình được nữa.
Mọi gánh nặng đều đổ dồn lên đôi vai tôi.
Tôi cần học phí và cả t iền th uốc thang cho ông.
Sau khi bị gạch tên trong danh sách nhận trợ cấp, tôi gần như bị đạp xuống vực thẳm, cũng bắt đầu hoài nghi công bằng.
Tôi không ngờ, ánh trăng kia lại chiếu rọi vào tôi ngay lúc này.
Giây phút em nói thích tôi, m á u trong người tôi như ngừng chảy.
Nhưng em nói hôn có thể thêm t iền, tôi lại như c h ế t lặng.
Rơi thẳng xuống vực băng.
Em coi tôi là gì.
Là người chỉ cần bỏ tiền ra là có thể ở bên sao?
Nhưng ánh mắt của Ngu Minh quá thuần khiết, không hề có ý đùa vui.
Tôi từ chối em.
Cho đến khi ông b ệnh n ặng, phải nằm phòng chăm sóc đặc biệt, t iền viện cao chót vót đánh gục tôi.
Ngu Minh xuất hiện, em nhanh chóng đưa tiền cho tôi.
Rồi lại cười hỏi: “Hẹn hò với em được không?”
Lần này tôi không từ chối nữa.
Không phải vì t iền v iện.
Mà là vì em làm nũng với tôi, tôi không sao từ chối.
Về sau tôi mới biết, cuộc đời của Ngu Minh quá suôn sẻ, thậm chí em còn không biết có tiền là một lợi thế.
Em giúp đỡ cho tôi, cũng không phải vì muốn thể hiện ưu điểm của bản thân.
Thậm chí trong mắt em, tiền không phải ưu điểm, tiền chỉ là tiền.
Vì vậy, em mới thuần khiết hơn bất cứ ai.
Ngu Minh rất thích tôi, đi đâu em cũng muốn nắm tay tôi.
Bàn tay của em nho nhỏ, rất mềm, không có vết sần.
Tôi rất sợ vết sần trên tay mình sẽ làm em đau, nhưng Ngu Minh thích, em thích cầm tay tôi cọ cọ.
Đôi lúc tôi có cảm giác mình giống như một kỵ sĩ.
Công chúa bảo tôi làm gì tôi mới dám làm.
Công chúa không lên tiếng, tôi cũng không dám tuỳ ý lại gần em.
Ngu Minh cũng rất chủ động, sự chủ động của em lại không khiến người ta phản cảm, trái lại còn toát ra sự chân thành và thẳng thắn.
…
Nhưng dần dà, trong trường lại có một số lời đồn đại.
Đến cả giáo viên vẫn luôn coi trọng tôi cũng ám chỉ tôi chú ý đến vấn đề đạo đức.
Tôi thích Ngu Minh, nhưng tôi cũng không muốn trở thành loại người như trong lời nói của bọn họ.
Tôi vẫn luôn muốn chia tay nhưng tôi lại không nỡ.
Có ai đành lòng chứ? Sẽ không, em là người tốt đẹp nhất, là trời co.
Tin đồn càng lúc càng quá đáng, tôi vùi mình trong đống sách vở và công việc, cố gắng lơ đi.
Nhưng có một ngày, bố của Ngu Minh tới tìm tôi.
Ông giấu Ngu Minh, bảo tôi hãy rời xa em.
Ông nói tôi không xứng với gia đình họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!