Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ánh Trăng Không Biết

Sau khi ông nội Dư qua đời, Dư Dạng lại xin nghỉ một tuần.

Ngày đó an táng không mưa, sau khi trở về từ nghĩa trang, cậu không đi theo Dư Bất Trì ứng phó những người họ hàng mà một mình quay về nhà.

Trên đường về nhà đi ngang qua tiệm Đông y của ông nội, cậu đứng bên ngoài nhìn hồi lâu. Trước kia cậu sợ ông nội bốc thuốc xem bệnh cho người ta không ai giúp mà quá mệt, nói mấy lần bảo ông đóng cửa, ông nội luôn nhíu mày nói: "Đi đi, bác sĩ cứu sống là đại đức, ông sống một ngày thì phải làm một ngày."

Cậu cắn răng, gắng gượng mở miệng, thấp giọng nói, như là đang nói chuyện với ông cụ Dư: "Thật sự bị ông nói đúng rồi."

Làm bác sĩ thật sự tốt như vậy sao?

Cậu lau dấu vết nơi khoé mắt, đi bộ trở về nhà. Cây liễu trong sân đã mọc chồi mới, cậu ngồi dưới tàng cây liễu, dựa vào nó nhắm mắt lại.

Ngồi xuống là cả một ngày.

Gần tối, cánh cổng vang lên tiếng gõ cửa, cậu mới chậm rãi mở mắt ra, đi đến mở cửa.

Dư Bất Trì cầm cà mèn đứng bên ngoài, thấy sắc mặt cậu tái nhợt, có hơi đau lòng: "Cả ngày con đã không ăn cơm, có khó chịu cũng phải ăn cơm."

Dư Dạng không ngăn cản Dư Bất Trì vào nhà nữa, chỉ là không để ý đến ông ta mà xoay người đi vào trong sân tựa vào cây liễu lần nữa.

Dư Bất Trì đi theo vào, đặt cà mèn lên trên bàn đá rồi mở ra, ông ta vừa lấy đồ ăn vừa nói: "Vẫn giống y hồi nhỏ, mạnh miệng mềm lòng, rõ ràng không quan tâm nhưng nhất định giữ mọi thứ trong lòng."

"Trên thế giới này chỉ có ông không xứng dạy bảo tôi nhất." Dư Dạng từ từ nhắm mắt nói.

Dư Bất Trì nhìn cậu, động tác trong tay tạm dừng hồi lâu mới đặt đôi đũa sang bên cạnh, nói tiếp: "Ăn đi, ăn xong ba đưa đồ của ông nội để lại cho con."

Nghe thấy ông nội, Dư Dạng mới mở mắt lại lần nữa, cậu không hề đói chút nào, "Đưa tôi."

"Ông nội con nói, con phải sống." Dư Bất Trì tự giễu nói: "Không ai đau lòng chuyện con đói chết, tự mình chăm sóc cho bản thân."

Dư Dạng tuỳ tiện và hai miếng đồ ăn cho no bụng, ăn xong bèn duỗi tay nói: "Đồ của tôi."

Dư Bất Trì lấy phong bì trong túi áo ra, phong bì chưa mở ra, những dòng chữ trên đó Dư Dạng nhận ra là chữ viết tay của ông nội.

Trên lá thư ấy viết [Dư Dạng yêu dấu].

Cậu không đọc lá thư ấy trước mặt Dư Bất Trì, đợi đến ban đêm, cậu bật đèn lên ngồi trên ghế đá bên ngoài cửa, nương theo ánh sáng mỏng manh sau lưng mà đọc lá thư này.

[Tiểu Dạng, lúc con đọc được lá thư này, ông nội đã không còn rồi. Con là đứa trẻ hiểu chuyện, ông nội biết con chịu nhiều tủi thân, chịu quá nhiều tổn thương. Những lời con chưa bao giờ nói kia, ông biết con sợ ông lo lắng.

Ông biết con hận ba con năm đó vì tiền tài mà từ bỏ con và mẹ con, ông nội cũng giận, nhưng người sắp chết, lúc nào cũng nhớ đến chuyện hồi nhỏ. Mặc dù có oán giận, nó vẫn là con trai của ông nội.

Ông đi rồi, nếu con không muốn ở thành phố B, vậy thì đi đi, đi thi vào đại học lý tưởng của con. Chim vẫn luôn phải quay về trời, lồng giam này không thể giữ con được mãi.

Cuối cùng, đồng ý với ông nội, cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải liều mạng sống. — Tuyệt bút của Dư Bách Ích.]

Dư Dạng cắn môi đọc hết, cậu gấp lá thư lại bỏ vào phong bì.

Ông nội bảo cậu đi, cậu phải đi đâu?

Cậu cười, thế giới rộng lớn như vậy không thiếu chỗ cho cậu dung thân. Cậu đã muốn chạy khỏi thành phố này từ lâu, tuỳ tiện đi bất cứ đâu nhưng lại sợ lúc bà quay lại tìm cậu, cậu không có ở đây.

...

Đã nhiều ngày trôi qua, cậu vẫn không đến trường, liên tục non nửa tháng, số lần Dư Bất Trì tìm cậu càng ngày càng nhiều.

Dư Bất Trì thấy, cho dù chỉ là nói chuyện một câu với cậu thôi, dường như ông ta đã thoả mãn rồi.

Thấy Dư Dạng không từ chối, ông ta càng ngày càng lộ liễu.

"Thầy chủ nhiệm lớp con gọi điện thoại cho ba hỏi khi nào con đi học." Dư Bất Trì nói.

Dư Dạng lạnh nhạt trả lời: "Hai ngày nữa."

Dư Bất Trì thấy cậu trả lời thì nói tiếp: "Nếu con ở đây cảm thấy khó chịu, không muốn đến chỗ ba ở, phòng còn rất nhiều, chỉ cần con bằng lòng thì con cứ tuỳ ý chọn."

Dư Dạng cười khẩy, không chút biểu cảm nào nhìn ông ta: "Ở chỗ kia của ông, ở làm sao, sống cùng với vợ bé và con trai ngoan của ông, ai ai cũng đều không thuận mắt, mỗi ngày đều phải giả vờ làm gia đình hoà thuận à?"

"Ông tưởng ông là ai?" Dư Dạng nói: "Tôi nói rồi, muốn để tôi tha thứ cho ông, trừ phi ông ly hôn."

"Tiểu Dạng, con..."

"Làm không được thì đi đi, tôi mệt rồi."

...

Hôm đó quay về trường lần nữa, đúng lúc có thành tích thi đấu. Ôn Dụ cầm phiếu điểm ở chỗ Trương Vệ Quốc, nhìn thấy tên đứng đầu là Dư Dạng, cô thầm vui vẻ rất lâu.

Mặc dù cô chỉ đạt giải Ba nhưng cô có giấy chứng nhận, đã rất hài lòng rồi.

Đợi cô quay về lớp, sau khi ngạc nhiên phát hiện người ngồi ở hàng ghế sau, cô chạy đến chỗ cậu, cẩn thẩn đặt phiếu điểm lên trên bàn cậu, vòng qua lưng ghế ngồi vào trong.

Người thân qua đời, cô hiểu cảm giác này nên lúc này cô không dám tuỳ tiện đi quấy rầy Dư Dạng.

Dư Dạng nhìn phiếu điểm trên bàn kia, quay đầu qua nhìn cô: "Hạng Ba, không tệ."

"Cảm ơn."

Ôn Dụ thấy cậu mở miệng trước mới dám nói chuyện: "Cậu lại thi hạng nhất, đây là lần thứ 2 liên tiếp rồi."

"Tuỳ tiện thi." Dư Dạng nói cực kỳ thoải mái.

Trước khi vào học, Dư Dạng đột nhiên mở miệng hỏi cô: "Ôn Dụ, cậu có từng nghĩ muốn trốn không?"

"Trốn?"

Dư Dạng trầm mặc không nói, lát sau lại nói: "Nếu cậu duy trì thành tích nhất định có thể sẽ thi vào thủ đô, cậu đã nghĩ muốn học gì chưa?"

Ôn Dụ gật gật đầu: "Mình muốn đến Đại học B học luật."

Thật khó để tưởng tượng câu này lại thốt ra từ miệng một cô gái khó khăn lắm khi nói chuyện với người mà cô không quen biết.

Rất hiếm có, cô cũng đã có mục tiêu rồi.

Dư Dạng cười, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: "Bản thân cậu được không? Không bằng theo tôi đi Đại học Q học máy tính đi."

Cho dù biết cậu đang nói giỡn, nhưng trái tim cô vẫn đập nhanh hơn, thịch thịch —— mãi đến khi chuông vào học vang lên.

Hôm đó sau khi tan học.

Dư Dạng mới ra khỏi cổng trường đã thấy chiếc xe quen thuộc, cậu tưởng Dư Bất Trì, chỉ liếc mắt một cái rồi thu lại.

Mãi đến khi cậu đi hồi lâu, chiếc xe kia lại đi cùng với cậu rồi dừng lại trước mặt cậu. Đợi Dư Dạng đi vào mới nhìn thấy người phụ nữ ngồi ghế lái trong xe.

Cậu đương nhiên nhận ra là ai.

Hứa Thanh Như nhìn cậu nói: "Dư Dạng phải không? Chúng ta nói chuyện một chút."

Kể từ khi Dư Bất Trì vứt bỏ cậu và mẹ cậu vì người phụ nữ này, cậu vô cùng oán hận người phụ nữ này, đương nhiên Hứa Thanh Như cũng không tốt gì với cậu.

Không có một người phụ nữ nào biết chồng mình có con với người phụ nữ khác, mà còn rộng lượng không tức giận chút nào.

Nhiều năm trôi qua, Dư Dạng và Hứa Thanh Như hai người nước sông không phạm nước giếng, không gặp nhau không nói chuyện, thậm chí đôi bên chỉ mong sao cả đời này đều không thấy nhau.

Đối với lời mời của Hứa Thanh Như, làm sao Dư Dạng có thể không biết trong đó có chuyện chứ.

"Tôi còn có việc." Cậu từ chối thẳng.

Hứa Thanh Như kêu cậu: "Nếu cậu không muốn ra ngoài nói chuyện với tôi cũng được, tôi đến nhà cậu tìm cậu."

Dư Dạng không quan tâm bà ta.

Đợi Dư Dạng về đến nhà, lại phát hiện xe của Hứa Thanh Như dừng ở ngoài cổng. Cậu vòng qua xe bà ta mở cửa, Hứa Thanh Như liền xuống xe.

"Dư Dạng, theo vai vế tôi cũng là dì của cậu. Tôi dám cam đoan, chuyện tôi muốn nói, cậu sẽ muốn nghe."

Dư Dạng buồn bực đi vào sân, Hứa Thanh Như cũng đi theo vào, đây là lần thứ hai bà ta đến đây.

"Có gì nói thẳng."

Hứa Thanh Như từ từ mở túi mình ra, lấy một phần tài liệu trong đó ra đặt trước mặt Dư Dạng: "Tôi biết cậu vẫn luôn muốn ra nước ngoài học vật lý, thành tích của cậu quả thực rất xuất sắc, các loại giải thưởng đều đứng đầu. Tôi đã nhờ người nộp đơn xin vào trường đại học ở Anh cho cậu, người ta sẵn lòng đặc cách nhận cậu."

"Đây là con đường có tiền đồ nhất đối với cậu hiện tại, tôi nghĩ chắc là không ai không động tâm."

Trường Đại học Khoa học và Kỹ thuật tốt nhất thế giới, Dư Dạng nhìn thư thông báo trúng tuyển kia.

"Bà định lấy thư thông báo trong tay bà đổi cái gì?" Dư Dạng không có nhận lấy.

Hứa Thanh Như hài lòng mỉm cười: "Nói chuyện với người thông minh quả thực rất đơn giản. Tôi muốn cậu ký vào tờ giấy cam đoan từ chối tài sản của ba cậu."

"Dư Dạng, cậu từ bỏ tương lai của cậu sao?" Hứa Thanh Như vẫn kiên trì không dứt.

"Tôi không cần tương lai kẻ khác bố thí, hơn nữa, tôi khinh thường thư thông báo trúng tuyển này của bà. Ở lại trong nước tôi vẫn có thể nhận được nền giáo dục tốt nhất, tôi có tự tin này."

Cậu xưa nay vẫn vậy nhưng lại khiến cho Hứa Thanh Như có hơi hiểu được tại sao Dư Bất Trì lại thích đứa con trai này của ông ta.

Điều này cũng khiến cho trong lòng Hứa Thanh Như càng thêm bất an, bà ta nhất định phải tống cậu ra nước ngoài.

"Cần gì phải vậy, ông nội cậu đã mất rồi, ra nước ngoài du học là dự định tốt nhất. Hay là cậu cảm thấy Dư Bất Trì sẽ vì một mình cậu mà vứt bỏ tập đoàn Hứa thị sau lưng tôi."

"Hay là nói..."

Hứa Thanh Như chuyên chọn chỗ đau trong lòng cậu để nói: "Nếu như cậu vì cái người mẹ vứt bỏ cậu mà rời đi kia, tôi khuyên cậu vẫn nên buông tha đi."

"Không phải chuyện của bà." Trong lòng cậu, từ "mẹ" này mãi mãi là vảy ngược.

"Người ta vì lợi ích mà tụ họp, tôi vì cổ phần khống chế Hứa thị có thể kêu Dư Bất Trì ở rể, ông ấy cũng vì địa vị tiền tài mà chọn kết hôn sống với tôi. Cậu cảm thấy nhiều năm như vậy tại sao gặp cậu thôi mà mẹ cậu cũng không gặp một lần?"

(Cổ phần khống chế: nắm trong tay một số lượng cổ phần nhất định, khống chế các nghiệp vụ trong công ty.)

Dư Dạng nói: "Bà câm miệng."

Hứa Thanh Như cầm bút viết một cái địa chỉ trên tờ giấy trắng, đưa cho cậu: "Sau khi cậu đi rồi cậu lại quyết định xem có muốn đồng ý với ý kiến này của tôi hay không."

"Tôi đợi cậu đến tìm tôi."

...

Địa chỉ trên tờ giấy kia không ở thành phố B nhưng địa điểm lại quen thuộc.

Dư Dạng cầm tờ giấy kia, mua vé máy bay từ thành phố B đến Tô Thành. Hôm đó lên máy bay vẫn là một ngày mưa nên máy bay delay, cậu đợi hai tiếng máy bay mới cất cánh.

Bên phía Tô Thành trời nắng.

Thành phố này khác với thành phố B, tiết trời tháng 4 như xuân về hoa nở, ấm áp, thiên nhiên ở phương Nam đẹp như tranh vẽ.

Đều nói thiên nhiên dưỡng người, từ trên người Ôn Dụ là có thể nhìn ra được ý vị của Tô Thành.

Tài xế dừng xe ở bên ngoài tiểu khu giàu có, cậu thanh toán tiền rồi xuống xe. Địa chỉ Hứa Thanh Như viết rõ ràng đến mức toà mấy căn hộ thứ mấy, cậu đứng bên ngoài tiểu khu cách đó không xa, không đi vào.

Một ngày chớp mắt trôi qua, cậu không thấy người kia ra vào. Sáng sớm hôm sau cậu vẫn đi qua đợi như trước, mãi đến lúc gần tối, cậu nhìn thấy bóng lưng mà bao ngày đêm cậu vẫn luôn nhớ trong suốt mười mấy năm kia.

Trong tay người phụ nữ dắt một cậu bé xuống xe, cậu bé đang làm nũng với người đó rồi bà duỗi tay bế cậu bé lên. Cậu cắn môi, ký ức của trước kia như thuỷ triều ập mạnh vào đầu cậu.

Vì ghen tị, cậu vẫn bước tới người phụ nữ.

Cậu bé nằm sấp trên vai mẹ, sau khi thấy cậu bèn chỉ vào cậu rồi nói với mẹ: "Anh trai kia sao khóc vậy mẹ?"

Người phụ nữ nghe thấy con trai nói vậy thì quay đầu lại, bà cứng đờ đứng yên tại chỗ, nước mắt cũng ướt đẫm trong hốc mắt. Dư Dạng đứng cách bà không đến hai mét, bà bèn đặt con trai trong lòng xuống.

"Viên Viên ngoan, đứng ở đây đợi mẹ một lát."

Ánh mắt Dư Dạng thu lại từ trên người cậu bé, người phụ nữ trước mắt vẫn xinh đẹp lại dịu dàng như mười mấy năm trước. Người phụ nữ che miệng, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

"Tiểu Dạng..."

Cảm xúc Dư Dạng kéo căng đột nhiên bật cười: "Bà còn nhớ tôi à."

"Mẹ..."

"Đó là con trai bà?"

Người phụ nữ gật gật đầu.

Dư Dạng cười khẽ, cậu sờ mái tóc nói: "Xem ra bà sống rất tốt, yên tâm, tôi chỉ là có việc đi ngang qua, thuận tiện đến xem một chút."

"Con có khoẻ không?" Người phụ nữ lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi.

Giọng điệu Dư Dạng vô cùng thoải mái, như là đang tự thuật câu chuyện của người khác vậy: "Ồ, rất khoẻ."

"Mẹ ơi, về nhà thôi." Dường như cậu bé không chờ được nữa, lại hô: "Chắc chắn chị ăn hết bánh gato của con rồi."

"Chị?" Dư Dạng lạnh lùng bật cười, không đợi người phụ nữ trả lời, cậu lại nói: "Xem ra cuộc sống của bà quả thực rất tốt khi thoát khỏi gánh nặng tôi đây. Thật sự ngại quá, liên luỵ đến bà mấy năm."

"Tiểu Dạng, mẹ cũng không muốn." Người phụ nữ lau mũi, bà ta duỗi tay giữ chặt cánh tay Dư Dạng: "Mẹ chỉ là một người phụ nữ bình thường, mẹ không muốn cả đời bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nói chồng mẹ ngoại tình..., năm đó mẹ... để con ở bên cạnh ông nội, mẹ yên tâm."

Dư Dạng hỏi câu hỏi mà cậu luôn muốn hỏi nhất bao năm qua, cậu không có sức nói: "Nhiều năm như vậy, cho dù một chút suy nghĩ muốn đến tìm tôi, bà có hay không?"

"Mẹ..." Người phụ nữ trầm mặc, chỉ khóc mãi.

Nhưng Dư Dạng lại cười, cậu gỡ hai tay của người phụ nữ ra, lui lại mấy bước, nhiều năm trôi qua cuối cùng cậu cũng nhận được đáp án này.

Mà đáp án này hoàn toàn khiến cậu sụp đổ, cậu nguội lạnh cong môi.

Hoá ra cậu mơ tưởng đến lần gặp lại trong mười mấy năm qua, đối với bà ta chỉ là một sự phiền phức, đúng vậy, cậu là một gánh nặng mà ai ai cũng ghét bỏ mà thôi.

"Chúc bà hạnh phúc." Cậu cười tự giễu, quay lưng lại, trong lòng nói: Không có mình, tất cả mọi người đều sẽ hạnh phúc.

Tối đó cậu uống rất nhiều rượu, cậu đứng ở trên cầu lớn Tô Thành mãi đến khi mặt trời lặn hẳn. Ánh đèn trên cầu dần bật sáng, mặt sông vào ban đêm có rất nhiều tàu thuỷ chèo qua, dập dờn sóng biển.

Uống rất nhiều rượu, cậu ngồi ở trên cầu, dựa vào lan can, dưới chân là những chai rượu đã uống hết. Cậu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, dần dần nở nụ cười, ba có thể vì tiền tài mà vứt bỏ cậu, mẹ cũng có gia đình mới, ngay cả ông nội cũng không còn nữa rồi.

Có lẽ cậu vốn không nên có mặt trên thế giới này.

Dòng sông sau lưng chảy xiết, cậu vịn lan can đứng lên, cậu không đứng vững nên lại ngã ngồi, ánh trăng hôm đó dường như sáng tròn hơn rất nhiều.

"Mình ở đây cùng cậu."

Cậu khó khăn lấy điện thoại trong túi áo ra, đó là tin nhắn cuối cùng Ôn Dụ gửi cho cậu sau khi rời khỏi bệnh viện hôm đó.

Cậu nắm chặt điện thoại nín khóc để mỉm cười, suy nghĩ đó chợt tắt.

Vì cô.

Tài sản mấy năm nay của Dư Bất Trì càng ngày càng lớn, trong đó có rất nhiều tài sản giấu Hứa Thanh Như. Dư Lâm học hành bình thường, lại là thiếu gia tình tình nên vốn không nhận được sự yêu thích của Dư Bất Trì, lại thêm mấy năm nay thái độ của Dư Bất Trì đối với Dư Dạng nên bà ta thực sự có hơi sợ hãi.

Nhưng Dư Dạng lại cảm thấy buồn cười: "Không cần thiết, tôi cũng không định ra nước ngoài."
Nhấn Mở Bình Luận