Chu Hướng Vãn nồng nhiệt mời Phương Mãn và Khổng Khuyết uống rượu với mình.
Tiếc là Khổng Khuyết dù có mất trí nhớ nhưng tiền thì vẫn phải kiếm, đành để Lý Bí bố trí vệ sĩ ở lại với Phương Mãn, còn mình về thay quần áo rồi vào phòng làm việc.
Cho nên mới có cảnh tượng như vầy: Dưới vòm trời bát ngát bao la, có hai gã đàn ông ngồi đối diện nhau ở bàn đá nhỏ. Đứng sau lưng Chu Hướng Vãn là tám vệ sĩ mặc đồ đen, còn sau Phương Mãn là mười sáu đồng chí, có vẻ kèn cựa nhau ghê gớm.
Trên bàn đá là hai chai Vodka, hai cốc thủy tinh trong suốt và vài ly kem lạnh.
Chu Hướng Vãn ôm mặt ra vẻ quyến rũ, say sưa nói: “Tôi muốn vị dâu tây.”
Phương Mãn đẩy hộp kem vị dâu tây cho Chu Hướng Vãn, còn mình lấy hộp vị vani, đào một viên kem hình bán nguyệt, thả vào cốc rượu rồi dằm ra.
Phương Mãn biết tửu lượng của mình chả ra gì, hai chai bia đã đủ nốc ao nên gắng kiềm chế mình để nghe Chu Hướng Vãn kể.
Phương Mãn ngậm một miếng kem, bị rượu nồng xộc lên phải nhăn mũi, cất giọng khe khẽ: “Cậu với Khổng Khuyết quen nhau thế nào?”
Chu Hướng Vãn: “… [email protected]%(ngdj$&(([email protected]#%…”
Phương Mãn: Ôi, quên mất là khác biệt ngôn ngữ!
Chu Hướng Vãn xổ một tràng tiếng chim Phương Mãn không hiểu xong lại nhìn tóc Phương Mãn với vẻ hâm mộ, lê mê nói: “Sao… tóc dày thế? Anh.”
Phương Mãn đáp gọn lỏn: “Gen!”
Chu Hướng Vãn: “…” Hắn ta yên lặng bóp búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu, căm phẫn nốc một ngụm rượu.
Phương Mãn ăn miếng kem, chậm rãi nói: “Đương nhiên, nếu về sau cậu cố gắng thì cũng không đến nỗi hói quá. Đừng thức khuya, ít thủ dâm đi. Nghĩ mà xem, nếu tiết ra quá nhiều testosterone sẽ rất dễ rụng tóc. Luôn phải giữ cho tâm tịnh, một khi tâm như lặng như nước thì còn lâu mới hói.”
Chu Hướng Vãn: “… Không hiểu. Dài quá.”
Phương Mãn sờ mũi, phát hiện hai người bọn họ khó lòng tâm sự thấu hiểu nhau, đành phải nâng chén cụng ly với Chu Hướng Vãn.
Chu Hướng Vãn chỉ vào đầu mình, lắp bắp hỏi: “K… bị sao?”
Phương Mãn cụp mi đáp: “… Bị bạn trai cũ tôi đánh vào đầu.”
“Oh…” Chu Hướng Vãn giơ ngón cái, “Vậy bạn trai cũ anh chết chắc rồi?”
Phương Mãn nhấp ngụm rượu: “Đang trong tù.”
Chu Hướng Vãn bĩu môi, hạ ngón tay xuống, hung ác nói: “Anh phải giết nó chứ!”
Phương Mãn: “…”
Chu Hướng Vãn vung tay lên: “Tulip, Lý Cẩu Đản!”
Hai anh giai lực lưỡng mặc cây đen đồng loạt bước ra, “Angel, có chúng tôi!”
Chu Hướng Vãn hào khí ngất trời hô lên: “Mang xe tăng của anh ra đây! Anh phải cho nổ tung nhà tù!” (tiếng Nga)
Phương Mãn chả hiểu Chu Hướng Vãn hót gì, nhưng hơi men đã bắt đầu bốc lên đâm ra máu chiến bốc lên theo, cũng hào khí ngất trời hú lên tiếng.
“Kem ngọt mix rượu, trường tồn vĩnh cửu!”
Chu Hướng Vãn thấy giọng điệu nói chuyện của Phương Mãn rất giống với anh bạn thân trước đây của mình, lập tức mừng như dồ như dại, ôm chầm lấy Phương Mãn gào rú: “Hu-ra!”
Phương Mãn cũng ngửa mặt lên trời: “À hú!”
Tulip và Lý Cẩu Đản hào hứng lao ra cổng, còn Lý Bí thì đứng đực như trời trồng.
Khoảnh khắc ấy, trong đầu Lý Bí hiện lên khoản chi phí sửa chữa nhà hàng năm lên đến hàng chục triệu đô la của Chu Hướng Vãn.
Và Phương Mãn hồi đầu phóng hỏa khách sạn của Khổng Khuyết, thiêu rụi hơn ba triệu tiền đồ nội thất cổ của Khổng Khuyết.
Lý Bí cúi đầu, đối diện với đôi mắt xanh thông thái của Alexander Ha Ha.
Ha Ha: “Gâu gâu gâu!”
Lý Bí: “…” Ẹc, nuôi con này chắc cũng tốn lắm.
Lý Bí trông thì có vẻ bình tĩnh, thực chất lòng dạ lộn tùng phèo hết cả lên rồi, lập tức chạy đi mách Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết đang ngồi xổm trước chuồng mèo để bắt mèo.
Mấy ngày nay trí nhớ của hắn đã dần hồi phục, cuối cùng cũng nhớ ra Meowo.
Tuy rằng lúc đầu nhắm mắt nhắm mũi nuôi mèo là để được ngủ với Phương Mãn, song bé con này là con vật duy nhất không sợ hắn, đâm ra Khổng Khuyết lại có chút tình cảm với Meowo.
Nhưng tự vì hắn đã suýt giết Meowo, nên giờ con vật nhỏ duy nhất không sợ hắn cũng đã rúc mình vào ổ mèo không chịu ra khi chớm thấy hắn.
“Ra đây.” Khổng Khuyết cười, gõ ngón trỏ xuống sàn nhà: “Không được co rúc mà sợ, phải ra mặt sợ. Nếu sợ tao thì ra đây cắn tao.”
Meowo lại thu mình vào biệt thự to đùng sang chảnh của nó.
Khổng Khuyết thò tay vào định bắt nó ra, ai dè chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu ré lên, xoẹt xoẹt hai phát, trên mu bàn tay đã chễm chệ ba vết cào đỏ ửng.
Liệu có bị Phương Mãn phạt không đây?
Khổng Khuyết đẩy kính, nghĩ này là do Meowo làm, Phương Mãn có phạt cũng phải phạt Meowo mới đúng.
Khổng Khuyết bật đèn trong ổ mèo, tháo kính, thò khuôn mặt trắng nõn của mình chặn trước cửa chuồng.
Meowo rùng mình dựng lông, đồng tử rút lại thành một đường thẳng. Nó cong sống lưng, co chân cảnh giác nhìn Khổng Khuyết.
Meowo: Nhìn chằm chằm.
Khổng Khuyết: Nhìn chằm chằm.
Lý Bí vừa vào đã trông thấy cảnh Khổng Khuyết quỳ trên sàn, chổng mông dán mặt vào cửa chuồng mèo, trông như kiểu sắp định chui vào đến nơi.
Thực lòng mà nói, với Lý Bí thì Khổng Khuyết có làm gì chăng nữa cũng chả có gì ngạc nhiên. Anh ho khan, gọi tiếng: “Ngài Khổng.”
Khổng Khuyết ngồi dậy, đeo kính lên, xoa lông mèo trên má, cười nói: “Có chuyện gì?”
Tuy Lý Bí sợ mèo nhưng vẫn rất quan tâm đến Meowo, thoáng chốc quên béng mất chuyện Chu Hướng Vãn định tông xe tăng đánh bom nhà tù, quan tâm hỏi: “Meowo sao thế?”
Khổng Khuyết nói giọng đều đều: “Nó phớt lờ tôi.”
“Chắc bị ngài dọa sợ rồi.” Lý Bí ngẫm nghĩ giây lát: “Mèo khác chó, mèo thù khá dai. Hay là ngài xin lỗi nó thử xem?”
Khổng Khuyết gật đầu, lại chặn mặt trước cửa chuồng mèo, lên tiếng: “Xin lỗi, tao không nên bóp mày.”
Meowo: “Méo ——!”
Lại nghe thấy xoẹt một phát, Khổng Khuyết chậm rãi đứng dậy, nhìn Lý Bí, trên má đã có ba vết cào đỏ ửng.
Ngài Khổng bị mèo cào! Trời ơi! Lý Bí hít sâu một hơi, còn chưa kịp nói gì đã thấy Khổng Khuyết lật ngược ổ mèo, túm lấy gáy Meowo túm nó ra.
Meowo trợn to đôi mắt xanh, đá nhoay nhoáy vào người Khổng Khuyết. Khổng Khuyết bật cười: “Dũng cảm đấy.”
Meowo: “Méo!”
Lý Bí nắm chặt khăn tay nhỏ, lanh lẹ xé vỏ một thanh đồ ăn mèo đưa cho Khổng Khuyết, khuyên nhủ: “Ngài Khổng… cứ dỗ nó bằng đồ ăn đi, ngài đừng xúc động…”
Khổng Khuyết thử đưa thanh đồ ăn đến gần miệng Meowo, cái mũi hồng hào của Meowo động đậy, nó bèn thè cái lưỡi nhỏ liếm chất lỏng màu vàng chảy ra từ thanh đồ ăn.
Khổng Khuyết nghĩ bụng, đúng là đồ không có chính kiến, mới dùng đồ ăn dụ tí đã xong. Mà lời xin lỗi chân thành của hắn lại chỉ đổi được vài vết cào khét mặt.
Khổng Khuyết nhớ lại cảm giác đau đớn khi bị mèo cào, thấy rằng nó khá thoải mái, thế là quyết định lâu lâu lại cho Meowo cào mình mấy phát.
Khổng Khuyết đặt Meowo lên đùi, do sức hấp dẫn của đồ ăn nên Meowo không chạy mà nằm im trên đùi Khổng Khuyết liếm thức ăn dinh dưỡng.
Khổng Khuyết đưa tay xoa đầu Meowo.
Đúng như lời hứa với Phương Mãn, hắn đã nuôi Meowo, thế thì theo thỏa thuận, tối hắn sẽ được ngủ với Phương Mãn.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Khổng Khuyết tốt lên phải biết, bèn nói: “Lý Bí, mở thêm lon thức ăn cho mèo 100g.”
Một thanh đồ ăn và một lon đồ hộp đã thành công dỗ Meowo. Nó ăn no nê và không còn cảnh giác với Khổng Khuyết nữa, ngồi trên đùi Khổng Khuyết giơ chân liếm một cách duyên dáng.
Khổng Khuyết vui vẻ xé vỏ viên kẹo có vị cam, vừa vuốt lông mèo vừa nhai kẹo.
Cuối cùng Lý Bí cũng nhớ ra chính sự, lập tức báo cáo: “Ngài Khổng, Chu Hướng Vãn bảo muốn lái xe tăng đi nã bom nhà tù.”
Khổng Khuyết thắc mắc: “… Thì kệ anh ta. Đây là hành vi cá nhân của anh ta, anh căng thẳng thế làm gì?”
Lý Bí siết khăn tay nhỏ, nói ngay: “Ngài không biết cậu ta với Phương Mãn ở cùng nhau như nào đâu. Hai người họ… hai người họ thật là…”
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã; cấu kết với nhau làm việc xấu; cùng một giuộc… Một loạt từ ngữ mang sắc thái xấu nhanh chóng xẹt qua đầu, cuối cùng Lý Bí chọn nói từ hay: “Đôi bạn tri kỷ.”
Câu này với Lý Bí là câu mang hàm nghĩa tốt, song với Khổng Khuyết thì không. Hắn nhớ đến câu chuyện của của Bá Nha và Chung Tử Kỳ[1] mới học được hôm nọ.
[1] Sự tích Bá Nha, Tử Kỳ. Xem tại đây.
Phương Mãn và Chu Hướng Vãn đã thành tri kỷ?
Khi mà đến ngôn ngữ chung cũng chẳng có?
Khổng Khuyết đẩy kính, đặt Meowo lên kệ mèo, đúng lúc phía xa vọng đến một tiếng động lớn, hình như có thứ gì đó phát nổ.
Meowo giật nảy mình, lập tức nhảy khỏi kệ mèo chui tọt vào ổ.
Khổng Khuyết đẩy kính, rút súng cầm trên tay rồi bước nhanh ra cửa.
Lý Bí theo sát phía sau, xuống lầu ngó chung quanh, cảm thấy tảng đá lớn trong lòng sau cùng cũng rơi xuống: hai tên kia đã bắt đầu nã bom. Cơ mà hình như không phải phá cái gì quan trọng lắm, nhà cửa vườn tược đều vẫn như nguyên.
Nhưng cảm giác như đã bỏ quên cái gì?
Lý Bí siết chặt chiếc khăn tay nhỏ, tự hỏi thứ quý giá nhất trong lâu đài này là gì?
Lý Bí phóng tầm mắt ra phía cổng, và rồi cứng người.
Pho tượng Nam Thần Ánh Trăng đã biến mất
Pho tượng Nam Thần Ánh Trăng
Nam Thần Ánh Trăng
Ánh Trăng
Trăng
Lý Bí suýt chút nữa thì ngất lịm. Vội nhìn ra đằng trước, thấy Khổng Khuyết đã mất hút tự lúc nào.
———-
Chúng ta quay lại khoảng ba mươi phút trước.
Tulip và Lý Cẩu Đản lái xe tăng đến cho Chu Hướng Vãn. Phương Mãn lần đầu thấy xe tăng nên rất hiếm lạ, hỏi Chu Hướng Vãn đây là hàng thật hay pha kè.
Chu Hướng Vãn nhiệt tình mời Phương Mãn đến lái xe tăng cùng mình.
Phương Mãn lảo đảo trèo lên xe tăng với Chu Hướng Vãn. Hai người đá bay vệ sĩ, xiêu vẹo lái xe tăng, tầm này thì rào cản ngôn ngữ cũng đếch thể ngăn họ thần giao cách cảm được. Cả hai cụng ly, reo hò, nhảy múa như điên như dại.
Và trong bầu không khí hân hoan ấy, cả hai nổ súng.
Đạn đại bác bay trên không một lúc, đáp chính xác vào bắp chân của Nam Thần Ánh Trăng. Do tác động của dư âm, Nam Thần Ánh Trăng ầm ầm sụp đổ.
———-
Lúc Khổng Khuyết chạy đến chỗ bức tượng Nam Thần, Phương Mãn và Chu Hướng Vãn đang ngồi nghiêng ngả trên bãi cỏ, ông dựa tôi, tôi dựa ông.
Chu Hướng Vãn: “Tôi phải chạy… Khổng Khuyết sẽ giết tôi mất.”
Phương Mãn níu hết cả lưỡi: “Tôi cũng phải chạy… đưa tôi theo với.”
Hai người dìu nhau ngất ngưởng bò về phía trước, cuối cùng song song đổ vật ra bãi cỏ.
Khổng Khuyết ôm lấy ngực, lắc mạnh đầu.
Hắn nhớ đến cái giếng chật hẹp hồi mình còn nhỏ.
Mẹ dắt hắn chạy trốn, chạy đến tận ngoại ô Bắc Kinh, nhưng người hắn có gắn máy theo dõi nên sẽ không bao giờ chạy thoát được. Cuối cùng mẹ khóc và ném hắn xuống giếng.
Lúc ấy hắn đã nghĩ gì nhỉ, Khổng Khuyết chẳng nhớ rõ nữa rồi, chỉ nhớ rằng nơi ấy rất lạnh, và sau đó, một cậu thiếu niên đã nhảy xuống ôm hắn vào lòng.
Đó là một cái ôm mà hắn chưa từng có, ấm áp hơn tất cả những gì hắn biết.
Khổng Khuyết leo lên lồng ngực pho tượng, song giờ đây chỉ còn lạnh lẽo và cứng rắn, mặt đá phủ sương đêm, ướt đẫm.
Hình ảnh chợt thay đổi, Khổng Khuyết lại nhớ đến một chuyện khác.
Anh đã chết.
Bởi vì hắn vẽ anh lên gối, cha đã giết anh.
Hắn đã hại chết anh rồi.
“Đây chỉ là một pho tượng, dù có bị đập vỡ cũng sẽ không đau đâu.”
Khổng Khuyết lại nghe thấy tiếng thì thào của cha mình. Hắn day day thái dương, ngẩng đầu trông thấy Lý Bí đang cố kéo Phương Mãn chuồn khỏi hiện trường.
Khổng Khuyết giơ súng.
Lý Bí hoảng hốt quỳ sụp xuống: “Ngài Khổng, đừng nóng đừng nóng! Hai người họ đều say rồi, đợi họ tỉnh táo, ngài có thể hỏi cho rõ ràng!”
Đoàng!
Khổng Khuyết nã một phát súng về phía không trung. Lý Bí gần như gục ngã, chỉ biết siết chặt khăn tay rơi nước mắt vì sợ – Thật khủng khiếp, khủng khiếp, đồng lương này khó kiếm quá uhu!
Trong mắt Lý Bí, thứ mà Khổng Khuyết bắn trúng là không khí, là do hắn đang nổi cơn thịnh nộ. Nhưng trong mắt Khổng Khuyết, thứ mà hắn bắn là ảo ảnh của cha mình.
Hắn chỉ đang rất đau đầu thôi, chứ không hề mất trí như Lý Bí nghĩ.
“Anh ơi.” Khổng Khuyết mỉm cười, nói khẽ: “Mai em sẽ sửa anh.”
Dứt lời, Khổng Khuyết nằm trên tượng đá, nhắm mắt lại.
Lý Bí cởi áo khoác đắp lên người Phương Mãn, thở dài rồi sai người dựng mấy cái lều trên bãi cỏ.
Tulip và Lý Cẩu Đản rất hiểu thời thế, vội vã cõng Chu Hướng Vãn và Alexander Haha chạy về châu Phi ngay trong đêm.