Khổ Trúc Lâm.
Vừa bước vào phòng, Hề Vân Giai liền phát hiện thần sắc của sư tôn nhà mình hơi khác thường. Nhờ khứu giác cực kỳ linh mẫn, cậu dường như ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt. Thiên Cù Tử vẫn đeo bộ mặt trang nghiêm, bình thản hỏi: “Chuyện gì?”
Hề Vân Giai không dám nhìn lung tung, Thiên Cù Tử xưa nay luôn ôn hòa với đệ tử dưới trướng, nhưng cũng luôn không thích người khác tiếp cận mình, dẫu đó là đệ tử chân truyền. Vì thế mà nhiều năm qua, Hề Vân Giai luôn dè dặt thận trọng khi ở trước mặt sư tôn mình.
Lúc này cậu cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đáp: “15 tháng 8 sắp tới là Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến, đệ tử đã viết xong danh sách khách mời, mời sư tôn xem qua.”
Thiên Cù Tử nhận lấy danh sách mở ra xem, Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến là yến hội long trọng được tổ chức mỗi năm một lần của Tiên tông Cửu Uyên, tất cả chưởng viện và trưởng lão đều sẽ đúng giờ tham gia, một ít thiệp mời cũng sẽ được gửi đến các Tiên môn có thực lực khác. Tiên môn qua lại thân thiết với các chưởng viện, trưởng lão đương nhiên sẽ được ưu tiên mời trước, hơn nữa còn cần đệ tử chân truyền đi đưa để tránh thất lễ.
Thế nhưng Hề chưởng viện của Âm Dương viện vốn chẳng có bằng hữu thân thiết nào cần mời hết, Hề Vân Giai tới trình danh sách cũng chỉ cho có lệ mà thôi.
Thiên Cù Tử quả nhiên chỉ nhìn lướt qua rồi tùy tiện bảo: “Để đại trưởng lão quyết định đi.”
Hề Vân Giai khẽ *vâng*, đang định lui ra thì Thiên Cù Tử bỗng nhiên hỏi: “15 tháng 7, viện chúng ta có đến trấn Tiên Trà kiểm tra linh căn sao?”
Hề Vân Giai sửng sốt, cũng may bình thường cậu hết sức để ý sự vụ trong viện nên biết, vội vàng đáp: “Bẩm sư tôn, đúng là có chuyện này. Nhưng trấn Tiên Trà vốn nằm ở nơi hẻo lánh, linh khí ít ỏi, bốn mươi năm gần đây chưa từng có ai vượt qua kiểm tra cả, cho nên trước mắt chuyện này do đệ tử ngoại môn phụ trách ạ.”
Thiên Cù Tử trầm ngâm không nói. Hề Vân Giai thấp thỏm trong lòng, không biết cớ gì sư tôn lại đột nhiên hỏi đến chuyện này. Vì bất mãn cậu làm việc lười biếng sao? Cậu không giống sư tôn, không có xuất thân và gia thế tốt như vậy. Cậu là cô nhi, lúc đang lang thang ở đầu đường ăn xin thì được sư tôn phát hiện rồi mang về Âm Dương viện.
Những năm qua Hề Vân Giai xem Thiên Cù Tử như thầy như cha, kính sợ hết lòng, dốc toàn lực làm vui lòng sư tôn. Và cậu quả thật đã làm rất tốt, hơn bốn trăm năm trôi qua, đứa bé ăn mày lúc trước đã hoàn toàn lột xác, biến thành một thanh niên nhã nhặn đoan chính, thành đại đệ tử hành xử chu đáo liêm minh của chưởng viện Âm Dương viện.
Huyền môn cực đặt nặng chuyện truyền thừa, nhất là đại tông môn như Tiên tông Cửu Uyên. Không ít tu sĩ nhờ thu được đệ tử thiên chất tuyệt vời mà phất lên. Hề Vân Giai sở hữu căn cốt ưu tú, lại nhờ nỗ lực không ngừng nên có vô số người khen ngợi Thiên Cù Tử tinh mắt.
Nhưng Thiên Cù Tử đối xử với đứa đệ tử này không ấm cũng không lạnh. Hề Vân Giai được ban bổn họ của Thiên Cù Tử làm họ, người ngoài nhìn kiểu gì cũng cho rằng họ thân như cha con, chỉ mình cậu biết là không phải như vậy.
Trên người Thiên Cù Tử vĩnh viễn thiếu vắng một chút khỏi lửa nhân gian, bất luận là ai cũng không thể tiếp cận chàng. Chàng tựa như đỉnh mây đáy biển, lạnh lẽo xa xôi tận chân trời, không bao giờ với tới nổi.
Hề Vân Giai còn đang thấp thỏm như giẫm trên lớp băng mỏng thì Thiên Cù Tử bỗng nhiên bảo: “Kiểm tra linh căn ở trấn Tiên Trà năm nay hãy để Vân Thanh phụ trách.”
Hề Vân Giai giật mình, rất muốn hỏi phải chăng Thiên Cù Tử có sắp xếp gì khác, để cậu đích thân cũng được mà. Thế nhưng cậu không dám, cậu biết Thiên Cù Tử không thích đệ tử thắc mắc về mệnh lệnh của mình, cho nên đành cúi đầu đáp: “Vâng.”
Thiên Cù Tử phất tay ra hiệu bảo cậu lui xuống, Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến gì đó, nếu đó không phải là lệ cũ trước giờ của tông môn, e rằng chàng đã chẳng buồn tham gia.
Hề Vân Thanh là nhị đệ tử của Thiên Cù Tử, nhị sư tỷ của Âm Dương viện.
Bấy giờ nàng đang dạy bé gái Ma khôi lần trước Húc Họa đưa tới luyện công, nghe đại sư huynh chuyển lời xong thì không khỏi ngạc nhiên, “Sư tôn chỉ bảo muội đến trấn Tiên Trà thôi à, không còn dặn dò gì khác sao?”
Hề Vân Giai biết được mới lạ, đành thành thật nói: “Không có, tính sư tôn thế nào có phải muội không rõ đâu. Muội đi chuyến này phải hết sức lưu ý, ta cảm thấy, hoặc là kỳ này trấn Tiên Trà có người tư chất xuất chúng, không thì có yêu vật dị thú gì đó. Muội nhớ cẩn thận.”
Hề Vân Thanh *ừm* khẽ một tiếng, cầm khăn lau mặt cho bé gái trước mặt mình. Hề Vân Giai da mặt mỏng, cảm thấy mình không tiện giáo dưỡng bé gái Ma khôi, nên giao cho sư muội. Hề Vân Thanh muốn cô bé theo họ ‘Hề’ giống mình, thế là ngập ngừng cầu xin sư tôn, ai ngờ vừa mới ướm lời, Thiên Cù liền đồng ý tắp lự.
Hề Vân Thanh đặt tên cho cô bé là Hề Linh Nhi, lập chí muốn là một sư phụ tốt, ngày ngày truyền công, đốc thúc cô bé học tập, vô cùng đáng tin cậy.
Sư tôn đã ra lệnh, Hề Vân Thanh đương nhiên không dám chậm trễ, vì vậy dặn dò Hề Linh Nhi: “Sau khi ta đi, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời đại sư bá, phải đúng hạn hoàn thành bài học, bằng không trở về ta sẽ không tha cho ngươi đâu, nghe rõ chưa?”
Hề Linh Nhi cũng thuộc dạng lanh lợi, mím môi gật đầu lia lịa. Hề Vân Thanh quay sang Hề Vân Giai bảo: “Muội đi đây, đại sư huynh chăm sóc Linh Nhi nhé.”
Hề Vân Giai ngạc nhiên, “15 tháng 7 mới là ngày kiểm tra linh căn, còn sớm mà, muội gấp cái gì?”
Hề Vân Thanh cũng không quay đầu lại, “Muội muốn tới sớm một chút, xem thử rốt cuộc lời của sư tôn có huyền cơ gì.” Cũng giống như Hề Vân Giai, Hề Vân Thanh đối với Thiên Cù Tử là vừa kính vừa sợ. Theo lý, nữ đệ tử thường gần gũi với sư tôn hơn nam đệ tử, bởi vì phần lớn người làm sư phụ sẽ có tâm lý nuông chiều và dễ dãi với nữ đệ tử.
Nhưng Thiên Cù Tử không nằm trong ‘phần lớn’ này.
Thiên Cù Tử dường như có khuynh hướng tránh né tiếp xúc với người khác phái, cả với nữ đệ tử chân truyền của mình cũng luôn giữ một khoảng cách nhất định. Ngoại trừ chỉ đạo đấu luyện, Hề Vân Thanh thật sự sắp nhớ chẳng rõ lần cuối cùng sư tôn nói chuyện với mình là khi nào rồi.
Nàng vốn là một tiểu thư nhà thế gia, đáng tiếc lại là con gái riêng không thể để người khác biết, vừa ra đời đã suýt chút nữa bị chết đuối. Thiên Cù Tử lần theo khí tức mà đến, sau đó mang nàng về Âm Dương viện. Nàng được Hề Vân Giai chăm sóc từ nhỏ đến lớn, cho nên tình cảm giữa hai sư huynh muội tốt vô cùng.
So với Hề Vân Giai, căn cốt của nàng hơi kém hơn một tí, nhưng nhờ dốc lòng chăm chỉ từ bé, lại thêm đệ tử chân truyền của chưởng viện được ưu tiên hỗ trợ hàng đầu, cho nên tu vi của nàng tiến triển không tệ, cũng không làm sư tôn mất mặt.
Họa hoằn lắm sư tôn mới đích thân giao nhiệm vụ, Hề Vân Thanh thấp thỏm sợ mình làm sai gì đó, thật sự chỉ hận chân không thể mọc cánh bay tới trấn Tiên Trà ngay.
Trấn Tiên Trà quả thật xa xôi hẻo lánh vô cùng, Tiên tông Cửu Uyên không sắp đặt cơ sở nào khác ở đây, cũng chẳng có đường cho thuyền bay tốc độ. Chỉ có một đạo quán trên núi Linh Tuyền là còn chút liên hệ với đệ tử ngoại môn của Cửu Uyên, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn có thể xin giúp đỡ, nhưng nói thế nào người của đạo quán vẫn không bằng cả đệ tử ngoại môn.
Lúc đến nơi, Hề Vân Thanh đương nhiên lập tức tới tìm đạo trưởng của đạo quán trước tiên.
Đạo trưởng đạo quán trên núi Linh Tuyền tên là Vãn Trần. Hề Vân Thanh cũng không buồn khách khí, vừa gặp đã hỏi ngay: “Vãn Trần đạo trưởng, lần này sư tôn sai ta đến đây nhưng lại không nói rõ nguyên do. Đạo trưởng có biết dụng ý của sư tôn là gì không? Trấn Tiên Trà xuất hiện yêu vật hay dị sĩ sao?”
Vãn Trần đạo trưởng thấy Hề Vân Thanh đích thân tới thì cũng hết sức kinh ngạc, cẩn thận ngẫm nghĩ mới nói: “Lời của Vân Thanh tiên trưởng khiến tiểu đạo sợ hãi, thâm ý của Hề chưởng viện tiểu đạo nào dám ngông cuồng suy đoán. Nhưng mười tám năm trước, đại trận hộ sơn Liên Hành của Âm Dương viện quả thật có truyền tin, lệnh cho tiểu quán trông nom một đứa trẻ vừa chào đời.”
Đúng rồi, ngoại trừ sư tôn còn ai có thể dùng Liên Hành truyền tin nữa chứ?
Nàng vội hỏi: “Đứa trẻ đó là con cái nhà ai? Tên họ là gì?”
Vãn Trần đạo trưởng đáp: “Là con gái của phu nhân Kỷ gia Phan Quỳnh Chi, tên Kỷ Họa. Kỷ phu nhân hoài thai đứa trẻ này tận ba năm mới sinh hạ, cô bé ấy vừa chào đời đã bị ngốc, gần đây lại nghe nói đã khôi phục thần trí rồi.” Ông ta ngẫm nghĩ, thấy mình như đang gánh vác nhờ vả của các tiên trưởng Âm Dương viện, thế là vội vàng bổ sung: “Kỷ phu nhân vì chuyện này mà bị nhà chồng xua đuổi, tiểu quan bất đắc dĩ, mỗi tháng đành mời bà ấy nhận ít công việc giặt đồ may vá, đủ cho mẹ con hai người kiếm sống qua ngày.”
Trong lòng đã có đáp án, Hề Vân Thanh lập tức đứng dậy, “Ta đến Kỷ gia xem thử trước, đa tạ đạo trưởng.”
Vãn Trần đứng dậy, chưa kịp tiễn khách thì trước mắt liền hoa lên, Hề Vân Thanh đã không còn bóng dáng.
Tại Chu phủ, Hà quản sự của phường thêu lại đến. Lần này ông tung hết chiêu trò thuyết phục Phan Quỳnh Chi tới chỗ mình làm việc, đưa ra mức tiền lương vô cùng hậu hĩnh. Phan Quỳnh Chi hơi do dự, trước kia là bà không nỡ xa chồng xa con gái, nhưng bây giờ… bà đã đoạn tình tuyệt nghĩa với nhà chồng, con gái lại sắp tham gia kiểm tra linh căn của tiên nhân.
Lần đầu tiên trong đời bà cảm thấy muốn suy tính cho tương lai của bản thân.
Bà trở về hỏi ý Húc Họa, Húc Họa nói: “Tốt quá rồi, đây chính là cơ hội để mẹ đến nơi rộng lớn hơn trải nghiệm đấy.”
Phan Quỳnh Chi ngập ngừng: “Mẹ muốn chờ con tham gia kiểm tra linh căn xong đã… Cha con… Bọn người Kỷ Hàn Chương… e rằng sẽ không dễ dàng buông tha con…”
Húc Họa cười ngặt nghẽo, “Mẹ, mẹ cứ đi đi. Ngộ nhỡ mẹ ở lại làm con không nỡ xa mẹ, không dốc hết sức thể hiện thực lực, chẳng phải tương lai sẽ bị lỡ dở sao?” Phan Quỳnh Chi trợn mắt há hốc mồm, Húc Họa kéo bà lại gần, nhẹ vỗ vỗ vai bà, “Mẹ đừng lo nữa, cứ đi đi.”
Lúc Hề Vân Thanh tìm đến, Húc Họa đang đưa tiễn Phan Quỳnh Chi. Đã đến nước này, Phan Quỳnh Chi cũng hiểu con gái của mình không phải là người bình thường, chưa đi mà lòng đã nhớ mong, nước mắt ướt đẫm mặt. Hàn quản sự phải hết lời an ủi, cũng khuyên Húc Họa theo cùng.
Húc Họa đương nhiên sẽ không đi cùng họ, chỉ vỗ vỗ tay Phan Quỳnh Chi trấn an. Xe ngựa đã lăn bánh mà Phan Quỳnh Chi vẫn vén màn xe nhìn ngoái lại. Húc Họa chờ đến tận khi bà khuất dạng mới trở lại Chu phủ, thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên núi Linh Tuyền.
Hề Vân Thanh ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó quan sát hồi lâu, dựa vào tu vi của nàng, đương nhiên đã nhìn ra căn cốt bất phàm của Húc Họa ngay từ đầu, nhưng điều khiến nàng kinh ngạc nhất vẫn là hương hoa quế trên người Húc Họa. Người trấn Tiên Trà ít hiểu biết về Tiên tông và Ma vực, không biết Ma khôi là gì, nhưng nàng là nhị đệ tử của chưởng viện Âm Dương viện, tất nhiên rõ như lòng tay.
Đây… chính là một con Ma khôi mà!
Sao lại thế được! Cô ta rõ ràng do Kỷ Hàn Chương và Phan Quỳnh Chi sinh ra, cha mẹ đều là người phàm, tại sao lại có thể chất của Ma khôi chứ?
Hề Vân Thanh nghĩ mãi vẫn không thông, nhưng nếu sư tôn đã đích thân sai người trông nom, vậy bất luận thế nào cũng phải dẫn về thôi. Quyết định xong, nàng không suy đoán lung tung nữa, bắt đầu ngày đêm theo sát Húc Họa, chờ ngày 15 tháng 7 đối phương đến tham gia kiểm tra linh căn xong liền mang về Âm Dương viện ngay.
Qua Thần Ma Chi Tức, Thiên Cù Tử nhiều lần trông thấy bóng dáng lúc ẩn lúc hiện của nhị đệ tử nhà mình.
Hề Vân Thanh thật sự nhìn chằm chằm mục tiêu, một tấc cũng không rời, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không cách nào ăn nói với sư tôn.
Vấn đề là, cô nàng mặc đồng phục đệ tử Âm Dương viện mà theo dõi Húc Họa, còn đeo cả ngọc bội Song Ngư Âm Dương của Âm Dương viện kè kè bên người.
Húc Họa chỉ liếc mắt một cái liền phát hiện ra cô nàng, thế là ở nhà luôn trong ngày 15 tháng 7, không đến núi Linh Tuyền kiểm tra linh căn.
Hề Vân Thanh đần mặt!! Nàng ở trên núi Linh Tuyền chờ gần nửa ngày, cuối cùng không nhịn được nữa, lại cất công chạy vào trấn.
Húc Họa vẫn còn ở tại Chu phủ, Hề Vân Thanh đi lòng vòng trước cửa mấy lượt. Sao lại thế nhỉ, mục tiêu rõ ràng biết chuyện kiểm tra linh căn, còn nói với Phan Quỳnh Chi rằng mình sẽ tham gia cơ mà, sao lại đột nhiên đổi ý vậy? Nhớ nhầm ngày à?
Thiên Cù Tử thở dài… khác với Hề Vân Thanh, chàng đương nhiên hiểu vì sao Húc Họa lại không đi. Còn gì khác ngoài lý do không thích chưởng viện là chàng nữa đâu…
Húc Họa ở lì trong Chu phủ không đi, Hề Vân Thanh thật sự hết nhịn nổi, gõ cửa bái phỏng luôn. Vãn Trần đạo trưởng có qua lại với Chu lão gia, cho nên cũng đi theo tới. Chu lão gia nghe Vãn Trần đạo trưởng tiết lộ lại lịch của Hề Vân Thanh xong, nào dám ngăn cản chứ, thế là trực tiếp dẫn khách tới phòng Húc Họa ngay.
Chu lão gia kích động giới thiệu Hề Vân Thanh với Húc Họa với vẻ mặt như đang báo tin vui cho người vừa đậu Trạng Nguyên vậy.
Húc Họa liếc nhìn Hề Vân Thanh, ngọc bội Song Ngư Âm Dương đeo bên hông đối phương thật sự chướng mắt vô cùng. Dường như đã sớm biết Hề Vân Thanh sẽ đích thân tìm tới tận nhà, nàng lười biếng hỏi: “Tên họ ngươi là gì?”
Hỏi gì vô lễ quá vậy, Hề Vân Thanh không vui trong bụng, nhưng vẫn đáp: “Ta chính là nhị đệ tử Hề Vân Thanh của chưởng viện Âm Dương viện thuộc Tiên tông Cửu Uyên.”
Hừ! Tiên tông Cửu Uyên, Âm Dương viện, họ Hề! Chẳng vế nào nghe thuận tai cả. Húc Họa nói: “Ngươi muốn thu ta làm đồ đệ? Vậy tại sao lại đi tay không tới?”
Hề Vân Thanh sững sờ, sư tôn phái nàng tới đây, có thể nói là đã cực kỳ coi trọng cô nàng ‘Kỷ Họa’ này rồi đó có biết không? Đường đường là nhị đệ tử chân truyền của chưởng viện, có bao giờ bị lạnh nhạt kiểu này đâu? Nàng không khỏi tức giận quát: “Hỗn xược! Ta có thu ngươi làm đồ đệ hay không còn phải kiểm tra linh căn trước. Nếu là căn cốt bình thường thì ngươi có quỳ xuống lạy lục van xin cũng đừng mong được Âm Dương viện thu nhận.”
Lòng Thiên Cù Tử hơi chùng xuống, chàng thật sự không hy vọng hai người này bất hòa. Chàng phái Hề Vân Thanh đến đây là vì tính cách lanh lợi của đứa đệ tử này, nhưng sau khi hai bên gặp mặt… hình như lịch sử lại tái diễn…
Quả nhiên, Húc Họa nhướng mày, “Nếu căn cốt ta bất phàm thì sao?”
Hề Vân Thanh thoáng ngớ người, tỉnh hồn lại mới nói: “Đương nhiên sẽ cùng ta trở về Âm Dương viện.” Dạo này phàm nhân đều bất kính với Tiên tông đến mức này sao?
Húc Họa đưa một ngón tay lên lắc lắc, “Âm Dương viện… nghe tên liền thấy xui xẻo, ta không có ý định tới đó.”
Hề Vân Thanh choáng váng, thật sự muốn quay đầu bỏ đi ngay, nhưng nhớ tới mệnh lệnh của sư tôn thì lại xoắn xuýt, cả buổi sau mới nghĩ ra cách đổi chiến thuật chiêu dụ: “Ngươi có biết phàm nhân nhập đạo sẽ có thể sống đến hơn nghìn tuổi, bệnh tật bất xâm, có thể ngự kiếm lên trời xuống đất không? Chẳng lẽ ngươi không muốn được vậy?”
Húc Họa thong dong nói: “Không muốn. Ta cảm thấy nhân gian sống tới bảy mươi tuổi, nếm trải ngũ vị tạp trần rồi sinh lão bệnh tử, thật sự tốt lắm.”
Cơn tức của Hề Vân Thanh dâng đến tận họng, nhưng vai gánh sứ mệnh sư tôn giao phó, nàng chẳng thể làm gì, cả buổi sau mới uất nghẹn thốt ra được một câu: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng đi theo ta?”
Húc Họa ngẫm nghĩ rồi nói: “Điều kiện cũng đơn giản thôi, con người ta xưa nay thích tiền, ngươi đã cất công tới bái phỏng, chỉ cần mang theo chừng ba nghìn lượng bạc, ta chắc hẳn sẽ sinh ra chút hảo cảm với ngươi ngay.”
Âm Dương viện tuyển đệ tử phàm nhân còn phải bỏ ra ba nghìn lượng bạc!!?! Hề Vân Thanh tức giận đến suýt hộc máu, nhưng câu nói tiếp theo của Húc Họa mới càng khiến nàng không thể tin vào tai mình hơn.
Húc Họa nói: “Ngoài ra ta thật sự không thích họ Hề. Hay là ngươi đổi theo họ ta đi, ta mà vui vẻ, không chừng sẽ trực tiếp cùng ngươi về Cửu Uyên luôn.”
Hề Vân Thanh giận gần đứt mạch máu não, “Ngươi… ngươi…” Nàng chỉ mũi kiếm vào Húc Họa, chỉ hận không thể xông lên chém Húc Họa thành hai nửa, song lúc này ngọc bội Song Ngư Âm Dương bên hông lại hơi đong đưa, Liên Hành truyền tin tới, giọng nói của Thiên Cù Tử vang lên mồn một ở bên tai nàng: “Cứ đồng ý đi.” Ôn hòa và bất đắc dĩ, tuyệt nhiên không có chút tức giận nào.
Hề Vân Thanh không tin nổi, nhưng lệnh sư tôn không thể trái, nàng như vừa bị đập một gậy vào đầu, ban nãy còn hung dữ vung kiếm, trợn tròn mắt hạnh, ấy vậy mà lửa giận ngập trời đó lại cuối cùng hóa thành một câu: “Thôi… thôi được…”
Tất cả ngây ra như phỗng.
Húc Họa nhận lấy ngân phiếu ba nghìn lượng từ trong tay Hề Vân Thanh, quay đầu đưa cho Chu lão gia rồi nói: “Gần đây cha và bà nội ta thường xuyên lại đây quấy rối, làm Chu lão gia chịu không ít phiền phức. Ba nghìn lượng này, một nghìn lượng là cảm ơn Chu lão gia đã cưu mang hai mẹ con chúng ta, hai nghìn lượng còn lại, xin Chu lão gia hãy dùng nó mua bức Mẫu Đơn cha ta vẽ. Tranh ông ta vẽ sơ sài, không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng ta là phận làm con, cũng muốn bọn họ tuổi già có chút gì đó để sống qua ngày.”
Chu lão gia nhận ngân phiếu, lòng xúc động vô cùng, khen ngợi Húc Họa hiếu thảo luôn miệng. Thiên Cù Tử lại cau mày… nàng không giống dạng người thiện lương như vậy…
Hề Vân Thanh không rõ đầu đuôi, mà cũng chẳng muốn tìm hiểu nhiều, lôi kéo Húc Họa lên núi Linh Tuyền kiểm tra linh căn. Thần Ma Chi Tức đi theo Húc Họa, có mấy lời muốn nói nhưng lại không dám… Thiên Cù Tử coi đồ đệ mình như con ruột, chủ nhân bắt Hề Vân Thanh theo họ mình, vậy cũng muốn nhận Hề Vân Thanh là con sao, thế coi y là cha hay là mẹ vậy…
Trưởng tộc ơi Khôi thủ, e rằng lão nam nhân nào đó đang thấy ngọt lịm trong lòng đấy…
Bởi vì Hề Vân Thanh đồng ý sửa họ, Húc Họa cũng cho cô nàng chút mặt mũi. Linh căn được nghiệm xong, chính là thượng thượng phẩm. Hề Vân Thanh rốt cuộc thấy dễ chịu hơn chút, hiện giờ Tiên môn có rất ít đệ tử mới nhập môn, linh căn thượng thượng phẩm là đủ để thành đệ tử chân truyền của chưởng viện rồi.
Nói thế nào về sau cũng là tiểu sư muội mình, Hề Vân Thanh đã quen chăm sóc các sư đệ sư muội bên dưới, cho nên chỉ cho rằng Húc Họa tuổi nhỏ không hiểu chuyện, tuy vẫn còn tức giận nhưng đã bớt ác cảm nhiều.
Hai người đồng hành trở về Tiên tông Cửu Uyên, Húc Họa hiện đã có thể gần như chắc chắn Thiên Cù Tử chính là người hồi sinh mình, chẳng qua người này không ưa nàng, cho nên vứt nàng đến trấn Tiên Trà xa xôi hẻo lánh rồi mặc kệ, chờ nàng khôi phục thần thức mới phái đệ tử tới đón.
Bây giờ nàng không có linh lực, có trốn cũng chẳng thoát. Không biết Tiên tông Cửu Uyên nuôi ý đồ gì, rõ ràng ghét nhau muốn chết mà vẫn phải tươi cười qua lại, khổ sở thật ấy chứ.
Về phần trấn Tiên Trà, sau khi thu xếp xong mọi chuyện ở phường thêu tại đế đô, Phan Quỳnh Chi vẫn canh cánh không yên, rốt cuộc vẫn chọn một hôm trở về trấn để nghe ngóng tình hình của con gái. Hà quản sự cũng không phản đối, còn đi dùng bà. Chu lão gia cực kỳ niềm nở chào đón bà vào nhà rồi tận tình kể lại đầu đuôi mọi chuyện về Húc Họa.
Nghe nói con gái đã được tiên trưởng đón đi, Phan Quỳnh Chi mừng rỡ vô cùng, cũng không nấn ná lại lâu nữa, theo Hà quản sự trở về đế đô. Lúc rời khỏi trấn Tiên Trà, hai người có đi ngang qua một lão thái thái quần áo lam lũ, ôm một đứa bé trai xin ăn ở bên đường.
Sao lão thái thái này trông quen đến vậy nhỉ?
Nhìn thấy ánh mắt của Phan Quỳnh Chi, Hà quản sự hỏi: “Quỳnh Chi biết bọn họ à?”
Phan Quỳnh Chi do dự một lúc mới nói: “Hơi giống… mẹ chồng lúc trước của ta… nhưng nhìn kỹ cũng không giống lắm.”
Hà quản sự nói: “Để ta đi hỏi thăm thử.”
Mấy ngày qua đã làm phiền người ta nhiều rồi, Phan Quỳnh Chi thật sự thấy ngại, cho nên gạt đi, “Thôi thôi, ta trở về chuyến này đã phiền ông lắm rồi, sao có thể lại khiến ông chạy tới chạy lui hỏi thăm chuyện riêng của ta nữa chứ.”
Hà quản sự mỉm cười, ông thường xuyên vào nam ra bắc, đi nhiều nên tự hình thành thói quen chu đáo trong mọi chuyện, ông nói: “Bây giờ cô chính là tay thêu chủ chốt của phường thêu, cô mà có chuyện gì thì ta không gánh nổi đâu. Chưa kể, chúng ta quen biết nhau chừng đó thời gian, cũng coi như là bằng hữu chứ? Cô một thân một mình ở bên ngoài, không làm phiền ta thì còn định phiền ai nữa?”
Phan Quỳnh Chi ngượng ngùng mỉm cười, Hà quản sự nhanh nhảu nhảy xuống xe đi hỏi thăm. Bà nhìn theo bóng lưng của Hà quản sự, thời gian qua ở đế đô quả thực như Húc Họa nói, bà biết thêm rất nhiều điều mới mẻ, cũng gặp được nhiều người thú vị hơn.
Số tiền lương nhận được đủ cho bà một cuộc sống rất thoải mái. Bà còn kết thêm bằng hữu, tỷ muội thân thiết, thỉnh thoảng lại cùng nhau tụ tập thưởng trà nói chuyện phiếm hay ra ngoài du ngoạn. Chuyện xưa qua đi, bây giờ bà như hoàn toàn thay hình đổi dạng.
Chỉ chốc lát sau Hà quản sự đã quay lại, nói: “Bà già ấy nói mình họ Kỷ, đứa trẻ trong lòng là cháu trai ruột.”
Nụ cười trên mặt Phan Quỳnh Chi đông cứng, Hà quản sự hỏi thăm rất tường tận, bắt đầu kể lại từ đầu đến cuối cho bà nghe.
Con trai của Kỷ lão thái thái kia thành thân khi vừa đậu tú tài xong. Ai ngờ thê tử lại mang quái thai, ba năm vẫn chưa sinh hạ. Kỷ lão thái thái e ngại tiếng đời, liền đuổi con dâu ra khỏi nhà, cưới vợ khác cho con trai.
Về sau không biết vợ trước của con trai học được tiên pháp từ đâu, có thể tạo nên tranh thêu ‘thần kỳ’. Con trai bà ta cũng âm thầm đòi học bí pháp kia, thử vẽ một bức tranh mẫu đơn có thể ngày nở đêm khép, kết quả lại già đi ba bốn mươi tuổi, chỉ trong tích tắc đã biền thành một ông lão gần đất xa trời.
Người nhà họ Kỷ vô số lần đến tìm cô vợ trước đòi giải thích, ai ngờ người ta được Chu gia che chở, bọn họ bị đánh đuổi thẳng cổ.
Tuy con trai trở thành già cả, nhưng trước đó Kỷ gia cũng có dành dụm được chút của cải, vẫn có thể miễn cưỡng sống qua ngày. Song xui xẻo ở chỗ, tranh của con trai bà ta lại lọt vào mắt xanh của nhà có tiền, được người ta bỏ ra hai nghìn lượng bạc mua đi, cuối cùng số bạc này lại thành mầm tai họa.
Kỷ lão thái thái vốn coi con trai như chỗ dựa cả đời, ai ngờ lại đột nhiên xảy ra cớ sự như vậy, bà ta sợ hãi cho tuổi già của mình, thế là coi số bạc kia còn nặng hơn cả mạng mình, ôm khư khư lấy không buông.
Con dâu thứ hai trong nhà thấy trượng phu tuổi già sức yếu, mẹ chồng lại tử thủ toàn bộ tiền bạc, bệnh tật cũng không có tiền mời thầy thuốc, thế là sinh lòng oán hận.
Trong tình cảnh khốn khổ túng thiếu, con người thường dễ bị mê hoặc. Người đàn bà này bị một gã đồ tể dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, sinh ra ý đồ bất chính. Ả gian díu với gã đồ tể kia, lập mưu hại chết Kỷ Hàn Chương. Ai ngờ lão thái thái khôn khéo, phát hiện thi thể của con trai có vấn đề, lập tức báo quan. Ả con dâu sợ hãi, thế là cuỗm hết tiền bạc của nhà chồng, cùng gian phu bỏ trốn mất dạng.
Đến bây giờ quan phủ vẫn còn đang truy bắt hung thủ, Kỷ lão thái thái bi thương quá độ, khóc đến lòa mắt. Mà cháu trai của bà ta khi xưa là tiểu thiếu gia, mười ngón tay không dính nước, nào biết chuyện cơm áo gạo tiền là gì? Thành ra bây giờ hai bà cháu đành phải ăn xin sống qua ngày.
Phan Quỳnh Chi nghe kể mà lòng ngổn ngang cảm xúc, bà xuống xe, là tú nương hàng đầu của phường thêu nổi danh khắp đế đô, lấy lụa làm váy, lấy gấm làm áo là chuyện hiển nhiên. Bà đi đến trước mặt Kỷ lão thái thái, lấy từ túi tiền bên hông ra năm lượng bạc đặt vào cái chén sứt mẻ ở trước người hai bà cháu.
Mắt Kỷ lão thái thái đã lòa, cháu trai nhỏ của bà ta xưa giờ không lui tới với Phan Quỳnh Chi nên cũng chẳng nhận ra Phan Quỳnh Chi là ai. Nghe thấy tiếng *leng keng*, bà ta đưa tay ra sờ sờ, sờ thấy bạc trong chén thì đôi mắt đục ngầu chảy ra hai hàng nước mắt, run rẩy nói: “Cảm ơn… cảm ơn quý nhân đã thương xót hai bà cháu đơn côi này…”
Phan Quỳnh Chi không nói gì, xoay người trở lại xe. Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, lúc sắp ra khỏi trấn Tiên Trà, bà bỗng ngoái đầu lại, nhớ tới mười tám năm ngây ngô chờ đợi khi trước, cảm thấy đó tựa như một cơn ác mộng dài, sau khi tỉnh giấc sẽ đổ mồ hôi lạnh toàn thân, chấn động tinh thần.
Chuyện xảy ra ở trấn Tiên Trà, hai tháng sau Âm Dương viện mới cử đệ tử ngoại môn đến xử lý, thế nhưng lúc đó đã muộn, không còn cứu vãn gì được nữa.
Thật ra mấy người Kỷ lão thái thái có đi tìm Vãn Trần đạo trưởng, Vãn Trần đạo trưởng cũng báo cáo đầy đủ lên Tiên tông Cửu Uyên. Nhưng Tiên tông Cửu Uyên là đại tông môn, thủ tục đương nhiên nhiêu khê, nếu không phải là chuyện khẩn cấp thì mất từ một đến hai tháng để trình báo lên cấp trên là chuyện bình thường. Mà cả Vãn Trần đạo trưởng lẫn Chu lão gia đều không ưa người nhà họ Kỷ, cho nên chẳng ai buồn đánh tiếng xin Hề Vân Thanh giúp đỡ cả.
Vì thế hai nghìn lượng bạc trắng của Húc Họa cuối cùng lại thành bùa đòi mạng của Kỷ Hàn Chương mà không có cách nào truy cứu.
Kỳ thực tuy khẩu quyết Húc Họa dạy cho Kỷ Hàn Chương làm ông ta lão hóa trong nháy mắt, nhưng đó cũng không phải đòn trí mạng gì. Linh khí của người phàm vốn ít ỏi, cho nên chưa bao giờ dựa dẫm vào linh lực mà sống cả, ông ta chỉ cần điều dưỡng vài ba năm, không uống thuốc cũng sẽ từ từ khỏi.
Đáng tiếc vài ba năm là quá dài, lòng người lại thối nát quá nhanh. Cho dù có biện pháp tuyệt diệu đến đâu cũng không còn đường xoay chuyển.