Doanh Trì thật sự không thể nào ngờ được người mình đang bắt giữ là ai.
Cũng chẳng quá khó hiểu, bởi vì lấy năng lực của Thiên Cù Tử, hắn tuyệt đối không có có khả năng đắc thủ dễ dàng như vậy. Và trong mắt hắn, hóa thân với ba thành công lực của Thiên Cù Tử chỉ là một tên tôm tép tiểu tốt đang ve vãn Húc Họa mà thôi.
Lòng đang ôm hận, đương nhiên sẽ tùy ý nhục nhã đối phương rồi.
Trên trán hóa thân Thiên Cù Tử dần nổi rõ gân xanh, một đại nhân vật Huyền môn như chàng, lòng dạ vốn bao dung quảng đại, luôn có thể nhẫn nhịn trước việc bị người khác khinh mạn nhục nhã. Nhưng khi người trong lòng bị một giống đực ngấp nghé khiêu khích như thế, chàng thật sự không nhịn nổi.
Húc Họa sợ ném chuột vỡ bình, song hiển nhiên cũng không muốn Doanh Trì cứ như vậy thương tổn hóa thân của Thiên Cù Tử.H thân tương đương với tính mạng thứ hai của tu sĩ đấy, đó là chưa kể tới ba thành tu vi có nguy cơ đi tong theo nữa.
Doanh Trì cũng hoàn toàn không thể ngờ, người hắn đang bắt giữ trong tay lại chính là hóa thân tách rời thực thể.
Chỗ khác biệt duy nhất của hóa thân với bổn tôn chính là hóa thân do linh hạch tu luyện mà thành, Doanh Trì có phong ấn linh lực hóa thân cũng không ngăn được việc hóa thân tự bạo linh hạch vào thời khắc cuối cùng. Mà một khi hóa thân chết, linh thức của Thiên Cù Tử sẽ lập tức trở về với bổn tôn.
Doanh Trì bỗng cảm nhận được linh lực lưu chuyển trên thân người trước mặt mình, hắn *hửm* một tiếng. Linh lực rõ ràng đã bị phong ấn rồi mà, vì sao lại có linh lực lưu chuyển?
Hắn đưa tay muốn thăm dò, Húc Họa cũng gần như phản ứng cùng một lúc, trầm giọng nói: “Không được!”
Nếu Thiên Cù Tử tự bạo hóa thân, đương nhiên có thể khiến Doanh Trì trọng thương, thần thức cũng có thể với bổn tôn; nhưng hóa thân này tất cũng sẽ tổn thất nặng, không thể dùng nữa.
Nàng bước nhanh tới, chiếc nhẫn trên tay nàng bắn ra một luồng sáng vào giữa ấn đường của hóa thân, ngăn cản khí tức của Thiên Cù Tử lại, không cho hóa thân tự bạo.
Hành động này đã làm Doanh Trì phát hiện ra vấn đề, hắn chau mày, bắt đầu nghi ngờ thân phận của kẻ trong tay mình. Hắn nắm chặt cổ tay của hóa thân, rót linh lực vào dò xét, một lát sau liền trợn tròn mắt, “Hóa thân! Ngươi là hóa thân của ai?!”
Ban đầu cứ tưởng rằng là hạng vô danh tiểu tốt, nào ngờ lại là một đại nhân vật nào đó của Huyền môn, thật sự kình địch chân chính!
Doanh Trì làm gì nuốt nổi cơn nghẹn này, hắn giận dữ hỏi: “Là kẻ nào trong số chưởng viện chính nhánh hả?”
Tất nhiên rồi, đến hóa thân cũng sở hữu tu vi cỡ này, ngoại trừ chưởng viện Cửu Uyên thì còn có thể là ai nữa?!
Thiên Cù Tử ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt sắc bén người thường không dám nhìn thẳng, “Doanh Trì, ngươi sẽ trả giá đắt vì sự khinh mạn kiêu ngạo của chính mình.”
Doanh Trì gần như bóp nát cổ tay của hóa thân, gầm thét: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Thiên Cù Tử nói: “Muốn biết ta là ai ư? Đơn giản thôi, dùng Khế Ước Thần Ma lập lời thề, ta dùng bổn tôn chọn nơi quyết đấu với ngươi, có dám hay không?”
Doanh Trì giận đến mức bật cười, kéo cổ hóa thân tới gần, mặt đối mặt, “Cho dù là tông chủ Thủy Không Tú nửa chết nửa sống của các ngươi tới, bổn tôn có gì mà không dám?”
Thiên Cù Tử gật đầu, “Tốt lắm!”
Hai người tựa như hai chú mãnh sư đang tranh đoạt phối ngẫu, lông bờm dựng đứng, ánh mắt tóe lửa.
Cứ thế cả hai hùng hổ trích máu thiết lập Khế Ước Thần Ma, Thiên Cù Tử trầm giọng nói: “Nếu ngươi thua, lập tức quăng kiếm quỳ xuống đất, lạy ta ba lạy.”
Doanh Trì hừ lạnh, “Ngươi cũng vậy.”
Khế Ước Thần Ma đã lập thì không thể hủy, sau khi lời thề được lập, Doanh Trì rốt cuộc thấy được danh tính của người ký khế ước với mình: Hề Huyền Chu!
Thiên Cù Tử!
Doanh Trì hận không thể ăn sống nuốt tươi người đứng trước mặt mình, gằn giọng hỏi: “Địa điểm quyết đấu?!”
Hóa thân của Thiên Cù Tử ra hiệu bảo Húc Họa giải phong ấn linh lực cho mình rồi đáp: “Dãy Bách Quỷ.”
Bách Quỷ chính là dãy núi ngăn cách Huyền môn và thánh vực Thiên Ma, đối phương chủ động chọn nơi này, tính ra cũng có thể được xưng là quân tử thẳng thắn vô tư.
Doanh Trì hừ lạnh, “Đi!”
Húc Họa cởi bỏ cấm chú trên người hóa thân, thần thức của Thiên Cù Tử lập tức trở về bổn tôn. Theo lý thì chàng vốn không nên chuyển toàn bộ thần thức sang cho hóa thân, bởi vì quá mức nguy hiểm. Chẳng qua tới bây giờ Hề chưởng viện vẫn chưa từng có ý định sửa đổi tật xấu thấy sắc liền mờ mắt này của mình, vì vậy mới có tình huống như tối hôm nay.
Hôm nay bị đùa bỡn ở ngay trước mặt nữ thần trong lòng, Doanh Trì đương nhiên thề không buông tha. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi nhấc chân rời khỏi uyển cư dành cho khách. Không rõ hắn đã trộm thiệp mời của vị tông chủ nào mà trận pháp của uyển cơ không hề phát tín hiệu cảnh báo.
Hai người vừa bước ra ngoài không lâu, bổn tôn của Thiên Cù Tử liền chạy tới. Khẳng định được đối phương thật sự có thể tu ra hóa thân, Doanh Trì càng thêm hậm hực trong lòng. Hai người cứ thế đùng đùng cùng nhau rời khỏi núi Dung Thiên, thẳng tiến đến dãy Bách Quỷ.
Húc Họa đứng một mình trong phòng, mặt mang biểu cảm một lời khó mà diễn tả được.
Thần Ma Chi Tức nhảy trở vào phòng, đáp xuống đậu trên vai nàng rồi hỏi: “Trưởng tộc không đi xem quyết đấu sao?”
Thâm tâm Húc Họa đã mặc kệ hai người này rồi, song nàng vẫn bảo nó: “Doanh Trì vốn hèn hạ, hắn mà đánh không lại, e rằng sẽ dùng tới thủ đoạn bẩn. Ngươi đi báo với Tái Sương Quy một tiếng đi, bảo ông ta liệu mà chuẩn bị.”
Thần Ma Chi Tức *vâng* một tiếng rồi hóa chân thành đôi cánh nhỏ, đập cánh bay tới Sương Trọng Cư. Bởi vì trong người có khế ước với Thiên Cù Tử, cho nên nó không bị Liên Hành cản trở.
Húc Họa dứt khoát không để ý tới chuyện của hai tên nam nhân gàn dở kia nữa, cởi áo khoác rồi lên giường ngủ thẳng cẳng.
Tại Sương Trọng Cư, Tái Sương Quy đang yên giấc, Thần Ma Chi Tức ỷ mình là một đám khí, vì vậy chẳng buồn kiêng nể, len qua khe cửa chui vào phòng, gọi: “Đại trưởng lão?! Đại trưởng lão!!”
Tái Sương Quy giật mình tỉnh giấc, Thần Ma Chi Tức cao giọng nói một tràng: “Doanh Trì đêm khuya mò tới, hẹn với Hề chưởng viện tới dãy Bách Quỷ luận võ rồi! Trưởng tộc nhà ta bảo ông tự liệu mà chuẩn bị.”
Tái Sương Quy phẫn nộ hỏi: “Chuyện xảy ra hồi nào?”
Thần Ma Chi Tức ngoan ngoãn đáp: “Mới vừa rồi thôi, Hề chưởng viện tới ngủ với Khôi thủ nhà ta, đang ngủ nửa chừng thì bị Mộc chưởng viện đi vào bắt gặp, hai người cảm thấy uyển cư dành cho khách không an toàn, cho nên dự định trở về Khổ Trúc Lâm tiếp tục. Ai ngờ Doanh Trì đột ngột xông vào bắt giữ Hề chưởng viện… sau đó hắn đòi ngủ với Hề chưởng viện, Hề chưởng viện đùng đùng nổi giận, hai người liền hẹn nhau tới dãy Bách Quỷ quyết đấu.”
Ai ngủ với ai cơ?!!
Tái Sương Quy nghẹn ứ một ngụm máu ngang họng, đại não lập tức hiện ra một loạt hình ảnh đồi trụy khẩu vị cực nặng minh họa cho lời kể trình tự rành mạch của Thần Ma Chi Tức. Chỉ vì Huyền Chu mà Ma tôn Doanh Trì bất chất mọi nguy hiểm xông vào núi Dung Thiên?!
Mẹ nó, chẳng lẽ đồ đáng chết kia luôn một mực thèm thuồng sắc đẹp của Huyền Chu nhà ông!!?!
Đại trưởng lão Tái Sương Quy vừa thổ huyết vừa phái người thông báo với chưởng viện các nhánh còn lại. Khỏi chú ý giữa hình tượng chính nhân quân tử luôn, hôm nay nhất định phải băm gã Doanh Trì cuồng vọng kia làm bánh thịt.
Tại dãy Bách Quỷ.
Đã đến nước này Doanh Trì còn chú ý phong độ mới lạ. Thiên Cù Tử tu ra được hóa thân luôn rồi, bây giờ quyết đấu công bằng thì hắn có bao nhiêu phần thắng chứ?
Đừng nói tới một phần ba, chỉ cần không phải là trăm phần trăm thì vẫn phải chuẩn bị chút biện pháp phòng ngừa.
Vì vậy trên đường đến đây, hắn đã sai Hàm Ninh đi thông báo cho tộc trưởng mười hai tộc.
Hề chưởng viện và Doanh Trì đáp xuống dãy Bách Quỷ gần như cùng một lúc.
Thiên Cù Tử cũng không muốn nhiều lời nói nhảm làm gì, Húc Họa không đến, chàng chú ý lễ nghi cho ai xem chứ!
Bảo kiếm Định Trần Hoàn sau lưng chàng rời vỏ, Doanh Trì cũng rút kiếm Hư Tà cầm trong tay. Kiếm chạm kiếm, khai màn trận chiến giữa tu sĩ tuyệt đỉnh của hai giới Huyền, Ma.
Trước đó Doanh Trì cũng không cho rằng mình sẽ cầm chắc thắng lợi trong tay. Dù hắn rõ ràng trông thấy hai tay Thiên Cù Tử đang bị thương, hơn nữa còn không phải là vết thương nhẹ. Nhưng hóa thân của Thiên Cù Tử vẫn đang nhìn chằm chằm bọn họ, ít nhiều gì thì hóa thân cũng mang ba thành tu vi của chính chủ, không thể coi thường.
Cho khi tiếp chiến Doanh Trì liền biết đây nhất định sẽ là một cuộc ác chiến, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn…
Tông chủ đời trước Thủy Không Tú của Tiên tông Cửu Uyên cũng từng là chưởng viện Âm Dương viện, cho nên dạy dỗ bồi dưỡng Thiên Cù Tử đều dựa trên tiêu chuẩn của tân tông chủ Cửu Uyên mà tiến hành.
Chẳng qua sau trận đại chiến giữa Huyền môn và Ma tộc lần trước, Thủy Không Tú bị thương nặng, hơn nữa thần thức còn bị chìm vào hôn mê. Thiên Cù Tử không thể tự mình bổ nhiệm, danh không chính thì ngôn tất không thuận, vì vậy tới nay vị trí tông chú của Cửu Uyên vẫn bị để trống.
Doanh Trì ra chiêu cực kỳ thận trọng, thậm chí có thể nói là hơi bảo thủ.
Nhưng hắn vẫn nhanh chóng phát hiện… đây e rằng không đơn giản chỉ là một trận khổ chiến.
Thiên Cù Tử ôm đồm quá nhiều học thuật, cho nên không thể sử dụng các chiêu thức uy lực khá lớn thành thạo bằng các tu sĩ chuyên trường phái đó, tốc độ ra chiêu và sức mạnh đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Nếu như đối mặt với cường địch, chàng rất có thể bị đối phương bắt được sơ hở, dựa vào đó từng bước quản chế dồn ép.
Lúc trước sở dĩ chàng dám dùng Bồ Đề Chân Quyết đánh Quỷ Dạ đo đất, một là vì phẫn nộ cực cùng, hai là vì bắt nạt hắn tu vi thua kém mình.
Nhưng khi đối mặt với Doanh Trì, dùng biện pháp đó hiển nhiên không ổn.
Vì vậy Thiên Cù Tử cũng cực kỳ cẩn trọng về công lẫn thủ, nói đơn giản thì chàng đang chơi chiêu: cù nhây, mài mòn sức lực của kẻ địch.
Trước đó Doanh Trì cũng cho rằng lý do có rất ít ghi chép về phương thức đối chiến của chưởng viện Âm Dương viện là vì ôm đồm quá nhiều trường phái nên không tinh một môn nào. Nhưng hôm nay khi rơi vào tình cảnh đau khổ giống như chưởng môn Hạ Tâm Bích của Giang Hà kiếm tông lần đó, hắn mới hối không kịp.
Ma tôn thật sự muốn thổ huyết vô cùng.
Cấp Linh Đằng* của Khí tông, Mê Tông Phù** của Đạo tông, Thủy Tâm Thanh Âm của Diệu Âm tông, những thuật pháp vặt vãnh này từng bước một quấn quanh hắn. Khó chịu và phiền phức đến tận cùng!
*Dây leo bổ sung linh khí
**Chú ẩn thân
Doanh Trì rất muốn chém một kiếm phá sạch những thứ này, nhưng không được. Pháp thuật nhỏ có ưu điểm là ít tốn linh lực, lại không mất nhiều thời gian tung chiêu, trong khi chiêu kiếm của hắn chiêu nào cũng vô cùng tiêu hao sức lực, tốc độ ra đòn lại chậm, hiển nhiên chẳng phải là cách đánh khôn ngoan.
Vì vậy tại đêm 15 tháng 8 này, Ma tôn Doanh Trì lần đầu tiên giao thủ với Hề chưởng viện của Âm Dương viện, tiết tấu thường dùng bị phá tan, vốn là một trận thư hùng giữa hai tu sĩ lại trở thành một hồi rượt bắt quần thảo không hề đáng xem, ngược lại còn buồn nôn cực kỳ.
Người của Tiên tông Cửu Uyên chạy tới xong liền ẩn trong góc tối. Mộc Cuồng Dương nhìn mà chán đến ngái ngủ, dựa vào người Phó Thuần Phong, ngáp một cái thật dài.
Dãy Bách Quỷ luôn chìm trong tử khí, quái thạch lởm chởm và cây cối khô cằn tạo nên khung cảnh vô cùng quỷ dị.
Phó Thuần Phong hỏi: “Chừng nào mới động thủ đây?”
Tái Sương Quy nghiêm túc nói: “Tay Thiên Cù Tử bị thương, đánh lâu sẽ bất lợi.”
Mộc Cuồng Dương đưa ra ý kiến: “Ta cảm thấy ra tay càng chậm càng tốt, cứ cho Doanh Trì một bài học, để hắn hiểu được những năm qua chúng ta khổ tới cỡ nào.”
Bảy vị chưởng viện khác đồng loạt gật đầu, Ngọc Lam Tảo nói: “Sau bài học lần này, về sau núi Dung Thiên có đưa kiệu lớn tám người khiêng tới mời, Doanh Trì cũng sẽ không đồng ý phân cao thấp với Thiên Cù Tử nữa.”
Tái Sương Quy lập tức xám ngoét mặt, “Ai sẽ đưa kiệu lớn tám người khiêng tới mời một ác tặc Ma tộc chứ hả?!”
Lời này nghe hơi cay cú quá mức nha, ngay cả Bất Động Bồ Đề cũng phải quay đầu lại nhìn ông một cái.
Lúc này Mộc Cuồng bỗng đảo mắt trông thấy người đang trợ giúp Thiên Cù Tử lập trận… Ớ, đó chẳng phải là nam tử ở trong phòng Húc Họa ban nãy, cùng nàng ấy làm này làm nọ sao?
Cô nàng đưa ngón tay chỉ chỉ, hỏi: “Ai vậy?”
Tái Sương Quy nghe hỏi thì quay sang nhìn, thế nhưng ngay cả ông cũng chẳng biết. Cả nhóm nhìn nhau, Tái Sương Quy không khỏi tiến lên thêm vài bước, muốn nhìn kỹ hơn. Thần Ma Chi Tức hóa thành quả cầu ánh sáng lơ lửng trong không trung, Húc Họa không tới, nó đành thay Khôi thủ nhà nó quan sát một chút vậy.
Mộc Cuồng Dương cũng nhìn thấy nó, biết nó là pháp bảo của Húc Họa thì không khỏi hỏi: “Này, người nọ là ai?”
Thần Ma Chi Tức trả lời: “Hề chưởng viện.”
Mộc Cuồng Dương nóng nảy nói: “Ta hỏi người bên cạnh cơ!”
Thần Ma Chi Tức ngúng ngẩy, “Không nói cho ngươi biết!” Lúc này nó lại thông minh đột xuất, chuyện Thiên Cù Tử cất công giấu kín, nó đương nhiên không nên nói cho người ngoài biết rồi.
Mộc Cuồng Dương đành đổi câu hỏi: “Thế ngươi có biết chuyện này rốt cuộc là sao không? Nửa đêm nửa hôm, lại đông cao thủ Huyền môn tụ tập như vậy, cớ gì Doanh Trì lại chọn thời điểm này tới quấy nhiễu vậy?”
Thần Ma Chi Tức bắt chéo chân, đáp: “Chẳng phải ta đã nói với đại trưởng lão rồi sao? Bởi vì Ma tôn xông vào núi Dung Thiên đòi ngủ với Hề chưởng viện, Hề chưởng viện vô cùng tức giận, liền tới đây quyết đấu với hắn.”
Tất cả: “…”
Chuyện quỷ quái gì thế này?
Các đại nhân vật của Huyền môn đều trợn mắt đến mức muốn rớt tròng xuống đất, vội vàng chắp vá lại tam quan vừa vỡ nát của mình.
Doanh Trì khăng khăng xâm nhập núi Dung Thiên ngay thời điểm diễn ra Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến chỉ vì muốn… quả thật là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Tái Sương Quy cũng không tìm cơ hội hỏi thăm tới hóa thân của Thiên Cù Tử, tiết tấu đánh của hai người kia tuy chậm, nhưng đó là dưới tình huống Thiên Cù Tử cố tình kìm hãm, ông không muốn làm ảnh hưởng tới sự phát huy của đệ tử vào thời điểm này.
Có điều chỉ lát sau dãy Bách Quỷ liền dày đặc ma khí, hiển nhiên Ma tộc cũng đã chạy tới.
Mộc Cuồng Dương làm vài động tác khởi động tứ chi, bóp đốt ngón tay kêu *rôm rốp*, “Ma tộc đúng là không coi Tiên tông Cửu Uyên ra gì, tối nay chúng ta cứ chơi với bọn chúng một trận thật đã đi.”
Chín vị đại trưởng lão đương nhiên cũng cực kỳ không vui, đối phương chọn lúc này tới quấy rối, rõ ràng là muốn khiêu khích toàn bộ Huyền môn. Nếu không đánh trả một trận ra ngô ra khoai, Cửu Uyên còn mặt mũi nào xưng là tông môn đứng đầu Huyền môn nữa chứ?!
Phó Thuần Phong nói: “Xem ra khó tránh khỏi đánh một trận này rồi, mười hai tộc trưởng Ma tộc sở hữu thực lực không yếu, mọi người phải cẩn thận.”
Đao tông và Âm Dương viện đều tỏ rõ thái độ muốn đánh, những chưởng viện khác cũng không có dị nghị gì.
Một mũi tên lông vũ bỗng phá không bắn thẳng về phía hóa thân của Thiên Cù Tử. Hóa thân của Thiên Cù Tử luôn đề phòng, cho nên kịp thời nghiêng người né được. Mộc Cuồng Dương nhún người nhảy mạnh, giẫm lên vũ tiễn lấy đà rồi chém một đao đủ khả năng khai sơn phá thạch về phía đám ma binh ẩn đằng sau chiến trường.
Trận kịch chiến đã mở màn đột ngột không báo trước như thế.
Các vị trưởng lão đương nhiên đều theo hộ tống đệ tử của mình, Phó Thuần Phong đi cùng Mộc Cuồng Dương, đối đầu với đại tộc trưởng Lệ Không Kiêu của Ma tộc. Lê Không Kiêu chau mày, phía sau lão, trưởng thị vệ Hàm Ninh vốn có trách nhiệm bảo vệ Ma tôn lập tức xông lên, vung kiếm tách Phó Thuần Phong và Mộc Cuồng Dương ra, đề phòng sư đồ hai người đánh hội đồng đại tộc trưởng phe mình.
Thực lực của Mộc Cuồng Dương thế nào là chuyện rõ như ban ngày, và Phó Thuần Phong cũng không phải là dạng có thể coi thường. Khác với Tái Sương Quy, y thật sự có thực lực, lúc còn trẻ y từng cùng ba vị cao thủ khác được xưng tụng là Đao tông Tứ Đao của Tiên tông Cửu Uyên.
Nếu không phải vì trong buổi đấu luyện bị đệ tử nhà mình đè xuống đất đánh một trận tơi tả, thanh danh của y đã chẳng xuống dốc đến vậy.
Nhưng thanh danh bị tổn hại không có nghĩa là thực lực cũng bị ảnh hưởng theo.
Thân là trưởng thị vệ của Ma tôn, Hàm Ninh cũng là Kiếm tu tuyệt đỉnh của Ma tộc, vậy mà vẫn thấy áp lực cực nặng khi giao chiến với y. Đao của Phó Thuần Phong vừa nhanh vừa tàn nhẫn, bất kỳ thủ đoạn nào cũng đều bị đao khí ngang ngược xoắn nát. Hư chiêu càng vô dụng hơn, y không bị mê hoặc bởi các chiêu trò đánh lạc hướng, chỉ biết đạp nát mọi chướng ngại, xăm xăm tiến về phía trước.
Xét về điểm này, phong cách của Mộc Cuồng Dương thật ra rất giống y.
Hàm Ninh cắn răng, đối phó với kẻ địch sõi đời bậc này quả thật không thể có bất cứ khoảnh khắc khinh thường nào. Cũng may, trên người hắn hiện giờ đang giữ một vật mà đối phương không thể nào ngờ tới, đó chính là trận pháp hộ thân của Doanh Trì: Linh Hoàng Yêu Phong.
Muốn lẻn vào núi Dung Thiên đương nhiên không thể mang theo bảo vật như Linh Hoàng Yêu Phong trên người. Bằng không vô luận ngụy trang kiểu gì, thậm chí kè kè thiệp mời dự Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến bên người, cũng nhất định sẽ bị trận pháp phòng hộ của Tiên tông Cửu Uyên phát hiện ngay.
Cho nên trước khi lên núi Dung Thiên, Doanh Trì đã tháo gần hết pháp bảo trên người xuống, bao gồm cả bộ đôi Cửu Sát Thiên Võng và Linh Hoàng Yêu Phong. Hàm Ninh là thuộc hạ được Ma tôn tin tưởng nhất, những vật này đương nhiên đều do hắn bảo quản.
Mà lúc Doanh Trì sai hắn truyền tin cho mười hai tộc trưởng, mệnh lệnh cuối cùng chính là bắt một trong các đại trưởng lão để trao đổi Quỷ Dạ.
Doanh Trì ra lệnh như vậy cũng chẳng có gì lạ, chín chưởng viện của núi Dung Thiên, ai cũng sở hữu thực lực khó lường, cho dù Hàm Ninh ra tay bất ngờ, cũng rất khó bắt giữ được họ. Mà các trưởng lão khác thì chưa chắc có đủ phân lượng để trao đổi Quỷ Dạ, ngộ nhỡ chỉ đổi về được một Quỷ Dạ mất hết sạch tu vi, vậy thà không đổi còn hơn.
Chỉ có mấy vị đại trưởng lão, không những đủ quan trọng mà hy vọng bắt giữ thành công cũng nhiều hơn.
Hàm Ninh vừa đánh vừa lui lại, hắn vốn định dựa vào Linh Hoàng Yêu Phong bắt Tái Sương Quy. Nhưng Tái Sương Quy là ai chứ, gian trá còn hơn cả lão hồ ly, ông biết rõ thực lực mình không cao, cho nên trực tiếp ở lì đằng sau, không thèm lên góp vui.
Thôi bắt Phó Thuần Phong cũng được.
Thấy Phó Thuần Phong và Mộc Cuồng Dương đã cách nhau một khoảng xa, Hàm Ninh nhẹ búng tay một cái, Linh Hoàng Yêu Phong đột nhiên xuất hiện.
Phó Thuần Phong thoáng giật mình, cho dù y sở hữu thực lực mạnh mẽ cỡ nào thì cũng phải cúi đầu nhận thua trước loại trận pháp hộ thân chỉ thủ lĩnh Ma tộc mới có thể nắm giữ này, vì vậy y gần như bị nhốt vào trong trận ngay sau đó. Lúc trước Húc Họa phải dựa vào mấy vạn vong hồn và sức mạnh của thần mộc Bất Hủ mới miễn cưỡng thoát khỏi Linh Hoàng Yêu Phong. Nhưng y không phải là Trận tu, đối mặt với trận pháp bậc này, mọi phản kháng đều không có ý nghĩa.
Mộc Cuồng Dương vung một đao buộc đại tộc trưởng Lệ Không Kiêu phải lùi lại rồi chạy sang phía Phó Thuần Phong, song vừa nhìn thấy trận pháp này, nàng cũng không khỏi nhíu chặt mày.
Hàm Ninh đã hoàn thành nhiệm vụ, cho nên không có ý định giao chiến với Mộc Cuồng Dương, lập tức thu Linh Hoàng Yêu Phong lại rồi chụi tọt vào giữa đội quân của Ma tộc.
Mặc kệ âm thanh binh khí va chạm *leng keng* liên tục vang lên xung quân, Thiên Cù Tử dần dần mài mòn sạch sự nhẫn nại của Doanh Trì, đến mức Doanh Trì bắt đầu hy vọng người Cửu Uyên xen vào tiếp tay cho Thiên Cù Tử, như vậy Khế Ước Thần Ma sẽ bị phá, quyến đấu sẽ lập tức biến thành hai bên đánh xáp lá cà ngay.
Thế nhưng người Cửu Uyên vẫn một mực đứng ngoài vòng tranh đấu của bọn họ. Hắn lại không thể chủ động ra lệnh cho Ma tộc ra tay… cái giá phải trả của việc vi phạm Khế Ước Thần Ma là cực kỳ lớn.
Tám chưởng viện giao đấu với mười hai tộc trưởng Ma tộc, động tĩnh này rốt cuộc cũng kinh động tới khách khứa của Cửu Uyên đang nghỉ tại uyển cư. Vô số người rối rít kéo tới dãy Bách Quỷ, sợ chậm trễ nữa thì sẽ không còn miếng canh ngọt mà chia.
Quyết chiến giữa Doanh Trì và Thiên Cù Tử mãi vẫn chưa kết thúc.
Doanh Trì liều mạng đỡ một kiếm của Thiên Cù Tử rồi thối lui ra khỏi phạm vi chiến đấu đã được vạch ra trước đó, hành động này tương đương với việc chủ động nhận thua.
Trận chiến này, hắn thất bại rồi.
Doanh Trì hậm hực nhìn Thiên Cù Tử, đôi tay vốn được bôi thuốc băng bó tử tế của Thiên Cù Tử đã đẫm ướt máu tươi, Cửu Uyên và Ma tộc tử thương vô số.
Doanh Trì giận dữ quát: “Rút lui!” Hắn không bị thương chỗ nào, chẳng qua cơn tức vẫn cứ như tơ nhện quấn chặt ngang cổ, làm thế nào cũng chẳng nuốt xuống được. Bây giờ tinh nhuệ của Huyền môn đều đã tụ tập ở đây, mà hắn đã đạt được mục đích bắt một người của phe đối phương để trao đổi với Quỷ Dạ, cho nên mới lập tức hạ lệnh lui quân.
Thế nhưng Đao tông vẫn đuổi cùng giết tận, Mộc Cuồng Dương đang trong cơn cuồng nộ, số Ma tộc tử thương dưới tay nàng trong nháy mắt đã lên tới hơn mười người. Thiên Cù Tử trầm giọng gọi: “Mộc chưởng viện, đủ rồi!”
Ngay cả mười hai tộc trưởng cũng phải tránh né đao khí của nàng, Mộc Cuồng Dương quát: “Doanh Trì, thả sư phụ ta ra!”
Doanh Trì nở nụ cười cực kỳ lưu manh, “Mộc chưởng viện nói dễ dàng thật. Ta bắt y với mục đích gì, chẳng lẽ Mộc chưởng viện còn không hiểu?”
Mộc Cuồng Dương gằn giọng: “Nếu sư tôn ta có thương tổn gì, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Doanh Trì cười ha hả, “Mộc chưởng viện, Ma tộc sợ một câu uy hiếp của ngươi sao?” Đang cười nửa chừng, hắn đột nhiên quăng kiếm sang một bên, quỳ *phịch* xuống đất, không khống chế được dập đầu lạy Thiên Cù Tử một cái.
Đám đông: “…”
Trong lòng Doanh Trì rủa xả cả mười tám đời tổ tông của Thiên Cù Tử, nhưng không ai có thể chống lại sức mạnh của Khế Ước Thần Ma cả. Ước định ban đầu chính là ai thua thì phải ném kiếm quỳ xuống lạy người thắng ba lạy. Cho nên bây giờ chỉ cần Thiên Cù Tử yêu cầu, hắn sẽ phải thực hiện lời hứa ngay lập tức.
Song hắn chỉ mới lạy một cái, sức mạnh cưỡng chế của khế ước bỗng ngừng lại.
Doanh Trì đang thấy khó hiểu thì Thiên Cù Tử đột nhiên dùng truyền âm nói riêng với hắn: “Còn thừa hai lạy cứ để đó. Hôm nào khác có mặt Khôi thủ Họa Thành, Ma tôn lại bái lạy ta cũng không muộn.”
Ma tôn: “…”
Quả thực là vô sỉ cấp độ mới!!!