Chuyện núi Thánh Linh bị Ma khôi tập kích và đệ tử Huyền môn tử thương vô cùng thê thảm rất nhanh được lan truyền ra ngoài. Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến năm nay quả thật là sự kiện chồng chất sự kiện, khiến Tiên tông Cửu Uyên tối tăm mặt mũi không đỡ kịp.
Trên núi Dung Thiên, khách khứa vẫn chưa về hết, sơn chủ núi Thánh Linh nước mắt lưng tròng, “Xin các vị chưởng viện và trưởng lão đòi lại công bằng cho núi Thánh Linh!”
Ngoài dự đoán, lần này các vị trưởng lão đều không nói gì, không hẹn mà cùng nhìn về phía một người – Thiên Cù Tử. Chàng gửi thiệp mời cho Khôi thủ Họa Thành, lại dốc sức ngăn cản các trưởng lão cầm chân Húc Họa… chàng và Húc Họa rốt cuộc có quan hệ gì, trong lòng mọi người có rất nhiều phỏng đoán khác nhau.
Hôm qua bọn họ bị chàng bác bỏ lời nói ngay ở trước mặt mọi người, nên bây giờ chẳng ai muốn mở miệng trước tiên cả.
Đáp lại thắc mắc của tất cả, Thiên Cù Tử chỉ buông gọn một chữ ‘Đánh.’, quả quyết như chém đinh chặt sắt.
Tái Sương Quy đứng dậy, nói: “Tuy Huyền môn không cấm cản mua bán Ma khôi, nhưng nói cho cùng thì Ma khôi cũng là sinh linh có máu có thịt. Giam cầm họ làm công cụ sinh sản vốn là hành động thất đức.”
Ông vừa dứt lời, sơn chủ núi Thánh Linh lập tức vặn lại: “Đại trưởng lão nói vậy là có ý gì?”
Tái Sương Quy không chút suy suyển, “Nhưng Ma khôi không muốn thiết lập quan hệ với Huyền môn, bọn họ lại một mực ngụ tại Họa Thành, cự tuyệt dời ra khỏi thánh vực Thiên Ma, khiến Huyền môn càng thêm khó tiếp cận. Từ trước đến nay, vì để ngừa Ma tộc thêm lớn mạnh mà nguy hại tới Tiên môn, chúng ta bất đắc dĩ phải giam cầm Ma khôi. Bây giờ Khôi thủ của họ khăng khăng muốn giải cứu tộc dân, chúng ta cũng chỉ còn cách đánh một trận mà thôi.”
Nghe vậy sơn chủ núi Thánh Linh mới hơi bình tĩnh lại, hỏi: “Vậy bây giờ đại trưởng lão đã có kế sách ứng chiến chưa?”
Tái Sương Quy đáp: “Tuy thế công của Họa Thành hung hãn, nhưng người thật sự sở hữu tu vi thâm hậu cũng chỉ có mình Khôi thủ của bọn họ. Nếu tất cả hợp lực, tương trợ lẫn nhau, còn cần sợ Họa Thành sao?”
Đám đông nghe xong, rốt cuộc yên lòng được một chút, có người hỏi: “Đại trưởng lão, Cửu Uyên sẽ giúp đỡ chúng ta chứ?”
Tái Sương Quy gật đầu, “Chư vị yên tâm, thân là tông môn đứng đầu Huyền môn, Cửu Uyên tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Phía dưới xôn xao bàn tán, lại có người hỏi: “Xin hỏi đại trưởng lão, chúng ta thật sự không cần lập tức trở về tông môn để chống địch sao?”
Tái Sương Quy nhìn về phía Thiên Cù Tử lần nữa, sắc mặt Thiên Cù Tử lạnh lẽo tựa sương tuyết, “Không cần.”
Tái Sương Quy lập tức hùa theo: “Tuy chuyện xảy ra đột ngột, để Ma khôi lợi dụng sơ hở tập kích núi Thánh Linh, nhưng…” Ông vốn định nói mấy lời cam đoan, song bây giờ ngay cả bản thân cũng không có lòng tin, làm gì có ai biết được mục tiêu kế tiếp của Húc Họa là nơi nào đâu? Vì vậy ông đổi lại nói: “Nhưng chư vị không cần lo lắng, Họa Thành chỉ mượn gió bẻ măng mà thôi.”
Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến tượng trưng cho thể diện của Tiên tông Cửu Uyên, nếu vội vàng kết thúc nó thế này, thế nào chuyện này cũng thành đề tài đàm tiếu của người đời cho mà xem.
Sau khi đám đông ngồi trở vào bàn tiệc, Tái Sương Quy mới nhìn Thiên Cù Tử, hỏi: “Họa Thành giờ đã công khai trở mặt với Huyền môn, nhưng chúng ta làm sao để biết được mục tiêu kế tiếp của nàng ta là đâu đây?”
Thiên Cù Tử đáp gọn lỏn: “Có một cách.” Rồi chàng nói: “Ta xin được vắng mặt trong buổi tiệc hôm nay.”
Tái Sương Quy hiểu, nhưng vẫn không nhịn được dặn dò: “Thiên Cù Tử, nếu nàng ta lại đắc thủ lần nữa, uy tín của Cửu Uyên chắc chắn sẽ bị lung lay dữ dội.”
Thiên Cù Tử *ừm* khẽ một tiếng rồi đứng dậy rời khỏi sảnh tiệc.
Mộc Cuồng Dương thấy thế, lập tức nói ngay: “Ta cũng đi.”
Phó Thuần Phong ngồi sau lưng nàng, bình thường y sẽ không thèm quản đứa đệ tử này ở trước bàn dân thiên hạ chi cho xấu mặt, nhưng chuyện này quá mức nghiêm trọng, y đành quát lên: “Đi cái gì mà đi! Tuy ngươi từng cùng Khôi thủ Họa Thành uống rượu, nhưng bây giờ lập trường đôi bên khác biệt, trở thành kẻ địch của nhau rồi. Ngươi không thể hành động theo cảm tính rồi bị đối phương mưu hại.”
Mộc Cuồng Dương biết nghe lời mới là lạ. Cô nàng bất mãn kêu lên: “Sư tôn!”
Phó Thuần Phong gằn giọng: “Còn nhận ta là sư tôn thì hãy nghe ta lần này! Bằng không nếu ngươi có chuyện, ta làm sao rời núi đi tìm hả?!” Trưởng tộc Họa Thành sở hữu thực lực bất phàm, ngộ nhỡ nàng ta đắc thủ lần nữa, ai đứng ra bây giờ sẽ trở thành tội đồ. Y đương nhiên không muốn Mộc Cuồng Dương bị kẹt trong vũng bùn đó. Nhìn mấy vị đại trưởng lão khác đi, có ai nói tiếng nào không?!
Mộc Cuồng Dương đành nói: “Được rồi. Thương thế của sư tôn vẫn chưa lành, vẫn không nên ra khỏi núi Dung Thiên thì hơn.”
Phó Thuần Phong thở dài một hơi, y cũng muốn ra ngoài lắm chứ, nhưng bản thân đang kẹt trong trạng thái buồn cười này, ra ngoài kiểu gì đây?
Y rốt cuộc không nhịn được, nhỏ giọng hỏi Quân Thiên Tử: “Quân chưởng viện, đan dược này của ngươi nói thế nào cũng phải có thuốc giải chứ?” Đã một ngày một đêm rồi, sao không thấy hiệu lực yếu đi chút nào hết vậy?! Lòng hiếu thảo này của đồ nhi hình như kéo dài quá mức cần thiết thì phải?!
Quân Thiên Tử cúi đầu nhìn thoáng qua, hiển nhiên rất hài lòng với hiệu quả đan dược mình chế tạo, y nói: “Có. Ta đã nói cho Mộc chưởng viện biết cách giải rồi mà, cô nàng vẫn chưa thuật lại với đại trưởng lão ư?”
Phó đại trưởng lão mừng rỡ, “Xin Quân chưởng viện chỉ giáo.”
Quân Thiên Tử nói: “Uống nhiều nước nóng vào.” Phó đại trưởng lão nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cách giải cũng không khó khăn gì, song y lại nghe Quân Thiên Tử nói tiếp: “Nhanh thì ba năm sẽ giải hết.”
Phó đại trưởng lão trân trối nhìn tiểu huynh đệ đang phẫn nộ dựng đứng của mình, u sầu không lời nào tả xiết.
“Không song tu không được?” Y hỏi lại.
Quân Thiên Tử gật đầu, trên mặt lộ vẻ hơi thương hại, “Đan dược này tên là Song Tu Hợp Ý đan mà, song tu liền hết hiệu lực ngay.”
Phó đại trưởng lão không nói nữa, trong đầu lại bật ra rất nhiều suy nghĩ. Thật ra đường đường là đại trưởng lão Đao tông như y, muốn tìm một người song tu không hề khó tí nào. Xưa nay y vốn không thích tình một đêm hời hợt, nhưng nếu thực sự chẳng còn cách nào khách thì đành vậy, chỉ có thể làm thế thôi.
Trở lại với Thiên Cù Tử, chàng quả thật có biện pháp dễ dàng biết được hành tung của Húc Họa. Khế ước trên thân Thần Ma Chi Tức, Húc Họa chỉ là thứ chủ, chàng có thể qua nó tùy ý thăm dò đường đi nước bước của nàng, nhưng chàng lại không làm thế.
Hề Vân Giai, Hề Vân Thanh và Tri Vi Tử* dẫn người đi theo chàng, một lát sau Hề Vân Thanh không nhịn được được hỏi: “Sư tôn, chúng ta đi đâu vậy ạ?”
*Tri Vi Tử là tán tu giỏi về Khí tông mà Thiên Cù Tử thu nhận ở chương 32
Thiên Cù Tử không đáp, trong đầu đã phác thảo xong bản đồ phân bố thế lực của cả Huyền môn. Nếu hôm nay nàng ra tay, mục tiêu sẽ là nơi nào đây?!
Cùng lúc đó, Húc Họa cũng đang nhìn bản đồ phân bố thế lực của Huyền môn, Thần Ma Chi Tức đậu trên vai nhưng nàng không hề xua nó đi chỗ khác.
Thiên Cù Tử có thể thao túng Thần Ma Chi Tức, nàng biết.
Nhưng nàng cũng biết Thiên Cù Tử sẽ không dùng thủ đoạn này thăm dò mục tiêu kế tiếp của nàng.
Tại sao ư? Không tại sao cả, biết là biết thôi.
Niệm đứng bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói: “Trưởng tộc, yến tiệc hôm nay của Tiên tông Cửu Uyên vẫn tiếp diễn, thủ lĩnh các tông môn khác vẫn ở tại núi Dung Thiên, chỉ mỗi mình chưởng viện Âm Dương viện là rời tiệc thôi.”
Húc Họa không ngạc nhiên, Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến chính là thịnh yến hằng năm của Huyền môn. Nếu Tiên tông Cửu Uyên nhát gan bỏ ngang nửa chừng, để đám người kia trở về, vậy mới đáng kinh ngạc.
Nàng đưa tay sờ sờ tấm địa đồ bằng da dê trước mặt, đây là một trận đọ sức trong yên lặng, nếu hôm nay Họa Thành lại đắc thủ, sĩ khí của Ma khôi sẽ càng thêm dâng trào, ngược lại Cửu Uyên sẽ mất hết thể diện. Thiên Cù Tử một mình ôm lấy vụ này, đương nhiên cũng sẽ bị hao tổn thanh danh, chắc chắn sẽ khiến đồng môn bất mãn.
Nhưng nếu để Cửu Uyên đoán trúng, vệ quân Họa Thành bị chặn đánh, tổn thất bên nàng phải chịu e rằng không hề nhỏ. Ai bảo thực lực của Họa Thành yếu hơn Âm Dương viện quá nhiều chứ?
Niệm hơi do dự, song cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Kỳ thực thắng lợi ở núi Thánh Linh đã đủ để tộc dân hiểu được quyết tâm của Khôi thủ. Hôm nay Huyền môn đã có đề phòng rồi, cho dù Khôi thủ án binh bất động, chắc hẳn mọi người cũng sẽ thông cảm.”
Húc Họa lắc đầu, “Niệm, không phải ta nóng lòng lo lắng cho số tộc dân gặp nạn, nếu chỉ đơn thuần là công tác giải cứu, ta đã không vội vã như vậy. Nhưng ta từng hứa với một người bảo vệ Họa Thành. Một khi đã ký khế ước Thần Ma, tuyệt đối không thể làm trái.”
Niệm biết mình hông nên hỏi, nhưng hắn vẫn không nhịn được, “Trưởng tộc hứa với ai ạ?”
Húc Họa chỉ mỉm cười mà không trả lời. Hồi lâu sau nàng bỗng nói: “Thái Sử Trường Lệnh đâu rồi? Bổn tọa đột nhiên thấy nhớ lão.”
“?” Niệm ngớ người không hiểu.
_________oOo_________
Đến khi sập tối, thấy không có tin tức báo động nào, đám đông ở Tiên tông Cửu Uyên dự tiệc đều thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra hôm nay Họa Thành hết dám vọng động làm bậy rồi.
Nhưng Thiên Cù Tử vẫn căng thẳng như dây cung đang chờ thả, trong lòng chàng có một dự cảm kỳ quái vô cùng, luôn cảm thấy Húc Họa sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Thế lực Huyền môn rải khắp như mực vẩy trên giấy, nếu nàng muốn ra tay, mục tiêu sẽ là chỗ nào đây?
Tại Lưu Hoa thế gia, có bài học của núi Thánh Linh ở trước mắt, đệ tử nơi này đều vô cùng cảnh giác, tăng gấp đôi số người tuần tra canh phòng, toàn bộ Ma khôi cũng bị tách ra giam giữ riêng biệt.
Húc Họa đứng trên một góc mái ngói chạm trổ tỉ mỉ, ống tay áo tung bay trong gió. Lưu Hoa thế gia theo trường phái Khí tông, khả năng chiến đấu đương nhiên yếu hơn các tông môn khác rất nhiều, nhưng Khí tu vốn giàu có, cho nên vung tiền mua về không ít Ma khôi.
Húc Họa xem xét bốn phía, thấy nơi nơi đầy dẫy trận pháp phòng hộ, lại thêm vô số cơ quan cạm bẫy, nàng không khỏi bật cười to: “Khí tông quả nhiên phô trương giàu có.”
Giọng nàng vừa vang lên, nhóm đệ tử canh phòng liền nhảy dựng, “Trưởng tộc Họa Thành! Là Khôi thủ Họa Thành!” Có người nào đó hô hoán: “Lập tức truyền tin cho Hề chưởng viện!”
Khí tu vốn không thiếu pháp bảo truyền âm, cho nên Thiên Cù Tử nhận được tin gần như ngay sau đó.
Lưu Hoa thế gia… chàng nhíu mày… theo lý thì không nên là nơi đó.
Lưu Hoa thế gia tiền tài như nước, cho nên diện tích trụ sở cũng cực kỳ rộng lớn. Mà với Họa Thành bây giờ, tốc chiến tốc thắng là quan trọng nhất. Vì sao nàng lại chọn đại tông môn như thế để ra tay?
Thế nhưng tin cấp báo của Lưu Hoa thế gia thật sự rành rành ở đây…
Thiên Cù Tử chau mày suy nghĩ, Hề Vân Thanh đứng đằng sau, thấy chàng trầm ngâm khó quyết thì đề nghị: “Nếu sư tôn không yên tâm thì cứ để đệ tử và sư huynh ở lại bảo vệ nơi này, sư tôn tới đó xem xét một chuyến?” Lưu Hoa thế gia truyền tin báo rằng Khôi thủ Họa Thành hiện thân ở chỗ họ, nàng và sư huynh lại không tự tin có thể ứng phó nổi với vị kia.
Nhưng một lát sau Thiên Cù Tử lại lắc đầu, nói: “Tiếp tục trấn giữ Bốc Thiên cung.”
Bốc Thiên cung đa phần đều là Quái tu*, lực chiến đấu còn yếu hơn cả Lưu Hoa thế gia, hơn nữa còn là một môn phái nhỏ, dễ đắc thủ hơn nhiều. Vì sao Húc Họa lại chọn xuống ta với Lưu Hoa thế gia mà không phải là Bốc Thiên cung?
*Người chuyên tu luyện về bói quẻ
Giương đông kích tây ư?
Tại Lưu Hoa thế gia, tiểu ác ma đi theo Húc Họa nhìn Niệm và Nộ dẫn thuộc hạ chém giết như chỗ không người. Nó quan sát chung quanh kỹ lưỡng mấy lượt mới nói: “Hề chưởng viện không đến nha. Sư tôn à, người đúng là mặc quần vào liền trở mặt không thèm nhận người quen.”
Húc Họa tung cước đá nó khỏi nóc nhà ngay. Thế rồi ở một khóc gác của nóc nhà, một bóng người chậm rãi hiện thân, áo bào đen nhánh, ma tức vờn quanh, tua rua màu đỏ nơi chuôi bảo kiếm đeo sau lưng bay loạn, trông như một luồng máu tươi đang giãy giụa trong màn sương mù tím thẫm.
Húc Họa mỉm cười, “Ma tôn đại giá quang lâm, thật sự là vinh quang cả đời của Lưu Hoa thế gia cỏn con này.”
Doanh Trì đi đến bên người nàng, nói: “Nói gì đi nữa thì tộc Ma khôi vẫn luôn là một thành viên của Ma tộc. Bổn tôn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn Khôi thủ một mình đối địch.”
Húc Họa day day mũi chân trên mặt ngói, khóe miệng treo nụ cười như có như không, “Thịnh tình của Ma tôn, Họa Thành xin cảm kích.”
Doanh Trì hỏi: “Nếu Khôi thủ thật sự đón nhật thịnh tình của bổn tôn, vậy sao chúng ta không chung sức hợp tác, bắt giết tên thất phu Thiên Cù Tử kia?”
Húc Họa gật gù tán thưởng: “Ý kiến hay.”
Doanh Trì nhìn chằm chằm vào mắt nàng như muốn phân biệt lời này là thật hay giả. Hắn từng bắt gặp Thiên Cù Tử dùng hóa thân quấn quýt với Húc Họa, trong lòng rõ hơn ai hết quan hệ giữa hai người họ. Vốn tưởng nàng đã ngả lòng về phía Thiên Cù Tử, sẽ dẫn dắt Họa Thành tới nương nhờ Tiên tông Cửu Uyên. Ai ngờ chỉ qua một đêm lại có tin nàng tập kích Huyền môn.
Tâm tư nàng nghĩ gì, hắn thật sự đoán không ra. Nhưng sau khi được Thái Sử Trường Lệnh tiết lộ hành tung của Húc Họa, hắn biết rõ Thiên Cù Tử chắc chắn sẽ hiện thân, nên đương nhiên không thể từ bỏ cơ hội tốt này. Hắn nói: “Trưởng tộc đối với tình lang đúng là cầm được buông được, mà đã buông thì buông vô cùng triệt để.”
Húc Họa khiêm tốn đáp lời: “Sức chiến đấu của Họa Thành quá yếu, đơn phương đối đầu thì thật sự không phải là đối thủ của Cửu Uyên.” Lời lẽ lẫn vẻ mặt đều không có chút nhục nhã nào.
Doanh Trì nhìn nàng chăm chú, cuối cùng hỏi: “Húc Họa, nàng và Thiên Cù Tử chỉ là gặp dịp thì chơi, có đúng không?”
Húc Họa đương nhiên nhận ra thâm ý trong mắt hắn, dù sao Thiên Cù Tử cũng không có đây, nàng thuận miệng đáp luôn: “Ma tôn nói rất đúng, một cuộc vui qua đường mà thôi, lấy đâu ra thành tâm chứ.”
Nàng vừa dứt lời, ở góc còn lại của mái nhà, một bóng người khác chậm rãi hiện thân, tóc dài và dây lưng phấp phới theo gió. Ngay sau đó Doanh Trì liền không khống chế được, lập tức đi đến trước mặt người này, khuỵu cả hai gối quỳ *phịch* xuống, dập đầu vái lạy.
Húc Họa kinh hãi tột độ, “?!”
Mới mấy ngày không gặp, Ma tôn lại trở nên văn minh lễ phép như vậy?!