Phan Quỳnh Chi đương nhiên từ chối lời cầu hôn của Lý lão gia. Lòng bà vẫn còn tràn đầy mong chờ đối với Kỷ Hàn Chương, Húc Họa hiểu cho nên cũng không tán thành.
Phan Quỳnh Chi lại nhận không ít quần áo về vá lại, Húc Họa ngồi bên cạnh dựng khung thêu lên, nói: “Mẹ, để con dạy mẹ một kỹ thuật thêu mới.”
Phan Quỳnh Chi cảm thấy những ngày qua đứa con gái vừa khôi phục thần trí này của mình lạ lẫm vô cùng. Nhưng bà rốt cuộc vẫn là người mẹ, con gái đột nhiên trở nên thông minh như thế, mừng rỡ còn không kịp ấy chứ.
Chờ bà đi tới bên người, Húc Họa xỏ chỉ, từ tốn nói: “Đã lâu không sử dụng kỹ thuật thêu này, lờn tay là chuyện khó tránh, nhưng chắc vẫn tạm đủ dùng.”
Mũi kim của nàng đưa cực nhẹ lại cực nhanh, hoa văn như có linh thức, tự động hiện ra trên mặt vải. Phan Quỳnh Chi kiếm sống bằng đường kim mũi chỉ, tính ra cũng là người thành tạo nữ công, nhưng mới nhìn một lúc đã hoa mắt.
Thiên Cù Tử đang thông qua Huyền Quang Kính xem xét việc học hành của đệ tử Âm Dương viện. Hôm nay sư phụ hướng dẫn thí luyện là tam trưởng lão Yến Hồi Lương, nhưng sau khi binh khí của tam trưởng lão bị hạ cấp, Hề Vân Giai đối chiến với ông cũng không hề bị quá sức.
Thiên Cù Tử khá hài lòng với tiến triển của đại đệ tử, thấy Hề Vân Giai đã nắm chắc phần thắng, chàng đảo mắt nhìn thoáng qua hình thêu kia. Kỹ thuật của Phi Châm phường là một trong những bài học nhập môn, ở Huyền môn cũng không tính là cao thâm gì, nhưng ánh mắt chàng lại không nhịn được đuổi theo bàn tay thoăn thắt hạ châm của nàng.
Trong Huyền Quang Kính, Hề Vân giai vừa lưu cho Yến Hồi Lương vài phần thể diện, kịp thời thu chiêu trước khi phân thắng bại… Tuy có sư tôn tính tình lãnh đạm như Thiên Cù Tử, song đệ tử chân truyền là cậu lại biết cách đối nhân xử thế hơn nhiều. Dù sao cũng chẳng có bao nhiêu đệ tử dám đè đầu đánh sư tôn nhà mình răng rơi đầy đất trong buổi thí luyện như Mộc Cuồng Dương cả.
Tâm trí của Thiên Cù Tử còn đang lang thang, Thần Ma Chi Tức bỗng lên tiếng hỏi: “Ngươi muốn một món đồ thêu à?” Nó đổi giọng thương lượng: “Ta có thể giúp ngươi xin Khôi thủ nhà ta một món, xong xuôi khế ước giữa hai ta coi như vô hiệu, sao hả?”
Thiên Cù Tử hoàn hồn, đảo mắt trở về nhìn Huyền Quang Kính, hoàn toàn bỏ lơ đề nghị của Thần Ma Chi Tức.
_________oOo_________
Phan Quỳnh Chi học suốt bốn ngày, cuối cùng cũng nắm sơ sơ kỹ thuật thêu Húc Họa dạy. Húc Họa đã chọn kỹ thuật đơn giản nhất, không cần hao tốn linh lực, nhưng dẫu gì cũng là chiêu thức Tiên môn thế gian khó gặp, người phàm đương nhiên khó thể nắm vững hoàn toàn.
“Còn một chiêu cuối cùng, cũng chính là tuyệt kỹ của phương pháp này.” Húc Họa dùng chỉ tơ thêu dặm lên đóa mẫu đơn rồi nói: “Thêu xong mũi này, mẫu đơn sẽ ngày nở đêm khép.”
Phan Quỳnh Chi bật cười, “Làm gì có kỹ thuật thêu nào tinh diệu như vậy, Họa Họa nói bừa nữa rồi.”
Nhưng đêm hôm đó, đóa mẫu đơn đang nở rộ thật sự khép lại.
Phan Quỳnh Chi kinh ngạc đến ngây người, Húc Họa nói: “Mũi kim cuối cùng cần tốn một ít linh lực, dựa vào trạng thái thân thể hiện giờ của mẹ, thêu một món sẽ mất tới sáu tháng mới hồi phục sức khỏe, nhưng đây là kỹ thuật ít tốn sức nhất rồi, mẹ sử dụng cẩn thận một chút.”
Phan Quỳnh Chi vẫn chưa hoàn hồn, Húc Họa đã đứng dậy, cười bảo: “Ngày mai mẹ mang bức tranh thêu này lên trấn trên bán đi, giá một vạn lượng bạc (tương đương mười nghìn lượng).”
Phan Quỳnh Chi lại há to miệng.
Sáng sớm, trấn Tiên Trà sôi sùng sục như nước bắn vào dầu nóng.
Phan nương tử ban đêm được tiên nhân nhập mộng dạy cho một phương pháp thêu kỳ diệu, không chỉ thêu ra thành phẩm vô cùng sống động mà còn độc nhất vô nhị, hình mẫu đơn trong bức thêu ban ngày nở ban đêm khép.
Quả là trân bảo tuyệt thế, một bức đáng giá nghìn vàng.
Đến chạng vạng, sau khi trường tư thục tan lớp, Kỷ Hàn Chương cũng nghe nói tới chuyện này.
Trước kia lúc Phan Quỳnh Chi vừa mới bị đuổi ra khỏi Kỷ gia, Kỷ Hàn Chương cũng có thăm viếng mấy lần, chỉ là mẹ già trong nhà luôn chê nữ nhân kia xui xẻo, cho nên dần dà ông ta ít đến hơn, về sau cưới thêm vợ mới thì càng không tiện lui tới.
Lại thêm Phan Quỳnh Chi sinh ra đứa con gái bị ngốc bẩm sinh, ông ta xấu mặt, không để tâm tới hai mẹ con này nữa.
Bây giờ đột nhiên nghe nói tới chuyện này, ông ta chỉ thấy buồn cười… Phan Quỳnh Chi và ông ta làm vợ chồng hai năm, ông ta còn không hiểu rõ nữ nhân này sao?
Ngay cả nói chuyện bình thường tiếng cũng nhỏ như muỗi vo ve, tiên nhân ở đâu ra mà nhập mộng chỉ dạy chứ?
Nhưng nghe nói mẹ con hai người đang ngụ tại tửu lầu phía tây trấn, ông ta vẫn không tự chủ được tìm tới đó.
Chuyện tiên nhân nhập mộng đương nhiên là Húc Họa bịa ra, nhưng tác dụng lôi kéo vẫn không hề nhỏ.
Mọi người vây xem chiếm đa số, còn người thật sự có ý muốn mua thì lại chẳng bao nhiêu… Một vạn lượng bạc đấy, ai nghe xong cũng đần mặt.
Lúc Kỷ Hàn Chương bước vào tửu lầu, Phan Quỳnh Chi đã cuống lắm rồi, liên tục kéo kéo tay áo Húc Họa, “Họa Họa, chúng ta vẫn nên trở về thôi, lôi kéo nhiều người như vậy…”
Húc Họa không để ý tới bà, Kỷ Hàn Chương sầm mặt bước ra quát: “Quỳnh Chi! Thân là đàn bà phụ nữ, ngươi rốt cuộc có biết lễ nghi liêm sỉ là gì không? Bây giờ không chỉ tự mình lộ diện trước đám đông mà còn lôi kéo con gái theo!?! Không biết xấu hổ à?!”
Phan Quỳnh Chi sợ hãi đứng phắt dậy, bởi vì món ‘đồ thêu của thần tiên này’, tửu lầu đang rất đông người tới góp vui. Phan Quỳnh Chi lần đầu tiên bị nhiều người nhìn như vậy, lại bị trượng phu răn dạy ở ngay trước mặt đám đông, lập tức nước mắt lưng tròng.
Húc Họa liếc nhìn Kỷ Hàn Chương, khẽ lắc đầu, hiển nhiên vô cùng không tán thành trước biểu hiện của ‘mẫu thân’ mình.
Kỷ Hàn Chương đương nhiên cũng nhìn thấy nàng, nhưng ông ta vẫn cho rằng nàng còn si ngốc, chỉ tổ làm ông ta mất thể diện, cho nên lại lớn tiếng quát Phan Quỳnh Chi: “Còn không mau dẫn nó cút về?!”
Phan Quỳnh Chi rất muốn nói cho ông ta biết con gái đã tỉnh táo rồi, nhưng bị mọi người xầm xì chỉ trỏ thì lại xấu hổ tột bậc, cố thế nào cũng chẳng nói lên lời. Húc Họa vẫn ngồi yên, có một số chuyện không thể dùng lời lẽ mà khuyên, phải để đương sự tự ngẫm ra thôi.
Phan Quỳnh Chi thấp giọng nói với ngữ khí gần như cầu xin, “Họa Họa, chúng ta về nhà đi, đừng chọc giận cha con nữa.”
Nhưng bà vừa dứt lời, đám đông liền xôn xao kinh ngạc… mẫu đơn khép lại rồi.
Tất cả ngây người nhìn, quả thật đúng là như lời rao của Phan Quỳnh Chi ban đầu.
Kỷ Hàn Chương cũng ngỡ ngàng, ông ta còn chưa lên tiếng thì một người mặc trường bào tơ lụa nguyên chất từ trên lầu đi xuống nói: “Nương tử Kỷ gia, lão gia nhà chúng ta mời cô lên lầu một chuyến.”
Tiếng trầm trồ xung quanh vẫn chưa tắt, có người thấp giọng chỉ ra: “Là đại quản gia của Chu lão gia!”
Chu gia là nhà giàu ở trấn Tiên Trà, gần phân nửa đất đai ở trấn này đều là của nhà họ. Kỷ Hàn Chương kinh ngạc đến sững người… Ông ta muốn làm gia sư cho các công tử tiểu thư của Chu phủ từ lâu lắm rồi, đã ngỏ ý nhiều lần nhưng Chu viên ngoại lại tự tìm thuê tiên sinh về, chẳng đếm xỉa gì tới ông ta.
Phan Quỳnh Chi ngơ ngác không hiểu, là Húc Họa lên tiếng trước: “Đi thôi mẹ.” Vừa nói nàng vừa đỡ bà dậy, từ tốn đi lên nhã phòng trên lầu.
Chu viên ngoại kiến thức rộng rãi, vừa nhìn liền biết bức tranh thêu kia tinh diệu đến thế nào. Lúc nhìn thấy hai mẹ con Phan Quỳnh Chi, ông hơi ngạc nhiên… Phan Quỳnh Chi da dẻ trắng mịn, nhìn qua chỉ khoảng đôi mươi, không ngờ lại có con gái lớn như vậy.
Ông mỉm cười, “Phan nương tử, Chu mỗ vô cùng thưởng thức tài nghệ thêu của cô, chẳng qua ra giá vạn lượng bạc, e rằng khắp trấn Tiên Trà cũng không có ai dám bỏ ra mua. Chu mỗ nguyện trả ba nghìn lượng, chẳng hay ý của Phan nương tử thế nào?”
“Ba… ba nghìn lượng?” Phan Quỳnh Chi ngây ra như khúc gỗ, tưởng mình đang nằm mộng.
Chu viên ngoại nói tiếp: “Không dám dối gạt cô, ba nghìn lượng đổi lấy bức tranh thêu này, quả thật không đúng với giá trị của nó. Nhưng Chu mỗ có không ít bằng hữu mở phường thêu ở các tỉnh thành khác, dựa vào tài nghệ của cô, chắc hẳn cũng không cam chịu gò bó ở trấn nhỏ này.”
Phan Quỳnh Chi lắp bắp: “Chu… Chu lão gia, ta… không… ta, ta không biết…”
Thấy bà nói năng lộn xộn, Húc Họa liền tiếp lời ngay: “Chu lão gia đúng là có con mắt tinh đời, tranh thêu này có dịp trình diện lão gia, thật sự chính là vật gặp gỡ chủ. Vừa hay gần đây gia mẫu cũng muốn đến các phường thêu xem thử, xem ra đành phải nhờ cậy Chu lão gia rồi.”
Chu viên ngoại gật đầu, lệnh cho quản gia lập tức đi lấy ngân lượng.
Sau đó quản gia xuống lầu tuyên bố trước mặt mọi người rằng Chu lão gia đã bỏ ra ba nghìn lượng mua bức tranh thêu của Phan Quỳnh Chi. Đám đông ồn ào xôn xao, còn Kỷ Hàn Chương thì choáng váng nói không nên lời.
Ba nghìn lượng bạc! Trường của ông ta nhận hai mươi mấy học sinh, mỗi tháng tiền học phí lẫn tiền hiếu kính đủ loại, cộng lại nhiều nhất cũng chỉ ba mươi lượng bạc thôi đấy.
Phan Quỳnh Chi theo Húc Họa cầm bạc xuống lầu với ánh mắt vô hồn, đi từng bước mà thấy mình như đang giẫm trên mây, cho nên khi đi ngang qua người Kỷ Hàn Chương cũng không chào hỏi gì ông ta.
Tận khi về đến nhà, Phan Quỳnh Chi vẫn cảm thấy mình đang đang ở trong mộng.
Húc Họa nhét ngân phiếu vào tay bà, “Mẹ cất đi.”
Lúc này Phan Quỳnh Chi mới bắt đầu run rẩy, “Họa Họa, con thật sự là Họa Họa của mẹ sao? Rốt cuộc con từ đâu học được những thứ này vậy? Con…” Bà nhớ tới mấy chuyện thần quỷ kỳ dị mình nghe được rất lâu trước đây, run run hỏi: “Có phải con bị yêu quái gì đoạt xác không?”
Sức tưởng tượng phong phú thật. Húc Họa cười ngặt nghẽo, “Chuyện này giải thích một lần không hết đâu, nhưng nằm trong bụng mẹ những ba năm, đúng là cũng xem như con gái mẹ. Mẹ cứ coi như mười lăm năm qua con theo tiên nhân học nghệ nên mới si ngốc đi.”
Phan Quỳnh Chi vẫn chưa tỉnh hồn, Húc Họa vỗ vỗ vai bà, nói: “Ngày mai Kỷ gia hẳn sẽ cho người tới đón mẹ trở về, chẳng qua lần này mẹ có thể nghe theo lời con không?”
Phan Quỳnh Chi ngơ ngác hỏi: “Cái gì?”
Húc Họa nói tiếp: “Chu lão gia nhất định sẽ giới thiệu mẹ với các phường thêu khác, mẹ cứ nghe lời con, tạm thời đừng trở về, kéo dài thêm một năm rưỡi càng tốt, trong thời gian đó hãy chiêm nghiệm kỹ mấy lời Kỷ gia nói với mẹ.”
Phan Quỳnh Chi lắp bắp: “Thế nhưng… Họa Họa, dù sao ông ấy cũng là cha con, là trượng phu của mẹ. Mẹ…”
Húc Họa ngắt lời bà: “Ông ta chẳng là ai cả, chỉ là một hình bóng mẹ mãi theo đuổi thôi.” Phan Quỳnh Chi ngơ ngác nhìn nàng, Húc Họa nói tiếp: “Mẹ, đây là yêu cầu duy nhất của con. Hứa với con đi, được không?”
Trước ánh mắt kiên quyết của ái nữ, Phan Quỳnh Chi cuối cùng cũng gật đầu.
Hôm sau, trước cửa quả nhiên có chiếc xe ngựa đậu lại. Người theo xe tới là nha hoàn tên Xuy Trúc kia của Kỷ gia, nàng ta đứng ở cửa ra vào, cất giọng hỏi: “Có ai ở nhà không?”
Bây giờ Phan Quỳnh Chi đối với Húc Họa là tin tưởng hoàn toàn, trông thấy Xuy Trúc tới cũng không quá kinh ngạc. Mặc dù đã đồng ý với ái nữ là phải suy nghĩ thêm, nhưng bà vẫn thấp thỏm mong đợi, cho nên vừa nghe gọi cửa, bà vội vàng hỏi: “Ai đó?”
Bà đi ra, nhìn thấy Xuy Trúc, trong lòng hơi chua xót song cũng có chút ngọt ngào mơ hồ… Nhà chồng cuối cùng cũng đón nhận mình.
Xuy Trúc nói: “Phu nhân, đêm qua lão gia về đến nhà lại nhắc tới người với lão thái thái. Lão thái thái thấy lão gia vẫn còn nặng tình với phu nhân, cho nên phái nô tỳ đến đây đón người và tiểu thư về nhà.”
Phan Quỳnh Chi gần như bật ra câu đồng ý, nhưng quay đầu lại liền thấy Húc Họa đang đứng dựa cửa mỉm cười nhìn mình. Bà cúi gằm đầu, cả đời bà rất ít khi từ chối người khác, cho nên nhất thời không biết nên nói thế nào.
Xuy Trúc giục: “Phu nhân mau thu dọn đồ đạc rồi cùng nô tỳ trở về.”
Húc Họa vẫn không lên tiếng, nàng muốn người phụ nữ này chính miệng từ chối.
Phan Quỳnh Chi đành nói: “Ta… vẫn còn chút việc chưa làm xong. Ngươi về trước đi, chờ mấy ngày nữa, giao xong đồ thêu còn nợ khách, ta sẽ thương lượng với lão gia chuyện trở về.”
Xuy Trúc sửng sốt, tất nhiên không ngờ bà lại từ chối. Nàng ta bắt đầu hết kiên nhẫn, gắt: “Phu nhân, lão thái thái muốn người trở về trong hôm nay. Lão gia đã nói hết lời mới lay động được lão thái thái đấy, chờ hôm khác ngộ nhỡ lão thái thái thay đổi thì đừng oán ta đấy. Tới lúc đó cho dù người lại mang gà mang vải tới cũng e chẳng được tích sự gì đâu.”
Phan Quỳnh Chi cũng lo lắng sẽ như vậy, nghe thế liền quay lại nhìn Húc Họa, Húc Họa chỉ lười biếng buông ra một câu: “Con tin mẹ sẽ giữ lời hứa.”
Phan Quỳnh Chi cắn môi, quyết tâm nói: “Ta… hôm khác ta sẽ tự mình giải thích với lão thái thái.”
Xuy Trúc tức giận *hừ* một tiếng, lệnh cho xa phu đánh xe trở về, trước khi lên xe còn ném lại một câu: “Không biết điều.”
Chưa qua được hai ngày, quả nhiên lại có một vị Hà quản sự của phường thêu bên ngoài tìm tới. Sau khi chính mắt xem xét đồ thêu của Phan Quỳnh Chi, Hà quản sự hết sức hài lòng. Là quản lý của một phường thêu lớn, Hà quản sự lập tức mua hết tất cả đồ thêu của Phan Quỳnh Chi, và ra giá không hề thấp.
Phan Quỳnh Chi đương nhiên vui vẻ vô cùng, Hà quản sự lại dặn dò: “Phan nương tử, lần trước nhìn thấy tranh Mẫu Đơn Lạc Dương ở chỗ lão Chu, ta thật sự kinh động như được gặp người nhà trời. Lần khác bà có thêu thêm bức nào như vậy nữa thì cứ giữ lại, ta sẽ định kỳ đến thu mua.”
Phan Quỳnh Chi đương nhiên nói đồng ý liên tục. Đưa tiễn Hà quản sự về rồi, tâm trạng của bà vẫn còn tốt vô cùng. Thấy vậy Húc Họa bảo: “Mẹ, chúng ta ra ngoài dạo phố đi.”
Phan Quỳnh Chi luôn yêu thương con gái như mạng, lập tức đồng ý. Gần đây Húc Họa ăn ít, luôn trong tình trạng đói đến rã rời, cho nên không muốn đi bộ. Thế là hai người thuê xe ngựa chở mình đến trấn trên.
Trong tay Phan Quỳnh Chi bây giờ có hơn bốn nghìn lượng bạc trắng, đối với con số này bà đã mất khái niệm nó lớn tới cỡ nào rồi. Trên đường đi Húc Họa mua không ít tơ lụa và son phấn, đã rất lâu không gặp cảnh mua bán tấp nập ở nhân gian, nàng thật sự thích cảm giác dạo phố phường này.
Phan Quỳnh Chi thấy con gái vui vẻ, thế là dứt khoát dẫn nàng đi mua thêm vài món trang sức… Con gái lớn rồi, không có đồ trang sức thì coi thế nào được.
Hai người bước vào một cửa hàng trang sức, Phan Quỳnh Chi sững sờ… trong tiệm còn có khách khác, thật không khéo, chính là vị phu nhân mà Kỷ Hàn Chương cưới sau bà. Thị ta tháp tùng lão thái thái mà tới, mang vòng tay cũ để đánh thành vài món đồ trang sức mới.
Hai bên nhìn nhau, Phan Quỳnh Chi vội vàng lên tiếng trước, “Thưa mẹ.”
Lão thái thái trông thấy bà, lập tức lạnh mặt, “Thế nào, lần trước phái người tới mời ngươi, ngươi còn làm giá, muốn bà già này đích thân tới mời à?”
Bà ta cho rằng mình đang cầm cán dao, dựa vào tính tình của đứa con dâu này, mấy ngày nữa để con trai đi một chuyến, thế nào cũng sẽ cun cút trở về Kỷ gia thôi. Không cần nóng vội.
Phan Quỳnh Chi cuống quýt nói: “Không phải thế thưa mẹ.” Giọng bà nhỏ xíu, rồi bỗng nhớ tới Húc Họa, bà vội ngoắc nàng qua, “Họa Họa, đến đây, gọi bà nội đi con.”
Húc Họa thong thả đi tới, lão thái thái kia nhìn thấy nàng thì hơi hếch cằm, chuẩn bị lên mặt răn dạy một phen. Ai ngờ Húc Họa lại tạt ngang qua người bà ta, đi thẳng tới trước quầy, “Mẹ, nói xong chưa, còn mua đồ trang sức nữa không ạ?”
Phan Quỳnh Chi hoảng hồn, “Con bé này, sao hôm nay lại vô lễ như vậy, còn không mau lại đây?”
Trước mặt đứa con dâu cưới sau mà bị muối mặt như vậy, lão thái thái không khỏi hậm hực, “Đã biết nó ngu muội không hiểu lễ nghi thì nên cố mà quản giáo kỹ lưỡng. Thô tục tùy tiện như vậy, chỉ tổ làm mất mặt Kỷ gia!”
Vị phu nhân Kỷ Hàn Chương cưới sau cũng là người biết nhìn mặt đoán ý, vội vàng vuốt ngực lão thái thái giúp bà ta nhuận khí, “Mẹ, đừng chấp nhất loại nha đầu hoang dã này làm gì, cẩn thận tức giận rồi lại mệt người.”
Phan Quỳnh Chi nghe vậy càng cuống hơn, Húc Họa lại nói: “Mẹ, con muốn món này!” Nàng chỉ vào một cái nhẫn ngọc thạch cẩn vàng. Đây là cửa hàng lão thái thái thường tới, cho nên bà ta biết rõ giá của món này… bốn trăm lượng bạc trắng đấy!
Phan Quỳnh Chi kêu lên: “Họa Họa!”
Húc Họa nũng nịu năn nỉ: “Mẹ, mua cho con đi mà.”
Giọng nàng vừa mềm lại vừa ngọt, thông qua Thần Ma Chi Tức cũng có thể cảm nhận được, Thiên Cù Tử đang ngồi trước bàn phê đồ án trận pháp của đệ tử, nghe vậy không khỏi ngẩng đầu lên, thấy nàng ôm cánh tay Phan Quỳnh Chi lắc lắc, ngòi bút trong tay chàng chợt run lên, để rớt một giọt mực xuống trên giấy.
Lần đầu tiên con gái làm nũng với mình, Phan Quỳnh Chi tất nhiên không kháng cự nổi. Cho dù đang cầm rất nhiều tiền, bốn trăm lượng vẫn khiến bà xót đứt ruột, nhưng con gái đã muốn thì bà sẽ không keo kiệt, “Được, ngoan ngoãn gọi ‘bà nội’ đi rồi mẹ mua cho con, được không?”
Nghe vậy Húc Họa mới quay sang lão thái thái Kỷ gia, miễn cưỡng gọi: “Bà nội.” Hời hợt đến cực điểm, không hề có chút thành ý.
Phan Quỳnh Chi lại không nỡ trách mắng, móc ngân phiếu ra mua chiếc nhẫn ngọc thạch màu lam kia trong sự niềm nở hớn hở của chưởng quầy.
Húc Họa đeo vào thử, song ngón tay nàng quá mập nên xỏ không vào, “Thiệt là, sao lại không vừa chứ.” Nàng tiện tay đeo vào cho Phan Quỳnh Chi, “Ấy, mẹ đeo vừa kìa, thôi mẹ giữ đeo đi, lần sau mua cho con cái khác.” Cứ như bốn trăm lượng bạc trắng chỉ là một trò đùa.
Lão thái thái Kỷ gia và con dâu kế đồng loạt biến sắc. Bọn họ đương nhiên đã nghe tới chuyện Phan Quỳnh Chi bán tranh thêu được nhiều tiền, song Kỷ lão thái thái hiểu đứa con dâu đầu này quá rõ, biết Phan Quỳnh Chi luôn sống tiết kiệm, tiền vào tay cũng ở đó, không mất đi đây. Chờ sau khi hai mẹ con họ trở về Kỷ gia, thịt vào nồi rồi còn không bị hầm nhừ sao?
Nhưng bây giờ xem ra, đứa con gái này thật sự chẳng phải hạng hiền lành như mẹ nó! Tiêu pha kiểu này, đến khi trở lại Kỷ gia thì còn thừa được mấy đồng chứ?
Đêm hôm đó, Kỷ Hàn Chương liền ngồi xe suốt đêm chạy tới gõ cửa nhà Phan Quỳnh Chi… Đành chịu, lão thái thái vừa về nhà liền mắng ông ta té tát, nói còn để tiếp tục như vậy thì núi vàng núi bạc cũng bị hai mẹ con này tiêu sạch không còn một cắc! Cho nên bà ta không thể làm bộ làm tịch nữa, giục con trai nhanh tới đón hai mẹ con họ trở về Kỷ gia.
Bất kể thế nào đi nữa, lấy được tiền vào tay trước rồi hẵng tính.
Phan Quỳnh Chi đứng ở cửa ra vào, nhất thời không dám tin vào mắt mình.
Kỷ Hàn Chương nói: “Nương tử, ta tới đón mẹ con bà về đây.”
Phan Quỳnh Chi chớp mắt, nước mắt rơi như mưa, thì ra đã gần mười sáu năm trôi qua rồi. Mười sáu năm trước, Kỷ Hàn Chương đứng trước mặt bà, phòng tân hôn mờ ảo ánh nến, trượng phu tuấn tú nho nhã, đó chính là hồi ức đẹp đẽ nhất của thanh xuân bà.
Trong lòng Kỷ Hàn Chương rốt cuộc cũng sinh ra chút yêu thương, dịu dàng bảo: “Mấy năm qua vất vả cho bà rồi, đưa con gái về nhà thôi.”
Phan Quỳnh Chi đưa hai tay ôm mặt, nghẹn ngào nói: “Hàn Chương, ta chờ câu này đã mười sáu năm rồi.”
Kỷ Hàn Chương thở dài một tiếng rồi đưa tay ôm hai vai bà. Được Húc Họa rót linh khí vào người nên cơ thể Phan Quỳnh Chi bây giờ vô cùng thơm ngọt, Kỷ Hàn Chương không khỏi ngây ngất, “Đi thôi, cùng ta về nhà, sau này giúp chồng nuôi dạy con cái thật tốt, đừng gây chuyện nữa.”
Phan Quỳnh Chi hơi rụt người, được nam tử trước mặt ôm ấp vuốt ve là ước mộng bao nhiêu qua của bà, thế nhưng đến khi mộng ước thành hiện thực bà lại thấy xa lạ vô cùng, theo tiềm thức quay đầu lại tìm kiếm.
Lần này Húc Họa không có ở đây.
Bà hít sâu một hơi rồi nói: “Hàn Chương, cảm ơn ông đã cất công đến đây, nhưng ta không thể trở về với ông.”
Kỷ Hàn Chương quả thật không thể tin vào tai mình, nữ nhân này có bao giờ làm trái lời ông ta đâu, “Bà nói vậy là có ý gì?”
Phan Quỳnh Chi ngập ngừng nói: “Ta đã hứa với con gái, tạm… tạm thời… khoan trở về Kỷ gia.”
Kỷ Hàn Chương cả giận quát: “Nó là phận con cái! Từ khi nào chuyện nhà lại tới lượt nó quyết định hả? Bà dạy dỗ con gái kiểu đó? Lễ nghi luân thường đâu hết rồi?!”
Phan Quỳnh Chi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nhiều năm trôi qua như vậy, ông ta có thể mắng có thể chê bai bà, nhưng con gái là thịt trong tim bà đấy! Bà lạnh lùng nói: “Hàn Chương, khó khăn lắm Họa Họa mới khôi phục thần trí, ông không được nói con bé như thế!”
Lần đầu tiên bà dám phản kháng đôi co với trượng phu!
Kỷ Hàn Chương phẫn nộ gầm lên: “Ta là cha nó! Ở nhà theo cha, xuất giá tòng phu! Ngay cả đạo lý này nó cũng không hiểu mà cũng được coi là đã trở lại bình thường?!”
Phan Quỳnh Chi lùi lại một bước, đột nhiên hỏi: “Hàn Chương, nếu như Họa Họa không thể khôi phục thần trí, nếu như con bé chưa từng dạy ta thêu thùa, ta còn có thể trở lại Kỷ gia sao?”
Bao nhiêu năm rồi, bà ôm tình yêu và hy vọng dành cho người trước mặt, dẫu biết con đường phía trước đầy chông gai nhưng vẫn ngu ngơ chờ đợi. Tuy vậy hôm nay, khi đột nhiên hỏi người đối diện câu này và cũng hỏi chính mình, bà mới nhận ra, đáp án dường như luôn ở trong lòng, do bà vẫn một mực chối bỏ thôi.
Kỷ Hàn Chương thoáng sửng sốt, sau đó liền nói ngay: “Đương nhiên, mẫu thân chỉ nhất thời tức giận, lại sợ bên ngoài tiếng ra tiếng vào, cho nên mới để hai mẹ con bà sống bên ngoài. Chưa kể, nói thế nào bà cũng là con dâu của Kỷ gia, làm sao mẫu thân có thể giận cả đời được chứ?”
Phan Quỳnh Chi lắc đầu, nước mắt lăn dài xuống trên má, “Ông gạt ta. Thật ra ông vẫn luôn gạt ta.” Bà lẩm bẩm: “Ta biết ông vẫn luôn gạt ta.” Dứt lời bà lùi vào nhà, đóng cửa lại.
Húc Họa không hề tiến lên an ủi, cứ thế nhìn bà tựa lưng vào cửa, từ từ trượt xuống, cuối cùng ngồi xổm trên mặt đất, ôm mặt khóc thút thít.
Thông qua Thần Ma Chi Tức theo dõi diễn biến từ đầu đến cuối, Thiên Cù Tử im lặng không nói tiếng nào. Chàng sinh ra ở thế gia, từ nhỏ đã gặp danh sư, dựa vào tư chất trời sinh và nghị lực từng bước đi đến địa vị ngày hôm nay. Đối với bí pháp Huyền môn chàng rõ như lòng bàn tay, nhưng về ân tình ở thế gian chàng hoàn toàn mù tịt.
Trong khi đó nàng lại xông vào nhân gian, không ngần ngại tự tay bóc lột từng lớp bí ẩn của nhân tình thế thái.
Húc Họa không để ý tới Phan Quỳnh Chi nữa, nàng trở lại phòng mình, đổi y phục bó sát người… từ khi tỉnh lại, tối nào nàng cũng luyện một chút công pháp ngoại gia, vận động cho xuất mồ hôi. Thiên Cù Tử đương nhiên không ra lệnh tạm thời ngưng truyền hình ảnh, Thần Ma Chi Tức đành phải điều chỉnh góc độ, để chàng nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ đỡ trong khoảng thời gian đó.
Chàng không nói cũng không động, Thần Ma Chi Tức thật sự không đoán được chàng đang nghĩ gì.
Tư duy của người này hoàn toàn không theo quy luật suy nghĩ của nhân loại mà. Theo lý, chấp nhận đánh đổi lớn như vậy, chẳng phải người bình thường đều muốn nếm thử một chút mấy trò giam cầm dưỡng mồi gì đó sao? Ít nhất có thể thừa dịp vắng vẻ xông vào chấm mút chút đỉnh mà, lúc này chính là thời cơ tốt nhất rồi còn gì?
Nhưng y thì sao? Đường đường là chưởng viện một nhánh của Tiên tông Cửu Uyên đấy!!! Mỹ nhân lưu lạc nhân gian, y lại trốn ở một bên, đêm đêm nhìn trộm…