Tống Hân Nghiên cảm thấy thê lương và đáng thương cho bản thân, cô thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại ra khỏi túi xách, nhắm máy quay vào giường, quay video này lại. Có đoạn video này, cô có thể thuận lợi ly hôn rồi.
Một lúc lâu sau, Đường Diệp Thần giải thoát trong cơ thể Tống Nhược Kỳ, anh ta ngẩng đầu lên hét lớn: “Hân Nghiên, anh yêu em, anh yêu em...”
Tống Hân Nghiên quay xong video, chỉ cần nghĩ đến Đường Diệp Thần coi Tống Nhược Kỳ là cô, trong lòng cô lại thấy ghê tởm. Chẳng lẽ đây là tình yêu của một người đàn ông? Miệng nói yêu một người, nhưng cơ thể có thể làm tình với một người phụ nữ khác?
Tống Hân Nghiênn dựa vào tủ quần áo, cô chưa bao giờ cảm thấy mình bi thảm như vậy, chồng cô và chị gái cô ngoại tình, nhưng cô chỉ có thể trốn trong tủ quần áo để quay video làm bằng chứng ly hôn. Cô thực sự nên lao ra đánh cho cặp tình nhân này một trận, ít nhất là để cho họ không thành kẻ ghê tởm như vậy.
Tống Hân Nghiên đột nhiên đẩy cửa tủ quần áo đi ra ngoài, cô nhìn lướt qua giường lớn, Đường Diệp Thần đã mệt đến mức ngủ say khò khò, mà Tống Nhược Kỳ lại tỉnh táo, cô ta nhìn thấy Tống Hân Nghiên từ trong tủ quần áo đi ra cũng không hề kinh ngạc chút nào, ngược lại giống như là trong dự liệu.
Tống Hân Nghiên nhíu mày, nhìn chằm chằm Tống Nhược Kỳ: “Tin nhắn là cô gửi cho tôi ư?”
Tống Nhược Kỳ ngồi dậy, cử chỉ lẳng lơ vén mái tóc xoăn sóng lớn màu hạt dẻ, trên mặt còn có tình cảm chưa phai. Muốn tức giận nói: “Hân Nghiên, cô nên cảm ơn tôi, nếu tôi không gọi cho cô đến, làm sao cô có thể có được video về việc Diệp Thần ngoại tình?”
“Cô...” Tống Hân Nghiên không ngờ Tống Nhược Kỳ vì tính toán để bọn họ ly hôn lại không tiếc bôi nhọ chính mình.
“Hân Nghiên, tuyệt đối đừng để tôi thất vọng nha.” Tống Nhược Kỳ cười tủm tỉm nhìn cô.
Mọi người đều nói người không biết xấu hổ thì quỷ cũng sợ, Tống Hân Nghiên cuối cùng cũng cảm nhận được ý nghĩa thật sự của câu nói này, cô nhìn cô ta, nhưng không có một chút oán hận nào, bởi vì cô biết, không phải Tống Nhược Kỳ cũng sẽ có người phụ nữ khác. Cô bình tĩnh nói: “Cho dù không có cảnh tự biên tự diễn vừa rồi của cô, tôi cũng sẽ ly hôn với anh ta, một người đàn ông như vậy, cô thích thì lấy đi. Nhưng tôi kiến nghị cô nên quản tốt nửa dưới của anh ta đi, nếu không không chắc chắn một ngày nào đó trong tương lai, cô cũng sẽ trốn trong tủ quần áo để thưởng thức một cảnh tượng kích thích như thế này đấy.”
Tống Hân Nghiên nói xong, xoay người sải bước rời đi, đi tới bên cửa, cô đột nhiên dừng lại, xoay người lại: “Ảnh chụp cũng là cô gửi à?”
“Ảnh chụp nào?” Tống Nhược Kỳ bối rối nhìn cô.
Tống Hân Nghiên bình tĩnh nhìn cô ta hồi lâu, dường như muốn xác định cô ta có đang nói dối không, một lúc lâu sau, cô mở cửa rời đi. Có lẽ tất cả mọi người sẽ gặp một hoặc hai người đàn ông cặn bã trong cuộc đời của họ, vừa nói yêu mình lại đi ngủ với một người phụ nữ khác.
Đường Diệp Thần là người đàn ông như vậy, vừa rồi ở trong tủ quần áo, nghe tiếng bọn họ ân ái truyền đến, cô lại không còn cảm thấy đau lòng và tức giận nữa. Những yếu tố trước đây làm phiền cô đều sáng tỏ thông suốt rồi.
Cô vẫn cho rằng mình không thể từ bỏ người đàn ông này, cho dù khi nộp đơn ly hôn, trong lòng vẫn còn vài phần nhớ nhung. Thực ra, cô không phải là không thể từ bỏ anh ta, mà là không thể quên được những năm tuyệt vời với anh ta. Bởi vì quá hoài niệm, vì vậy cô luôn tìm cách bỏ qua những tổn thương mà anh ta đã mang lại cho cô, cô nghĩ rằng ở lại bên cạnh anh ta, tất cả những suy nghĩ tốt đẹp trong trái tim cô sẽ không trở thành quá khứ.
Nhưng chỉ ngay mới vừa rồi, cô đã hiểu, có một số thứ nên buông xuống, cô sẽ quên đi quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống mới không còn Đường Diệp Thần.
Tống Hân Nghiên bước nhanh ra khỏi khách sạn, tâm trạng cũng không còn nặng nề như lúc đến, trong phòng không phải Thẩm Duệ và Phùng Trinh Trinh khiến cô không hiểu sao lại thoải mái. Trên thế giới này, có lẽ có một người đàn ông vẫn có thể làm cho cô tin vào một cuộc sống của một cặp đôi bên nhau cả đời trong câu chuyện cổ tích.
“Cô Tống?” Phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ quen thuộc, Tống Hân Nghiên dừng bước, quay đầu nhìn lại. Dưới ánh đèn lộng lẫy sáng chói của khách sạn, Thẩm Duệ và Phùng Trinh Trinh chậm rãi đi tới.
Cô khẽ nhíu mày, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Thẩm Duệ: “Cô Phùng, thật trùng hợp.”
Phùng Trinh Trinh cười tủm tỉm nhìn cô, nhìn sắc mặt cô không tốt lắm, cô ta nói: “Tôi nghe nói cuộc họp hôm nay cô Tống phải vắng mặt vì nằm viện, thấy sắc mặt cô không tốt lắm, sao không nằm trong bệnh viện nghỉ ngơi đi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!