Tống Hân Nghiên sặc đến mức trào nước mắt, cô rất khó chịu, muốn đẩy anh ra nhưng không được.
Thẩm Duệ đột nhiên hôn mãnh liệt hơn, nhấm nháp môi cô từng chút từng chút một. Vừa rồi anh dừng lại bên đường và quan sát họ rất lâu, Tống Hân Nghiên hoàn toàn không nhận thấy sự tồn tại của anh, nhìn thấy cô rất gần với người đàn ông khác, gần đến mức dường như sắp hôn môi nhau. Anh ghen tức đến mức bấm còi thật lớn, thấy cô hoảng sợ quay lại, anh cảm thấy hành vi của mình quá mức trẻ con nên mới lái xe bỏ đi.
Trên môi có cảm giác đau nhói, nụ hôn của anh không nhẹ nhàng chút nào, xen lẫn tức giận mà điên cuồng tàn phá môi cô. Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến lòng cô không thể chịu đựng nổi, lúc này, cơn tức giận của Thẩm Duệ lại khiến cô càng thêm đau lòng.
Cô nghiến răng không cho anh vào. Nhưng anh tàn nhẫn cắn chặt môi cô, buộc cô phải mở ra trong đau đớn. Nước mắt không thể không lăn dài nữa, với nụ hôn mãnh liệt của anh, chúng lách tách lăn xuống dưới.
Thẩm Duệ nếm được vị mặn, anh ngạc nhiên buông cô ra, nhìn thấy cô đang khóc như hoa lê dính mưa, anh đột nhiên hoảng sợ: “Nghiên Nghiên, em sao vậy? Sao em lại khóc?”
Anh không hỏi thì không sao, nhưng khi anh hỏi, cô càng buồn hơn và khóc dữ dội hơn:”Hu hu, anh bắt nạt em, anh xấu lắm, anh bắt nạt em… Hu hu…”
Trái tim của Thẩm Duệ như bị tiếng khóc của cô làm cho xoắn lại, anh duỗi tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi, là anh hư, là anh bắt nạt em, đừng khóc nữa nhé? Anh xin lỗi em được chưa?”
Tống Hân Nghiên càng cảm thấy đau lòng, cô không biết tại sao mình lại khóc, càng khóc càng buồn, cô khóc về những nỗi đau mà cô đã phải chịu trong năm năm qua và những nỗi đau mà cô đã phải chịu đựng gần đây, cộng thêm những bất bình mà cô đã phải chịu đựng khi ở trước tòa án.
Thật ra, cô là một người rất đơn giản, điều cô muốn cũng rất đơn giản, đó là gầy dựng một mái ấm gia đình với người cô yêu, anh yêu cô và cô yêu anh là đủ rồi. Nhiều năm qua, cô đã nỗ lực làm việc, nhưng dù cố gắng thế nào cũng vô ích, rốt cuộc cái gì không thuộc về cô cũng sẽ không bao giờ thuộc về cô.
Cô muốn cố gắng buông bỏ, nhưng tổn thương đến từng đợt, cô thậm chí không biết về sau phải tiếp tục sống thế nào đây.
Thẩm Duệ càng dỗ dành, cô càng khóc, ở phía sau, anh chỉ đơn giản là không dỗ dành nữa mà chỉ lặng lẽ ôm cô như vậy. Có thể, lúc này, cô chẳng cần gì ngoài một vòng tay ấm áp.
Tống Hân Nghiên khóc nhưng cô lại không phát ra âm thanh, Thẩm Duệ nhìn xuống thì thấy hai mắt cô nhắm nghiền, hình như cô đã ngủ rồi. Anh không biết nên cười hay nên khóc, cô gái này đã lấy anh làm gối ôm.
Nhìn thấy cô vẫn còn đang khóc nức nở lúc đang say ngủ, anh sững sờ, biết hôm nay cô đang kiện cáo ly hôn với Đường Diệp Thần, anh đáp chuyến bay sớm trở về, vội vàng đến tòa án, thì lại nhìn thấy một màn âu yếm như vậy.
Anh thừa nhận rằng anh ghen, cho nên mới hôn cô điên cuồng, thậm chí muốn biến cô thành của anh, để không ai có thể thèm muốn cô một lần nữa. Nếu không có nước mắt của cô ngăn cản anh kịp thời, anh không biết mình sẽ còn làm gì nữa.
Trái tim anh đã mất kiểm soát với người phụ nữ này, sẽ không bao giờ trở lại như xưa nữa.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, đặt cô ngồi trở lại ghế, thắt dây an toàn rồi khởi động xe đến Y Uyển.
Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại, trời đã tối, sau lưng cô nhiệt độ nóng rực, cô không cần nhìn lại cũng biết đó là ai. Hơi thở của cô tràn ngập hơi thở nam tính trong trẻo trên người anh, cô cảm thấy yên tâm hơn.
Đèn trong phòng ngủ mờ ảo, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, cô lặng lẽ đứng dậy khỏi vòng tay anh, nhẹ nhàng bước ra khỏi giường. Khi vừa bước đến cửa sổ kính suốt sát đất, cô nghe thấy một giọng nói lười biếng phía sau: “Em không ngủ tiếp à?”
Tống Hân Nghiên dừng lại, cô mở rèm, quay đầu lại nhìn anh đang nheo mắt vì ánh sáng mạnh đột ngột, cô cười nhẹ: “Đồ lười biếng, đã đến lúc phải dậy rồi.”
Thẩm Duệ ngồi dậy khỏi giường, trên người anh chỉ mặc một chiếc quần lót hình viên đạn, đó là chiếc mà Tống Hân Nghiên đã mua cho anh. Tống Hân Nghiên nhìn vào ngũ quan đẹp mắt và góc cạnh của anh, ngay lập tức quay mặt đi chỗ khác với khuôn mặt đỏ bừng.
Thẩm Duệ khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nhìn cô chằm chằm: “Em đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi mà vẫn còn ngại ngùng hả?”
Tống Hân Nghiên nhìn lên trần nhà, không dám nhìn anh.
Thấy cô không nói gì, Thẩm Duệ nói đùa: “Anh chạm vào em rất nhiều lần, em có muốn chạm lại không?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu như cái trống bỏi, cô nhìn thôi đã thấy xấu hổ rồi, anh còn bắt cô sờ nữa? Vậy thì không phải cô sẽ thẹn thùng đến mức đào một cái lỗ dưới đất để chui xuống luôn à? Hơn nữa, đàn ông có chạm vào được không? Sau một hồi sờ làm cho anh phấn khích thì chẳng phải người chịu thiệt là cô hả?
“Em đói rồi, em đi tìm thứ gì đó để ăn đây.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!