Tống Hân Nghiên rất muốn gật đầu, nhưng lòng can đảm của cô đã bị thực tế mài mòn, cô chăm chú nhìn anh như muốn khắc sâu anh vào trí nhớ của mình, thật lâu sau, cô nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, Thẩm Duệ, tôi không làm được!”
Đôi mắt phượng của Thẩm Duệ giống như pháo hoa bay lên trời, sau một khắc bừng sáng chỉ còn lại bóng tối vô tận, ánh mắt đầy đau khổ: “Tống Hân Nghiên, em hãy dũng cảm một lần vì anh có được không?"
“Lòng em tham lam lắm, em chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, em rất hạnh phúc trong khoảng thời gian này ở bên anh, cảm ơn anh đã luôn xuất hiện lúc em chật vật nhất. Thế nhưng em không thể tham lam được nữa, Thẩm Duệ, tạm biệt, không, không bao giờ gặp lại!” Tống Hân Nghiên nói xong, nước mắt lại trào ra, cô cúi đầu bước qua anh.
Bàn tay to của Thẩm Duệ đang buông thõng bên cạnh anh nắm chặt thành nắm đấm, anh không đưa tay ra giữ lấy cô, cô đã lựa chọn rồi phải không? Tại sao anh vẫn không cam lòng? Họ hợp nhau như vậy, anh cũng cảm nhận được tình cảm của cô dành cho anh, tại sao khi cô nói từ bỏ thì lập tức từ bỏ?
Anh nhìn cô đi về phía cửa mà không thèm quay lại, anh không ngừng hy vọng, Tống Hân Nghiên, hãy quay đầu lại nhìn tôi một lần nữa, chỉ cần nhìn tôi một lần nữa thôi, tôi sẽ không để em rời đi, nhìn một lần nữa thôi.
Nhưng từ đầu đến cuối Tống Hân Nghiên không hề nhìn lại, cô mở cửa bước nhanh ra ngoài.
Ánh sáng trong mắt Thẩm Duệ hoàn toàn mờ đi, anh nhìn cánh cửa đang dần đóng lại, anh nghiến răng: Tống Hân Nghiên, em lại bỏ rơi tôi.
Phía sau có tiếng bước chân vững vàng, anh không nhìn lại, ông cụ Thẩm đứng ở bên cạnh anh, ông ta nói: “Thằng tư, ba làm vậy cũng vì tốt cho con thôi, con xem, cô ta không còn tự tin để đứng bên cạnh con, cùng con đối mặt với mưa gió. Nhân dịp lúc này cả hai vẫn chưa chìm sâu, dừng lại sẽ tốt hơn cho cả con và cô ta. Đàn ông cầm được thì buông được, huống chi chỉ là một người phụ nữ.”
Thẩm Duệ cười lạnh: “Chỉ có người không hiểu tình yêu mới nói được câu này, bởi vì người đó chưa bao giờ thực sự yêu.”
Ông cụ Thẩm bị anh làm nghẹn đến sắc mặt trắng xanh, cố nhịn xuống, nói: “Dù con có nói gì đi nữa thì đừng quên những gì ba đã nói với con.”
Thẩm Duệ tức giận đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống, phải thừa nhận rằng ông Thẩm đúng là gừng càng già càng cay, ông Thẩm đã nắm chắc huyệt chết dưới gót chân của anh. Nhưng vào lúc này, vì bị Tống Hân Nghiên từ chối, anh cảm thấy có chút suy sụp: “Ông đi nói với cô ấy đi, có lẽ sẽ đẩy nhanh tốc độ chúng tôi ở bên nhau mà thôi. Dù sao trước lạ sau quen, làm nhiều thêm vài lần thì cô ấy sẽ tha thứ cho tôi.”
“Con!” Ông cụ Thẩm rất tức giận, làm sao lại sinh ra một tên khốn nạn như vậy: “Con cho rằng ba không dám à, A Uy, đi ngăn cô Tống lại.”
“Ông dám!” Thẩm Duệ phẫn nộ trừng mắt nhìn A Uy, anh cau mày, nhìn chằm chằm ông cụ Thẩm bằng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị: “Nếu ông dám nói với cô ấy một lời nào, đừng trách tôi đào mộ tổ tiên nhà ông lên.”
Ông cụ Thẩm: “...”
Làm như thể đó không phải là mộ tổ tiên của gia đình anh vậy, cái thằng con trai bất hiếu này!
…
Tống Hân Nghiên rời khỏi Y Uyển, cả người như kiệt sức, cô ngồi xổm bên vệ đường, nước mắt lăn dài trên gò má. Ngày hôm nay, cuộc đời của cô từ u ám hướng đến ánh sáng, rồi lại từ ánh sáng quay về bóng tối. Cô cảm thấy có một đám mây đen cứ lởn vởn trên đầu không chịu bay đi.
Mỗi lần cô đều dùng hết tất cả sức lực đẩy Thẩm Duệ ra xa nhưng đến lần sau, cô lại không nhịn được muốn lại gần anh, đâm anh bị thương, rồi lại ngậm ngùi rời đi.
Cô không trách ai cả, cô chỉ trách bản thân không đủ can đảm để cố gắng một lần nữa.
“Cô Tống, ông chủ mời cô lên xe.” Giọng nói của A Uy từ phía sau truyền đến, Tống Hân Nghiên vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Rolls-Royce đang đậu ở đối diện bên đường. Cô lau nước mắt và nói: “Không cần, tôi tự đi’.
“Ông chủ muốn tự mình tiễn cô rời khỏi đây mới có thể yên tâm, mong cô hợp tác.” A Uy không mặn không nhạt nói.
Tống Hân Nghiên tức giận đến mức ngừng khóc, có phải ông cụ Thẩm nghĩ nhiều quá rồi không, ông ta cho rằng cô nán lại nơi này để quay về tìm Thẩm Duệ à? Cô tức giận đứng dậy, băng qua đường, mở cửa xe lên xe, trong lúc đó không thèm nhìn ông cụ Thẩm.
A Uy sờ cái mũi, câu sau là do anh ta cố ý nói, không liên quan gì đến ông cụ Thẩm.
Khi xe lái ra ngoài, kính cách nhiệt bên trong xe tự động dâng lên, thấy vậy, Tống Hân Nghiên biết ông cụ có chuyện muốn nói với cô. Trong lòng cô có chút lo lắng ông cụ Thẩm còn có thể nói cho cô biết chuyện gì nữa? Ông ta đã buộc cô phải lựa chọn, ông ta còn có thể làm gì nữa đây?
Ông cụ Thẩm lấy ra một túi hồ sơ từ ngăn kéo bên cạnh, lấy ra hai bức ảnh và đưa cho Tống Hân Nghiên, hỏi: “Cô có nhớ hai bức ảnh này không?”
Đương nhiên ông cụ Thẩm sẽ không ngu ngốc đến mức chỉ bắt đầu từ phía Thẩm Duệ, tính cách của Thẩm Duệ rất kiêu ngạo, anh dám trắng trợn dẫn Tống Hân Nghiên rời trước bao cặp mắt của người nhà họ Hạ, huống chi là năm năm trước, chờ đến khi anh nghĩ ra cách xử lý thì chuyện này không còn trói buộc được anh nữa.
Cho nên ông ta vẫn phải bắt đầu từ phía Tống Hân Nghiên, tục ngữ có câu một cây làm chẳng nên non, chỉ khi cắt đứt tâm tư của Tống Hân Nghiên thì ông ta mới có thể thực sự yên tâm.
Tống Hân Nghiên nhìn sang, khi cô nhìn thấy bức ảnh thì vô cùng choáng váng. Cô là người hiểu rõ hơn ai hết cảnh tượng xảy ra trong bức ảnh, cô nhìn ông cụ Thẩm đầy vẻ khó tin, đôi môi run rẩy: “Tại sao ông lại có những bức ảnh này?”
Ông cụ Thẩm thấy cả người cô bắt đầu run lên, trong mắt thoáng qua một tia không đành lòng. Dù sao cô cũng không phải là người có ý chí sắt đá, nhưng để bảo vệ nhà họ Thẩm, ông ta phải làm điều này.
“Chỉ cần tôi muốn biết thì đều có thể điều tra được. Tống Hân Nghiên, tôi luôn không thích cô, dù là cháu dâu hay con dâu tương lai, cô đều không thể đáp ứng yêu cầu của tôi, hy vọng cô sẽ ngừng quấy rầy đứa con trai thứ tư của tôi, nếu không, tôi sẽ tự mình gửi những bức ảnh này cho nó.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!