Hiện tại đã gần mười một giờ, đối với Bạc Mộ Niên ngủ sớm mà nói, xuất hiện dưới lầu Kim Vực Lam Loan đã là chuyện hiếm lạ. Anh ta đứng thẳng ở đó, giống như một gốc tùng cứng cáp mạnh mẽ, gió quật không ngã.
Hàn Mỹ Hân đẩy cửa bước ra, nhìn thấy Bạc Mộ Niên, tim cô ấy khẽ nhảy lên, nhăn nhó hỏi: “Sao anh lại tới đây? Không phải tôi đã gọi điện bảo tối nay không về rồi à?”
Đôi mắt đen láy của Bạc Mộ Niên bình tĩnh nhìn dáng vẻ nhăn mày nhăn mặt của cô ấy: “Em nghĩ tôi nhớ em hả?”
Tim Hàn Mỹ Hân đập rộn lên, muộn như vậy anh ta còn tới tìm cô ấy, không phải do nhớ à? Xem ra đêm nay không chỉ có mình cô ấy ngủ không yên, anh ta cũng thế, cô ấy không ở bên cạnh, anh ta thao thức khó ngủ lắm nhỉ?
“Nghĩ hay lắm.” Câu kế tiếp của Bạc Mộ Niên trực tiếp đá cô ấy xuống vực sâu. Sắc mặt Hàn Mỹ Hân cứng đờ, cắn răng, xoay người rời đi: “Vậy tôi về ngủ.”
Vừa mới đi một bước đã bị Bạc Mộ Niên níu lại, anh ta dùng sức, kéo cô ấy vào trong lòng. Mùi sữa tắm thơm ngát trên người Hàn Mỹ Hân xông vào mũi, khiến trong lòng rộn rạo, anh ta kiềm chế, hỏi: “Tống Hân Nghiên có nói gì với em không?”
“Nói cái gì?” Hơi thở Hàn Mỹ Hân tràn ngập mùi hương Cổ Long trên người anh ta, trưởng thành quyến rũ, câu dẫn lòng người.
Bạc Mộ Niên khẽ nhíu mày: “Không nói gì hết? Đêm nay Lão Tứ nổi điên, suýt chút nữa đã đập phá đồ đạc. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy mất lý trí như vậy, nhìn ra chuyện của hai người bọn họ xảy ra vấn đề. Tống Hân Nghiên thật sự không nói gì à?”
Trong lòng Hàn Mỹ Hân hơi không vui, anh ta trễ như vậy mới đi tìm cô ấy là vì quan tâm anh em tốt của mình có bị chị em tốt của cô ấy tổn thương hay không? “Tôi vốn không xem trọng chuyện của Hân Nghiên và Thẩm Duệ, nhà họ Thẩm cao quý, Hân Nghiên nhà tôi với không tới, tan vỡ cũng tốt, đàn anh Liên Mặc vẫn còn cơ hội.”
“...” Bạc Mộ Niên liếc cô ấy: “Vẫn còn nhớ nhung đàn anh Liên Mặc của em à?”
Hàn Mỹ Hân nhìn đôi mắt khẽ híp của anh ta, trái tim nhỏ hơi run rẩy. Nhớ lại trừng phạt đêm hôm đó, cô ấy vội vàng nói: “Tôi không có, chỉ là cảm thấy phù sa không chảy ruộng ngoài, Hân Nghiên ở bên đàn anh Liên Mặc mới hạnh phúc.”
“Hàn Mỹ Hân, em đừng mù quáng xen vào chuyện của Tống Hân Nghiên. Không phải cô ấy đã ly hôn với Đường Diệp Thần rồi à? Tại sao lại không chấp nhận Lão Tứ?” Bạc Mộ Niên hỏi.
“Sao tôi biết được, có lẽ cô ấy cảm thấy người nhà họ Thẩm đều không đáng tin cậy. Khuya rồi, tôi về phòng ngủ đây, anh cũng về sớm nghỉ ngơi.” Hàn Mỹ Hân đẩy anh ta, xoay người bước lên lầu, Bạc Mộ Niên cũng đi theo cô ấy vào trong.
Hàn Mỹ Hân nghe tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, ngạc nhiên xoay người đã bị Bạc Mộ Niên đè lên vách tường. Nụ hôn mãnh liệt rơi xuống môi, hơi thở của cô ấy bị đối phương nuốt chửng.
…
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hôm sau, Tống Hân Nghiên tỉnh lại, cảm thấy trước mặt mơ hồ, cô dụi mắt, vẫn không nhìn rõ lắm. Cô cầm gương lên soi, phát hiện hai mắt đã sưng húp.
Cô thả gương xuống, hít một cái, đứng dậy đi ra phòng ngủ. Tối hôm qua Hàn Mỹ Hân một đi không trở lại, cô chờ một hồi liền ngủ mất, lòng nghĩ có lẽ Bạc Mộ Niên đã đón cô ấy về rồi nên cô cũng không gọi điện hỏi.
Cô đi vào phòng khách, một người đàn ông chân dài đang ngồi trên sô pha, áo sơ mi sẫm màu càng khiến đối phương toát lên vẻ lạnh lùng. Cô hoảng sợ, nhận ra bản thân chỉ mặc mỗi một cái đầm ngủ thì vội vàng chạy về phòng ngủ.
Bạc Mộ Niên hé mắt, không đứng dậy rời đi. Tối hôm qua Hàn Mỹ Hân bị anh ta làm mệt chết, bây giờ còn đang ngủ trên giường. Người đàn ông ăn uống no say, sáng sớm tâm trạng rất tốt.
Tống Hân Nghiên thay quần áo đi ra, trông thấy Bạc Mộ Niên vẫn còn đó thì bó tay. Thật không ngờ Bạc Mộ Niên lại ngủ ở chỗ này, hù chết cô: “Anh Bạc, Mỹ Hân đâu?”
“Còn đang ngủ, cô Tống, cô dậy rồi, chúng ta nói chuyện đi.” Bạc Mộ Niên không quanh co, hỏi thẳng: “Cô muốn để Lão Tứ chờ đến khi nào?”
Cả người Tống Hân Nghiên vô cùng tiều tụy, nghe vậy, ánh mắt cô lại càng thêm cô đơn, nói: “Anh Bạc, Thẩm Duệ rất nghe lời anh, nhờ anh khuyên anh ấy một câu, tôi và anh ấy không có kết quả.”
“Cô cho rằng cậu ấy sẽ nghe lời tôi nói? Nếu cậu ấy nghe thì tôi đã không đứng nhìn cậu ấy lún chân sâu như vậy, đến giờ không thể tự rút ra.” Giọng Bạc Mộ Niên lạnh lẽo như băng, anh ta vốn lớn tuổi hơi Thẩm Duệ, lời nói rất có lực uy hiếp.
Tống Hân Nghiên giống như một đứa trẻ mắc lỗi, bị anh ta nói không ngẩng đầu lên được.
Thấy vậy, Bạc Mộ Niên cố tình nhẹ giọng đi: “Có phải cô gặp khó khăn gì không? Nếu như gặp phải vấn đề gì thì cứ nói với tôi, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần nằm trong khả năng, tôi nhất định sẽ giúp cô giải quyết.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!