Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Quá Khứ Là Anh, Hiện Tại Là Anh Ấy - Tống Hân Nghiên

“Chị dâu thông minh như vậy thì sao có thể để lại chứng cứ? Có điều, bất cứ ai làm chuyện sai trái, chỉ cần chuyên tâm điều tra, không thể nào lại không tìm được thứ gì. Nhưng mà tôi sẽ không lãng phí thời gian để đi điều tra, bởi vì trong lòng tôi đã nhận định chuyện này là do chị dâu dở trò, vậy nên chị dâu phải chuẩn bị trả giá cho những việc mình làm đi.” Giọng điệu của Thẩm Duệ nói chuyện với bà ta giống như đang thảo luận thời tiết hôm nay thế nào, nhưng những gì anh nói lại khiến Nhan Tư run sợ. 

“Thẩm Duệ, chú muốn làm gì?” Nhan Tư hoảng sợ nói. 

“Chị vẫn nên cầu nguyện đi, cầu cho Ngộ Thụ và Gia Trân sẽ không chia tay vì chuyện này, nếu không…” Thẩm Duệ cắm bông hoa lại vào trong bình, giống hệt như trước khi anh rút nó ra: “Hoa này nở rất đẹp, đáng tiếc.” 

Anh vừa dứt lời, chỉ nghe thấy “Choang” một tiếng, bình hoa vỡ tan trên mặt đất, anh đứng dậy, nhìn vẻ mặt trắng bệch của Nhan Tư, anh cười nói: “Đến lúc đó, đây chính là kết cục của tập đoàn Khải Hồng.” 

Thẩm Duệ vỗ tay một cái, sau đó xoay người nghênh ngang rời đi. 

Cả người Nhan Tư run rẩy ngã ngồi trên sofa, thủ đoạn của Thẩm Duệ rất tàn nhẫn, năm đó bà đã từng chứng kiến khi anh đoạt lại Thẩm thị, nếu như Thẩm Duệ thật sự làm như vậy với tập đoàn Khải Hồng, chỉ sợ là không chống đỡ nổi mấy ngày. 

Làm sao bây giờ? Hình như bà ta vì để chút giận nhất thời mà đánh thức sư tử đang ngủ say. 

Bà cố gắng bình tĩnh, không được, bà không thể ngồi yên chờ chết, bà phải tìm được điểm yếu của Thẩm Duệ. Đột nhiên ánh mắt bà ta sáng lên, điểm yếu của Thẩm Duệ không phải là Tống Hân Nghiên sao? 

Thẩm Duệ rời khỏi nhà họ Thẩm, anh vừa lái xe vừa gọi điện cho Nghiêm Thành, dặn anh một cuộc họp với tổ thu mua: “Chuyện này cậu phải đích thân đi thông báo, không cho phép nhờ người khác, nếu tiết lộ ra chút tin tức nào thì từ chức.” 

Nghiêm Thành rùng mình, anh vội vàng gật đầu nhận lệnh, lần trước Thẩm Duệ phân phó như vậy là khi cướp đoạt Thẩm thị, xem ra lần này Đồng Thành lại mở ra một trận mưa máu rồi. 

Thẩm Duệ ném điện thoại vào cốp. anh híp đôi mắt phượng lại, Ngộ Thụ ức hiếp Hạ Doãn Nhi, nhà họ Hạ chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua. Nếu Ngộ Thụ và Lệ Gia Trân đập tan được hiềm khích mà quay lại với nhau, vậy Hạ Doãn Nhi thế nào cũng trở thành vật hy sinh. Đến khi đó, nhà họ Hạ sẽ đoạn tuyệt với nhà họ Thẩm, trận chiến này là không thể tránh được. 

Thay bằng thụ động chịu đòn, chi bằng đề phòng trước, tránh cho tình huống thay đổi. 

… 

Sau khi Thẩm Duệ rời đi, Tống Hân Nghiên cảm thấy vô cùng buồn chán, những ngày không có việc làm đúng là sống không bằng chết, thời gian trôi qua như ốc sên bò. Cô ngồi trên sofa, cầm điều khiển không ngừng đổi kênh, nhưng cũng không tìm nổi một bộ phim truyền hình để giết thời gian. 

Cô tắt TV, xoay người đi tới trước cửa phòng ngủ Gia Trân, cô nhẹ nhàng đẩy cửa. nhìn cô bé đang ngủ say trên giường cô mới thở phào nhẹ nhõm, không khóc nữa là tốt rồi. 

Cô đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại di động, cô vội vàng chạy tới nghe: “Alo?” 

“Hân Nghiên, là mẹ đây.” Giọng nói trong điện thoại của Đổng Nghi Tuyền mang theo chút run rẩy. Đáy lòng Tống Hân Nghiên run lên, cô buông điện thoại, hoảng hốt ấn nút tắt. Tim đập thình thịch. 

Từ tối qua đến bây giờ cô chưa hề nghĩ tới Đổng Nghi Tuyền, người mẹ trên danh nghĩa của cô, người đã vứt bỏ cô từ lúc nhỏ, để cô tự sinh tự diệt ở nhà họ Tống. 

Thậm chí ngay cả khi gặp lại, bà cũng không giống với những người mẹ trên phim truyền hình, xấu hổ áy náy với cô, ngược lại bà còn hãm hại tính kế cô, để cô gánh trên lưng tội danh ăn cắp. Người mẹ như vậy, cô nên tiếp nhận bà thế nào đây? 

Điện thoại lại rung lên, cô nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, không bắt máy. Thật ra cô rất muốn hỏi bà, hỏi xem rốt cuộc bà nhẫn tâm đến nhường nào mới vứt bỏ cô không thèm đếm xỉa, 25 năm qua cũng chưa từng về thăm cô lấy một lần? 

Cô biết mình không phải con gái của bà Tống, năm cô 6 tuổi, cô trốn trong tủ quần áo, lúc bà Tống về phòng thay đồ, cô nghe thấy bà và Tống Chấn Nghiệp cãi nhau, bà Tống chua ngoa nói: “Tống Chấn Nghiệp, mấy năm nay tôi xem Tống Hân Nghiên như máu mủ của mình, ăn mặc cũng không để cho nó thiếu thốn cái gì, vì sao ông lại để lại quyền thừa kế cho nó?” 

Tống Chấn Nghiệp bước tới che miệng bà lại: “San Nhi, em nhỏ tiếng chút đi, để bọn trẻ nghe thấy thì trong lòng sẽ nghĩ như thế nào?” 

“Ông đã không đếm xỉa gì đến sống chết của mẹ con tôi, sao tôi phải quan tâm nó nghĩ cái gì? Năm đó bà Đổng mang con tới, tôi đã nói rồi, đứa trẻ này có thể vào nhà họ Tống nhưng nó sẽ không được chia tài sản, ông đã đồng ý với tôi, bây giờ lại làm trái lời. Có phải trong lòng ông vẫn còn yêu bà ta, đợi cô ta quay lại nối lại tình cũ với ông đúng không? Bà Tống điên cuồng nói. 

“Em nói linh tinh cái gì vậy, tôi nói muốn nối lại tình cũ với Nghi Tuyền lúc nào?” Tống Chấn Nghiệp thẹn quá hóa giận. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận