Thẩm Duệ cúp điện thoại, anh nhìn người con gái ngủ say trên giường, đặt một chân trên đệm, anh cúi thấp người xuống, đệm cũng trùng xuống. Anh kề sát vào cô, dừng ở vẻ mặt ngủ say trầm lặng của cô, đôi lông mi dày cong yên lặng khép lại, giống như đứa trẻ không rành thế sự, cổ họng anh phát ra một tiếng than nhẹ.
Mặc dù để ý như vậy, nhưng lại không muốn biểu hiện một tí nào trước mặt cô, anh vội vàng nói ra chuyện định cư ở thành phố C với cô, cũng bởi vì bị lời kia của Đường Diệp Thần kích thích không nhẹ.
Năm năm nay không có sự tham gia của anh, bọn họ...
Năm năm trước, người đàn ông phá rách lớp màng kia của cô là anh, anh làm cô đau, cô cũng không khách sáo cho anh một phát đạp. Khi anh chịu đựng nỗi đau đớn, cô lại biến mất giống cô bé lọ lem, biến mất không thấy dáng vẻ tăm hơi đâu. Khi ánh trăng sáng chiếu vào, anh mới nhìn thấy vết máu xử nữ màu đỏ sẫm, anh mới giật mình nhận ra, anh là người đàn ông đầu tiên của cô.
Anh cúi đầu, môi mỏng dán vào môi cô, trằn trọc xâm nhập. Trước khi cô bị dục vọng làm tỉnh dậy, anh kiềm chế buông cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng nói khàn khàn: “Bé ngoan, ngủ đi.”
Đổng Nghi Tuyền ngồi dựa vào vị trí gần cửa sổ, từ nơi này nhìn qua, có thể nhìn thấy lờ mờ cảnh đẹp bên trong khách sạn, còn có bể bơi nằm ở trung tâm. Mặc dù bây giờ không còn sớm, nhưng vẫn có người bơi lội trong bể bơi, vẫy bọt nước, sóng vỗ liên tục.
Bà ta không hề ngạc nhiên với việc Thẩm Duệ nhận điện thoại của Tống Hân Nghiên, điều bà ta cảm thấy ngạc nhiên là bọn họ bắt đầu từ khi nào? Hân Nghiên đóng vai trò gì trong mối quan hệ vợ chồng của Thẩm Duệ và Tống Nhược Kỳ, bây giờ lại đóng vai trò gì trong mối quan hệ yêu đương của Thẩm Duệ và Trinh Trinh?
Đây là điều bà ta để tâm, nhưng việc bà ta quan tâm hơn là Hân Nghiên sẽ thương tích đầy mình trong mối quan hệ yêu đương này.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân của Thẩm Duệ, trong đêm khuya yên lặng nó vô cùng đáng sợ.
Đổng Nghi Tuyền quay đầu lại, liếc mắt một cái là thấy Thẩm Duệ đang đi về phía bà ta, anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen phẳng phiu, thậm chí không đeo cà vạt đơn giản, nhưng anh lại có vẻ cực kỳ lạnh lùng cao quý.
Đang đắm chìm trong sự hoảng hốt, Thẩm Duệ đã đến nơi, anh kéo ghế dựa ra ngồi xuống, lẳng lặng đánh giá Đổng Nghi Tuyền, nhìn lướt qua thì quả thật bà ta không giống Hân Nghiên. Có lẽ vì khuôn mặt không giống nhau nên Đổng Nghi Tuyền mới không nhận ra Hân Nghiên chính là con gái bà ta.
Anh ngồi nghiêm chỉnh, người phụ nữ trước mặt là mẹ Hân Nghiên, cho dù bà ta từng làm rất nhiều chuyện tổn thương Hân Nghiên, hơn nữa còn khiến anh khinh thường, nhưng không thể thay đổi việc bà ta là trưởng bối, thậm chí là mẹ vợ tương lai. Anh để hai tay trên đùi, giọng lạnh nhạt: “Dì Tuyền, dì muốn nói gì với tôi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!