Chương 248: Cách trừng phạt duy nhất (3)
Cô kinh sợ hô lên, ngã ngồi trên sô pha, một giây sau, trên người cô nặng nề, cô ngẩng đầu lên thì thấy anh đè lên người cô, tim cô đập thình thịch, vội vàng muốn ngồi dậy, anh lại đè chặt hơn: “Vừa rồi ở trong xe em đã nói cái gì, nói lại cho anh nghe một lần nữa xem.”
Cô chống lại đôi mắt phượng giận dữ không thể lay chuyển của anh, cơ bắp trên người anh gần như đều chứa đựng sự tức giận, cứng rắn làm cho cô khó chịu, cô nhíu mày nói: “Anh buông em ra trước đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
“Không cần dài dòng lằng nhằng, nói!” Thẩm Duệ nhìn người phụ nữ dưới thân, lông mày nhíu chặt, lửa giận mãnh liệt trong mắt giống như muốn thiêu đốt cô, nếu cô dám nói ra những lời khiến anh mất hứng, anh nhất định phải làm cho cô không chịu nổi.
“Anh bảo em nói cái gì đây?”
“Tại sao nói chia tay với anh? Tình cảm giữa chúng ta rẻ mạt đến mức để cho em có thể tuỳ tiện nói lời chia tay à?” Thẩm Duệ không dài dòng với cô, anh muốn giải quyết vấn đề một lần, bao gồm cả nguyên nhân cô đột nhiên đề cập đến việc chia tay.
Anh nghi ngờ, có phải mấy ngày anh đi khỏi, ông cụ lại tìm tới cô, buộc cô chia tay với anh không.
Tống Hân Nghiên dời tầm mắt, cô buồn bã nói: “Thẩm Duệ, đây không phải là lời anh muốn nói với em sao?”
“Lời gì mà anh muốn nói với em chứ? Tống Hân Nghiên, em nói rõ ràng cho anh!” Thẩm Duệ nổi giận, anh chưa hề nói gì, mà hết lần này tới lần khác bị cô đội mũ não lớn như vậy, nếu anh muốn chia tay với cô, anh sẽ ở đây dỗ dành cô ư?
Cằm Tống Hân Nghiên bị anh nắm lấy, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh lửa trong mắt anh chiếu rọi, rõ ràng phản chiếu bộ dáng của cô, bọn họ cách nhau rất gần nhưng lại có vẻ rất xa cách, cô nói: “Thẩm Duệ, anh đã lên giường với người phụ nữ khác rồi, tại sao còn quấn lấy tôi không buông?”
“Cái gì anh quấn lấy em... em vừa mới nói cái gì vậy?” Mới Thẩm Duệ chỉ chú ý tới nửa câu sau, bỗng nhiên ý thức được câu trước cô nói cái gì, mày kiếm của anh nhíu chặt: “Anh lên giường với ai, tại sao anh không biết?”
Tống Hân Nghiên tức giận, cô dùng sức đẩy anh: “Tôi tận mắt nhìn thấy, anh còn giả ngu với tôi, Thẩm Duệ, tôi rất ngốc nhưng mắt tôi không mù.”
Thẩm Duệ cầm tay cô, đặt trên sô pha, ánh mắt anh sáng quắc nhìn cô: “Nói rõ ràng đi, em tận mắt nhìn thấy cái gì vậy?”
“Sáng nay, tôi thấy Liên Thanh Vũ mặc váy ngủ của tôi từ trong phòng anh đi ra, tối hôm qua các người đã làm gì, trong lòng anh biết rõ nhất. Lời nói đã rõ ràng, anh buông tôi ra đi.” Tống Hân Nghiên lớn tiếng nói hết, sau đó dùng sức giãy dụa, nhưng cô chẳng những không thể đẩy anh ra, ngược lại còn khiến cho thân thể hai người không hề có khoảng cách dán sát vào nhau, thậm chí cô cảm giác được phản ứng của cơ thể anh, cô đột nhiên cứng đờ, kinh ngạc nhìn chằm chằm anh.
Thẩm Duệ bỗng nhiên hiểu được, vì sao vừa rồi ở Nghiệp Chi Phong, cô nhìn thấy bộ dáng của anh giống như nhìn một con ruồi khiến người ta chán ghét, thì ra sáng nay cô đã đi qua Như Uyển: “Hân Nghiên, có phải em hiểu lầm cái gì không, anh chỉ coi Thanh Vũ là em, mối quan hệ giữa anh và cô ấy tuyệt đối trong sạch. Hơn nữa em nói cô ấy mặc đồ ngủ của em đi ra từ phòng ngủ của anh thì không thể nào, cô ấy cũng chỉ dựa dẫm vào anh như anh trai thôi.”
“Vậy nên anh cho là em đang nói dối ư?” Tống Hân Nghiên trừng mắt nhìn anh, cô không muốn nói, miễn cho anh nghĩ là cô sỉ nhục Bạch Liên Hoa trong lòng anh, nhưng cô tận mắt nhìn thấy, còn có thể là giả ư?
“Không có, không phải anh nói em đang nói dối, anh chỉ muốn nói có phải em hiểu lầm rồi không, có lẽ đúng lúc cô ấy đi qua cửa phòng của anh, bị em nhìn thấy cũng không chừng.”
“Vậy là anh không tin em ư? Anh buông em ra, em không muốn nói chuyện với anh.” Tống Hân Nghiên giãy dụa kịch liệt, cũng mặc kệ có thể làm mình bị thương hay không, cô cũng biết, cho dù cô có nói gì, anh vẫn sẽ bảo vệ Liên Thanh Vũ.
“Tống Hân Nghiên!” Thẩm Duệ cắn răng cảnh cáo: “Hiện tại chúng ta đang nói chuyện với nhau, anh không muốn biến chuyện đơn giản thành phức tạp, anh đối xử với em như thế nào em không cảm giác được sao? Nếu anh muốn ở bên cô ấy, quá khứ có rất nhiều cơ hội, tại sao anh phải ở bên em rồi mới lén lút ở bên cô ấy, trong lòng em, anh là một người dơ bẩn như vậy sao?”
“Nhưng mà anh không tin em, tối hôm qua anh mắng em không chịu nổi cô đơn nên đi tìm niềm vui mới, anh không tin em, bây giờ em nói chuyện của Liên Thanh Vũ, anh vẫn không tin em. Thật ra sự hiểu lầm khiến chúng ta cãi nhau cũng chỉ vì anh không tin em.” Tống Hân Nghiên ấm ức nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!