Chương 258: Năm năm trước, người đàn ông đó là anh (2)
Hai tay Thẩm Duệ chống thắt lưng, anh lạnh lùng nói: “Theo tôi được biết, mỗi tòa soạn đều có tin tức dự phòng để ứng phó với sự kiện bất ngờ tránh cho ngày hôm sau chuyên mục báo bị trống, bây giờ ông uy hiếp là tôi không hiểu à?”
“Tổng giám đốc Thẩm nói không sai, chỉ là hiện tại đã bắt đầu in ấn, chúng tôi phải bỏ ra rất nhiều nhân công và tài chính...”
“Tổn thất của mấy người tôi sẽ bảo bộ phận tài vụ bồi thường cho mấy người, còn chuyện gì không?” Thẩm Duệ cắt ngang lời tổng biên tập, mọi người thấy cũng lấy lại được tổn thất rồi nên không muốn vì tiêu đề không có giá trị tin tức như vậy mà đắc tội Thẩm Duệ, mọi người liên tục lắc đầu.
Ánh mắt Thẩm Duệ quét qua mọi người, anh nói: “Những lời này tôi chỉ nói một lần, Tống Hân Nghiên là người tôi muốn bảo vệ, nếu lần sau lại để tôi phát hiện hai người muốn động đến cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Đáy lòng mọi người chấn động, đồng loạt nhìn Thẩm Duệ, lời này của anh không thể nghi ngờ đã thừa nhận quan hệ với Tống Hân Nghiên, bọn họ suýt chút nữa đã phạm sai lầm lớn rồi.
Thẩm Duệ đã nói xong, anh quay lưng lại, thái độ lạnh nhạt mà ngạo mạn nói: “Thư ký Nghiêm, tiễn khách!”
Các vị tổng biên tập nối đuôi nhau đi ra, trong phòng họp chỉ còn lại một mình Thẩm Duệ, qua hồi lâu, Nghiêm Thành quay lại, anh mới xoay người và dặn dò: “Nghiêm Thành, gọi điện thoại cho nhóm càn quét tệ nạn, tố cáo báo tạp chí phát hành tin tức quy mô lớn.”
Trong lòng Nghiêm Thành chấn động: “Tổng giám đốc Thẩm, anh không tin được bọn họ sao?”
“Không phải, tôi muốn chắc chắn, đảm bảo không có sai sót.” Thẩm Duệ lấy bao thuốc lá và bật lửa từ trong túi quần ra, châm thuốc hút lên. Hương vị của nicotine không làm cho anh bình tĩnh lại, ngược lại càng ngày càng nóng nảy.
Nghiêm Thành xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại, chỉ chốc lát sau, anh ta quay lại phòng họp, nhìn người đàn ông có ánh mắt u ám trước mặt, anh nói: “Tổng giám đốc Thẩm, giấy không gói được lửa, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta chọc ra, ngài nên hạ quyết tâm.”
Ánh mắt Thẩm Duệ ở trong sương khói có vẻ mê ly mà bi thương, anh cười khẽ, trong nụ cười kia lại có sự thê lương nói không nên lời: “Nghiêm Thành, tôi sợ. Tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này.”
“Tổng giám đốc Thẩm...”
Thẩm Duệ nhắm mắt lại, trên khắp khuôn mặt tuấn tú tràn đầy thống khổ: “Khi bị lão già uy hiếp, tôi muốn bất chấp nói cho cô ấy biết tất cả những chuyện phát sinh năm đó, cầu xin cô ấy tha thứ. Lúc đó thậm chí tôi đã quyết định, cho dù cô ấy không tha thứ cho tôi, tôi cũng phải mạnh mẽ xông vào trong cuộc sống của cô ấy, dùng tình cảm nửa đời sau của tôi để bù đắp cho cô ấy. Nhưng tôi không có can đảm để nói cho cô ấy biết, tôi mặc cho bản thân mình yếu đuối. Sau khi ở bên cô ấy, bí mật này càng đè nặng khiến tôi không thở nổi, tôi nhiều lần muốn nói với cô ấy nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn giấu diếm.”
Nghiêm Thành mím chặt môi, người đàn ông ở trước mặt anh ta không phải là kỳ tài kinh doanh quyết đoán sắc bén trên thương trường, mà là một người đàn ông bị nhốt trong đầm lầy tình yêu. Anh ta tự giễu nghĩ, một mặt yếu đuối của Tổng giám đốc Thẩm e là chỉ có anh ta may mắn nhìn thấy. Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên
“Tôi tự nhủ, chờ tình cảm của chúng tôi ổn định hơn, trải qua bão táp mưa sa thì mới nói với cô ấy. Nhưng bất cứ khi nào tôi nhìn thấy cô ấy ỷ lại vào tôi, tôi lại không nói nên lời. Tôi không thể tưởng tượng, khi tình yêu trong mắt cô ấy trở thành thù hận, tôi nên làm gì đây? Tôi nên làm gì khi cô ấy từ chối tôi bước vào cuộc sống của cô ấy? Trải qua tình yêu tốt đẹp, làm thế nào tôi có thể đối mặt với sự oán hận của cô ấy?” Thẩm Duệ bi thương nói.
“Tổng giám đốc Thẩm, tình yêu khiến anh yếu đuối, bây giờ hình như tôi đã hiểu vì sao ông cụ muốn dùng trăm phương nghìn kế để chia rẽ hai người rồi? Có lẽ không phải ông ấy sợ cô Tống sẽ hủy hoại ngài, mà là sợ chính ngài sẽ hủy hoại bản thân mình.”
... ...
Các tổng biên tập tòa soạn báo chí đi ra khỏi cửa công ty Thẩm thị, sau khi tạm biệt lẫn nhau thì lên xe của mình rời đi, trong đó có một người đứng dưới trụ La Mã trước cửa công ty, anh ta ngửa đầu nhìn tòa nhà cao tầng chọc trời, anh ta lạnh lùng cười, vừa đi về phía bãi đỗ xe, vừa gọi điện thoại: “Tiên sinh, quả nhiên không ngoài dự liệu của ngài, Tổng giám đốc Thẩm triệu tập các tổng biên tập báo chí lớn lại với nhau ngay trong đêm để ngăn cản ảnh giường chiếu được công bố ra ngoài.”
Đầu dây bên kia, người đàn ông đứng trong bóng tối trong một căn phòng, bóng lưng thẳng tắp giống như sự lỏng lẻo trên vách đá, anh ta mặc một bộ đồ đen, dường như muốn hòa tan vào bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ. Anh ta híp mắt lại: “Tôi biết rồi, tiếp tục tiến hành theo kế hoạch. Tôi muốn biết Thẩm Duệ có bao nhiêu năng lực để bảo về người phụ nữ này.”
“Vâng, tiên sinh.” Cúp máy, tổng biên tập ngồi vào xe, gọi điện thoại cho cấp dưới, bảo họ tiếp tục in ấn.
Hai mươi phút sau, người phụ trách bộ phận in ấn gọi điện thoại cho tổng biên tập, nói: “Tổng biên tập, không biết tổ càn quét tệ nạn nghe được thông tin từ đâu ra, đã bắt hết chúng tôi rồi, tôi may mắn chạy ra được, những công nhân khác đều bị bắt.”
Tổng biên tập kinh hãi, vội vàng cúp điện thoại, trong lúc bối rối, anh ta vội vàng bấm một dãy số, vội vàng nói: “Tiên sinh, bộ phận in ấn của chúng tôi bị tổ càn quét tệ nạn bắt hết rồi.”
“Ha ha, xuất binh thần tốc, chỉ có Thẩm Duệ mới là đối thủ của tôi.” Người đàn ông đút một tay vào túi quần, một tay cầm điện thoại di động, tiếng cười của anh ta như gió mát, làm cho tâm trạng của người ta thoải mái. “Không cần hoảng hốt, cùng lắm chỉ hai ngày bọn họ sẽ thả người thôi.”
“Tiên sinh...” Tổng biên tập còn muốn nói gì nữa, đầu kia đã cúp điện thoại. Trên trán anh ta sợ hãi đến toát mồ hôi, sức ảnh hưởng của Thẩm Duệ ở Đồng Thành lớn như vậy, quả nhiên là không đắc tội được.
Thẩm Duệ hút xong một gói thuốc lá, điện thoại di động của anh bỗng nhiên vang lên, anh nhìn thoáng qua id người gọi, ánh mắt thê lương nhanh chóng biến mất, lúc anh nhận điện thoại, giọng nói đã mềm mại đến mức có thể vặn ra nước: “Nhớ anh rồi hả?”
Cách sóng điện, âm cuối của anh lười biếng bay lên, để lộ sự khàn khàn khiến người ta rung động. Hai má Tống Hân Nghiên đỏ lên, cô xem chương trình văn nghệ trên TV, nói: “Em chỉ muốn hỏi anh là khi nào anh tới đây, em hơi buồn ngủ, muốn ngủ rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!