Chương 262: Nếu anh không đi, tôi thật sự sẽ hận anh
Trái tim Thẩm Duệ rơi vào vực sâu vô tận, cho dù anh đã sớm đoán trước được tình huống lú cô biết sự thật, cô sẽ kháng cự anh tới gần. Nhưng thật sự đến lúc đối mặt, nhìn thấy bộ dáng cô bài xích anh, anh mới phát hiện so với tưởng tượng của anh càng thêm đau đớn thấu tâm can.
“Nghiên Nghiên. Đừng làm thế.” Thẩm Duệ hy vọng nhìn cô, cô rụt vào một góc yên lặng rơi nước mắt. Giống như một con thú nhỏ bị thương một mình liếm láp vết thương. Mỗi tế bào trên toàn thân cô đều bài xích anh, cô thậm chí không muốn liếc mắt nhìn anh một lần nữa.
Tống Hân Nghiên ôm đầu, không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật khóc lóc của cô, cổ họng cô khàn khàn, liên tiếp bị đả kích khiến cô không chịu nổi, ảnh giường chiếu bị phơi bày, người đàn ông cô yêu sâu đậm bỗng nhiên biến thành người cô căm hận nhất, cô hoàn toàn không chấp nhận được sự thật này: “Anh đi đi, em cầu xin anh, để em yên tĩnh một mình.”
“Nghiên Nghiên, bộ dáng này của em, anh làm sao có thể yên tâm rời đi?” Thẩm Duệ miệng đắng tim đau, anh đá giày lên giường, không để ý phản kháng của cô, đưa tay ôm chặt cô vào lòng.
Tống Hân Nghiên kịch liệt giãy dụa, hai tay cô không ngừng đẩy lồng ngực rắn chắc của anh. Nhưng anh lại không nhúc nhích, cô tuyệt vọng gầm nhẹ: “Buông tôi ra, cầu xin anh đừng chạm vào tôi.”
Chuyện xảy ra vào đêm năm năm trước và bây giờ trùng lặp, Tống Hân Nghiên không phân biệt được đây là hiện thực hay là hồi ức, cô thật không ngờ, đi lòng vòng, cô lại yêu người đàn ông lúc trước cưỡng hiếp cô. Số phận sao có thể trêu chọc người khác như vậy chứ?
“Hân Nghiên, em đừng kích động, đừng làm mình bị thương.” Thẩm Duệ không muốn rời đi, cô bị kích thích lớn như vậy, anh lo lắng mình vừa đi, cô sẽ nghĩ không thông. Giờ phút này nhìn bộ dáng suy sụp của cô, anh vừa tự trách vừa đau khổ. Nếu có thể, anh hy vọng cả đời cô cũng sẽ không biết chuyện này.
Tống Hân Nghiên giãy giụa không thoát ra được, cô càng thêm kích động, vừa đẩy vừa táng, vẻ mặt đều là nước mắt và oán hận, cô gấp đến độ toàn thân đều phát run: “Thẩm Duệ, anh buông tôi ra, đừng ép tôi nói những lời tàn nhẫn, anh buông tôi ra, hu hu hu...”
Cho dù là lúc tâm trạng cay nghiệt nhất, cô cũng cắn chặt răng không chịu nói nửa chữ làm tổn thương anh. Nhưng cô lại không biết, anh tình nguyện bị cô đánh bị cô mắng, cũng tốt hơn là cô từ chối anh tới gần.
Thẩm Duệ ôm chặt lấy cô, anh nói: “Nghiên Nghiên. Anh biết bây giờ anh có nói gì em cũng không muốn nghe, anh sẽ đợi em bình tĩnh lại, chúng ta hãy nói chuyện, được chứ?”
“Không cần không cần, tôi không cần nói chuyện với anh, anh đi đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, một chút cũng không muốn.” Tống Hân Nghiên liều mạng lắc đầu, không muốn nhìn thấy anh, không muốn nghe anh nói chuyện, cô chỉ muốn một mình yên lặng tiêu hóa tin tức này.
“Nghiên Nghiên...” Thẩm Duệ đau lòng nhìn cô, trong mắt phượng tràn đầy bi thương.
Tống Hân Nghiên ngừng giãy dụa, cô ngước mắt lên, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn anh. Dù sao cô cũng không thể chấp nhận được chuyện anh là người đã cưỡng hiếp cô năm đó. Người đàn ông đã cưỡng đoạt cô, nước mắt rơi xuống từ mí mắt của cô, cô nói: “Nếu anh không đi, tôi thực sự sẽ hận anh.”
Cả người Thẩm Duệ cứng ngắc, đau đến tê tâm liệt phế, anh rũ mắt nhìn ánh mắt cô, anh từ từ buông cô ra. Tống Hân Nghiên nhanh chóng nhảy ra khỏi giường, chạy ra khỏi phòng ngủ chính, chạy vào phòng ngủ thứ hai, đóng mạnh cửa gây ra tiếng vang thật lớn.
Thẩm Duệ ngơ ngác ngồi bên giường, không thể nào hình dung rõ tâm trạng giờ phút này, cô nói cô sẽ hận anh, cô dùng sự oán hận để ép anh tránh xa. Anh che mắt lại, lòng bàn tay lập tức ẩm ướt, anh làm sao có thể chấp nhận chuyện người phụ nữ anh yêu nhất lại hận anh?
Hân Nghiên, em biết gì không? Anh cũng chưa bao giờ hối hận vì đêm đó năm năm trước đã mạnh mẽ chiếm đoạt em, bởi vì không có đêm đó sẽ không có tình yêu và tuyệt vọng của chúng ta như bây giờ. Em cần không gian, anh sẽ cho em không gian, nhưng em không được ảo tưởng rằng anh sẽ từ bỏ em.
Kể từ giây phút anh trở thành người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời của em, chúng tôi đã được vận mệnh định sẵn là sẽ không bao giờ chia cách.
Hạ quyết tâm, anh đứng dậy đi đến tủ quần áo, lấy một bộ quần áo để thay ra. Anh đi ra khỏi phòng ngủ, đứng bên cửa phòng ngủ thứ hai, bên trong truyền đến tiếng khóc khàn khàn của cô. Anh nhắm mắt lại, đau lòng vô cùng, anh gõ cửa, tiếng khóc bên trong lập tức biến mất, anh nói: “Hân Nghiên, em không muốn nhìn thấy anh, vậy anh tạm thời sẽ không đến làm phiền em, anh không ở bên cạnh em, em phải nhớ ăn cơm ngon ngủ ngon, đừng suy nghĩ lung tung, nghĩ đến anh thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt em.”
Tống Hân Nghiên ngồi trên giường, cô quay đầu trừng mắt nhìn cánh cửa, đau lòng muốn chết.
Thẩm Duệ chờ một hồi, không đợi được cô trả lời, anh khẽ thở dài và nói: “Vậy anh đi đây?”
Một lát sau, phòng ngủ vẫn không có tiếng đông gì, anh nói lại một lần nữa: “Anh đi thật đấy?”
Lúc này đáp lại anh là tiếng có thứ gì đó đập vào cửa, mặc dù không nhìn thấy cô, anh cũng biết hiện tại cô đang nổi giận. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, dịu dàng nói: “Nghiên Nghiên, anh đi đây.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!