Lệ Gia Trân nghẹn ngào xông vào nhà ga, bên hông cô bé bỗng nhiên có một cánh tay sắt duỗi ra vững vàng đưa ôm lấy cô bé, mùi nam tính quen thuộc lập tức đập vào mặt cô bé, hốc mắt cô bé nóng lên.
Nước mắt đột ngột không kịp chuẩn bị lăn xuống.
"Thả em ra, anh Ngộ Thụ, anh thả em đi đi!" Lệ Gia 'Trân giằng co kịch liệt. Cô bé không muốn khóc, cho dù phải chia tay, cho dù phải rời khỏi, cô bé cũng muốn ưỡn sống lưng cao ngạo phóng khoáng quay người, thế nhưng cô bé làm không được, trái tim cô bé bị anh anh †a giữ lấy, vô cùng đau đớn.
Thẩm Ngộ Thụ không buông tay, anh ta ôm thật chặt cô bé, sợ không cẩn thận sẽ để cô bé không thấy tăm hơi, nhưng là bây giờ anh ta có thể làm cái gì đâu? Ngoại trừ khiến cô bé đau khổ tuyệt vọng, anh ta cái gì đều không làm được.
"Trân Trân, anh biết biết anh nói như vậy rất ích kỷ, nhưng là anh cầu xin em ở lại bên cạnh anh, đừng rời bỏ anh, chúng ta cùng nhau giải quyết nan đề trước mắt. Có được không em?" Thẩm Ngộ Thụ hạ giọng van xin, đây là con đường chết, anh ta phải làm sao mới thoát được?
Lệ Gia Trân ngừng giãy dụa, cô bé che mắt. Nước mắt làm ướt lòng bàn tay cô bé. Cô bé khóc hu hu giống như con thú nhỏ bị thương đang gào thét, cô bé không ngừng lắc đầu: “Anh Ngộ Thụ, em không chấp nhận được, em cũng là phụ nữ, chỉ cần suy nghĩ về chuyện người phụ nữ khác mang thai chính con của anh, đang chịu khổ vì anh thì sao em có thể ích kỷ chiếm lấy anh như vậy?"
"Trân Trân, em biết rõ đây không phải là do anh muốn, anh sẽ bảo cô ta phá thai, giữa chúng ta sẽ không. có bất kỳ điều gì thay đổi vì việc này." Thẩm Ngộ Thụ đau khổ nhắm mắt lại, anh ta biết muốn bảo Hạ Doãn Nhi phá thai cũng không thực tế, ông cụ sẽ không đồng ý, người nhà họ Hạ càng sẽ không đồng ý.
Anh ta hận vì mình không nghĩ tới những hậu quả nghiêm trọng này, nếu như lúc ấy anh ta không vì Gia 'Trân muốn rời khỏi anh mà rối loạn trong lòng thì anh ta chắc hẳn đã nghĩ đến chuyện tìm Hạ Doãn Nhi, nhìn tận mắt cô ta uống thuốc tránh thai, để tránh hậu hoạn mới đúng.
Nhưng bây giờ nói những thứ này có làm được cái gì, Hạ Doãn Nhi mang thai, tình cảm giữa anh ta và Gia Trân cũng gặp phải thử thách nghiêm trọng. Trong lòng của anh ta hết sức rõ ràng, sau khi Gia Trân rời khỏi Đồng Thành thì cô bé sẽ không quay về.
Lệ Gia Trân rút tay ra, cô bé quay đầu, lã chã rơi lệ: "Em biết Thẩm Ngộ Thụ là nam tử hán đội trời đạp đất, anh không làm được chuyện tàn nhân như vậy, anh Ngộ Thụ, chúng ta đã là không thể, buông tay đi."
"Anh không buông!" Thẩm Ngộ Thụ cậy mạnh ôm cô. bé, không để ý người đi đường xung quanh ném tới ánh mắt kinh ngạc: "Anh đội trời đạp đất, là nam tử hán mà ngay cả người phụ nữ anh yêu mến nhất cũng không bảo vệ được, thì anh không xứng làm đàn ông."
"Anh Ngộ Thụ..." Lệ Gia Trân đau lòng, quá đau, cô bé chỉ cần nghĩ đến anh trở thành chồng của những người khác thì cô bé liền đau đến không thể thở nổi: "Anh đưa em về thành phố Giang Ninh đi, lúc trước em dũng cảm tự mình đi theo anh đến đây, hiện tại anh lại cho em thêm một lần cuối cùng đi."
Trái tim Thẩm Ngộ Thụ đau đớn, anh ta nhìn chăm chằm cô bé không chớp mắt, hơn nửa ngày, anh ta nắm tay cô bé, quay người đi ra khỏi nhà ga, đi tới bên cạnh thân xe Wrangler, anh ta kéo cửa xe ghế lái phụ ra, để cô bé đi lên.
Xe Tống Hân Nghiên còn đậu ở chỗ đó chưa đi, cô trông thấy Lệ Gia Trân và Thẩm Ngộ Thụ quay lại, vẻ mặt hai người cũng không quá tốt, nhưng Lệ Gia Trân chịu lên xe của anh ta thì chắc hẳn bọn họ hẳn là sẽ giảng hòa.
Thẳng cho đến khi chiếc xe Wrangler rời khỏi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, khởi động xe, chạy tới Nghiệp Chi Phong.
Chuyện này làm cô chậm trễ, đã qua thời gian ăn cơm trưa, chiếc xe MINI màu tím dừng ở dưới lầu Nghiệp Chi Phong, cô mở cửa xe xuống xe, vừa đi vào sảnh lớn liền thấy Phùng Trinh Trinh đâm đầu đi tới.
Vè mặt cô ta trước khi xuất phát rất vội vã, cô ta đi qua mới phát hiện là cô, cô ta dừng lại, kinh ngạc nhìn cô: "Chị Hân Nghiên, đã lâu không gặp, gần đây chị khỏe không?"
'Tống Hân Nghiên nghiêng người nhìn cô ta, Phùng Trinh Trinh mặc bộ đồ thắt eo cao, cho dù đã là trời thu mát mẻ mà cô ta vẫn mặc đồ lộ ra vủng bụng bằng phẳng phía dưới, bên ngoài bọc một áo da màu đen, dưới chân mang đôi giày cao gót màu đỏ, nhìn gợi cảm quyến rũ.
"Gòn khỏe, bà ấy... Tổng giám Đổng có ở đây không?" Tống Hân Nghiên hỏi.
"Còn, tổng giám đốc chưa ăn cơm mà luôn tăng ca, phê bình mọi người." Phùng Trinh Trinh nhìn cô, chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách em bảo bà ấy đi ăn cơm mà bà ấy không chịu đi, em muốn mua về cho bà ấy mà bà ấy cũng không đồng ý, thì ra là đang chờ chị, nhanh lên đi thôi."
'Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng gật đầu, quay người đi hai bước, lại bị Phùng Trinh Trinh gọi lại, cô quay đầu nhìn cô ta liền nghe cô nói: "Chị Hân Nghiên, em rất vui khi biết chị, dì vẫn luôn nhớ chị."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!