Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Quá Khứ Là Anh, Hiện Tại Là Anh Ấy - Tống Hân Nghiên

 

Sắc mặt Tống Nhược Kỳ tái nhợt, cô ta vội vàng ngẩng đầu nhìn bà Tống, bà Tống không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta, cô ta đột nhiên hiểu ra điều gì đó: “Diệp Thần, anh đang nói dối em đúng không? Anh đang đi công tác mà.”

“Là người khác nói dối cô.” Đường Diệp Thần mơ hồ liếc nhìn bà Tống, sau đó cụp mắt nhìn Tống Nhược Kỳ, anh ta cúi xuống, lấy tay từ trong túi quần ra, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô ta, anh ta tặc lưỡi rồi nói: “Nhìn khuôn mặt đáng thương này, tôi thực sự thấy thương, bị thủy tinh làm xước thì thật là tiếc nhỉ?”

'Tống Nhược Kỳ sao có thể không nghe ra sự khinh thường trong giọng điệu của anh ta, cô ta nói: “Diệp Thần, nếu anh không phải đi công tác, sao anh không đến gặp em, con của chúng ta đã mất rồi.”

“Mất thì thôi. Mấy năm nay những người phụ nữ mang thai con của tôi ngoài ý muốn có ai không mất đâu?” Đường Diệp Thần buông cằm cô ta ra, đút tay vào túi quần.

'Tống Nhược Kỳ tức giận đến mức bật khóc, cô ta nói: “Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy?”

“Đúng rồi, bộ cô mới gặp tôi lần đầu à? Bản chất thật của tôi thế nào chẳng lẽ cô không biết? Hơn nữa, tôi chưa từng nói muốn cô sinh đứa bé này ra, nếu nó mất thì thôi. Cô nhẹ nhõm tôi cũng nhẹ nhõm."Giọng điệu của Đường Diệp Thần rất thoải mái giống như là thời tiết hôm nay như thế nào, chuyện mất một đứa nhỏ đối với anh ta không phải là một chuyện nghiêm trọng lắm.

'Tống Nhược Kỳ tức giận run lên, người đàn ông này lạnh lùng tàn nhẫn đến mức nào chứ? Đó là một sinh mệnh, anh ta lại hời hợt coi thường như vậy, anh ta có bao giờ nghĩ đến cảm giác của cô ta không?

“Đường Diệp Thần, cậu đúng là không bằng cầm thú!” Bà Tống không nghe được nữa, giơ tay định tát Đường Diệp Thần một bạt tai, tay vừa vung ra giữa không trung đã bị Đường Diệp Thần chặn lại.

'Trong mắt anh ta hiện lên một tia lạnh lão, anh ta hung hăng hất tay bà Tống ra, bà Tống mất thăng bằng mà ngã nhào vào bức tường kim loại, anh ta chế nhạo: “Tôi không bằng cầm thú sao? Hay là con gái bà cứ như vậy nằm trên người người đàn ông khác? Chỉ có cô ta mới biết rõ nhất cái bào thai quỷ quái kia có phải là của tôi hay không.”

“Anh nói cái gì?" Đôi môi Tống Nhược Kỳ run lên, chỉ có Thẩm Duệ biết chuyện đó, làm sao Đường Diệp Thần biết được?

“Tôi nói cái gì không phải cô là người rõ nhất sao hả, Nhược Kỳ, lúc chúng ta còn ở bên nhau, dù cô có còn là trinh nữ thực sự hay đã phẫu thuật sửa màng trinh, thì trái tim của cô giống như một tấm gương sáng vậy. Còn việc khi cô vẫn đang ở bên cạnh tôi mà lại đi thuê phòng với một người đàn ông lạ trong quán bar, cô nghĩ những chuyện cô đã làm không ai biết được à? Cô dễ dàng đồng ý cho chú tư đi ra khỏi nhà, đó không phải là vì cô đã nắm được điểm yếu của anh ta trong tay hay sao?” Mỗi khi Đường Diệp Thần nói ra một câu, sắc mặt Tống Nhược Kỳ sẽ tái đi một chút.

“Em không hiểu anh đang nói gì cả, anh là người đàn ông đầu tiên của em mà.” Tống Nhược Kỳ nhấn mạnh.

Đường Diệp Thần thâm trầm nhìn cô, anh ta nói: “Cô có biết tại sao tôi không thuyết phục em phá bỏ đứa trẻ không? Đó là bởi vì tôi đang chờ cô sinh đứa bé ra để xem đó là mầm mống của ai đó!”

Cả người Tống Nhược Kỳ run lên, cô ta trừng mắt nhìn Đường Diệp Thần rồi tức giận hét lên: “Đường Diệp Thần, anh quá nham hiểm!”

“Tống Nhược Kỳ, đứa nhỏ này chính là do cô làm mất, chẳng trách ai được cả, may mà Tống Hân Nghiên không bị gãy tay, gãy chân, nếu không tôi sẽ để cô sống trong địa ngục vô tận suốt đời.” Đường Diệp Thần nói xong, thang máy lên đến tầng một, anh ta không chút lưu luyến bước ra khỏi thang máy.

'Tống Nhược Kỳ quay đầu nhìn bộ dáng không có cảm tình của Đường Diệp Thần, răng cắn chặt môi dưới, làm sao cô ta có thể phản bội Thẩm Duệ nếu ngay từ đầu anh ta không thường xuyên tán tỉnh cô ta, hôm nay cô ta thành ra như vậy, tất cả đều là lỗi của anh ta, tại sao anh ta có thể phủi mông một cái rồi bỏ đi như vậy?

Cô ta hận vô cùng, hóa ra cô ta nghĩ không bao giờ có cái gọi là tình yêu đích thực, qua một đêm mất con,  mất tình yêu, tại sao những người đàn ông xung quanh cô lại bỏ rơi cô ta vì Tống Hân Nghiên chứ? Cô ta ghét, ghét Đường Diệp Thần, ghét Thẩm Duệ, ghét Tống Hân Nghiên, cô ta muốn họ chết không yên ổn!

Bà Tống ngồi xổm xuống trước mặt Tống Nhược Kỳ, bà ta nghiêm nghị nói: “Tống Nhược Kỳ, chỉ cần con còn một chút tôn nghiêm cho bản thân thì đừng khóc nữa! 'Trông con như vậy, đừng nói là Đường Diệp Thần, ngay cả mà cũng coi thường con!”

'Tống Nhược Kỳ cắn chặt môi cố nén nước mắt, từ nay về sau cô ra sẽ không bao giờ khóc vì lũ đàn ông khốn nạn này nữa, cô ta sẽ vui lên và báo thù cho mình và con của cô tai

Mỗi ngày sau khi tan sở, Hàn Mỹ Hân đều sẽ đến thăm Tống Hân Nghiên, kể cho cô nghe về những điều thú vị xảy ra bên ngoài. Hôm nay đi qua, thấy phóng bệnh có mấy con vật nhỏ, ngửa cổ đi loanh quanh khắp phòng kêu “quác quác” suốt.

Cô ấy ngồi xổm bên cạnh Vịt con, nhìn Thẩm Duệ đang ngồi trên ghế sô pha giải quyết các công việc kinh doanh, cô ấy nói: “Tôi chỉ thấy chó và mèo là thú cưng, nhưng tôi chưa bao giờ thấy nuôi vịt làm thú cưng, Tổng giám đốc Thẩm, anh lạ thật.”

'Thẩm Duệ nhìn cô ấy: “Nếu cô thích thì cho cô đấy.”

“Thôi bỏ đi.” Hàn Mỹ Hân nói với vẻ tôn trọng và biết ơn, Bạc Mộ Niên sẽ giết cô ấy vì tội nuôi vịt. Cô ấy đứng dậy đi đến bên giường, nhìn Tống Hân Nghiên đã hồng hào hơn, Thẩm Duệ chăm sóc cô rất tốt: “Hân Nghiên hôm nay thế nào rồi?”

“Buổi chiều cô ấy đã khó. Bác sĩ nói rằng cô ấy đã có phản ứng với thế giới bên ngoài, nên sẽ sớm tỉnh lại.” Thẩm Duệ nhẹ nói.

“Thật sao?” Hàn Mỹ Hân ngạc nhiên nhìn Thẩm Duệ, khi thấy anh gật đầu, cô ấy hào hứng nói: “Tuyệt vời, Hân Nghiên, cậu nhất định phải mau mau tỉnh lại, bọn tớ đều đang đợi cậu đó."

'Tống Hân Nghiên đang hôn mê sâu không phản ứng gì, Hàn Mỹ Hân thấy những vết thương nhỏ trên mặt cô đã bong vảy, lộ ra da thịt mới màu hồng nhạt, cô ấy lấy trong túi ra một hộp kem trị sẹo, xoay người đi đến trước mặt Thẩm Duệ, đưa kem xóa sẹo cho anh: “Tổng giám đốc Thẩm, đây là kem xóa sẹo mà tôi nhờ một người bạn mang từ Hàn Quốc về. Nghe nói có tác dụng rất tốt. Anh có thể dùng để bôi cho Hân Nghiên. Các cô gái yêu thích cái đẹp, nếu cô ấy thức dậy và thấy mình xấu xí, cô ấy sẽ không vui đâu.”

'Thẩm Duệ nhận lấy nó rồi nói: “Cảm ơn!”

Nhìn thấy lời cảm ơn nghiêm túc và đàng hoàng của anh, Hàn Mỹ Hân rất vui mừng và nhanh chóng xua tay: “Không có gì đâu, không có gì đâu, Hân Nghiên là bạn của tôi mà.”

'Thẩm Duệ mỉm cười, Hàn Mỹ Hân kinh ngạc trước. nụ cười hiếm có náy của anh, wow, trên đời này thật sự có nụ cười quyến rũ như vậy, nếu cô ấy chưa kết hôn, có lẽ cô ấy đã bị anh thu hút đến hồn bay phách lạc rồi.

“Cô Hàn, cô là vợ của sếp lớn. Sau này cô không cần khách sáo như vậy, cứ gọi tên tôi là được rồi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận